Lê Ngọc Bình, người yêu cuối cùng của cô kiếp trước. Cô biết anh cũng vào một lần cô bị giật đồ và anh cũng đã đuổi theo và lấy lại cho cô như vậy đấy. Nhưng sau đó thì anh đưa cô về bởi vì anh và cô đều ở chung dãy phòng trọ. Anh biết cô nhưng cô lại không biết anh. Bởi vì anh ở tuốt phòng cuối còn cô ở phòng đầu. Từ đó hai người mới qua lại thân thiết, ban đầu chỉ như hai người bạn bình thường từ từ lại trở thành bạn thân. Lúc đó, cô bị Hoàng Trung bỏ rơi cũng một năm, nỗi buồn cũng theo đó mà vơi bớt.

Cô mới tâm sự cuộc đời của cô cho anh nghe và anh cũng vậy. Anh cũng giống như cô là người ở tỉnh lên thành phố học và làm việc. Nhưng ngành của anh lại giống với Hữu Trọng là chuyên gia bên vi tính và cũng giống với Hữu Trọng là có luôn bằng đại học ngành quản trị kinh doanh hệ từ xa. Chỉ tiếc là anh có tài mà không có thời. Ra trường dù xách hai bằng đại học di xin việc khắp nơi cũng không ai nhận. À... thì như cô đã nói, một là kinh nghiệm, hai là có người quen đưa vào. Người quen, anh không có; kinh nghiệm, sinh viên mới ra đào đâu ra kinh nghiệm hai ba năm.

Vì thế mà anh đành chịu làm một thủ kho ở một công ty tnhh. Lương tháng nếu một mình anh thì cũng đủ sống đi, nhưng có điều anh phải nuôi gia đình, vì anh là anh hai, cha mẹ đã dốc hết sức để lo cho anh ăn học tới nơi tới chốn thì bây giờ anh phải lo lại cho các em của mình cũng như cha mẹ. Cho nên ngoài công việc chính ra anh còn làm thêm nhiều việc như chạy xe ôm, hay bán hàng online vậy. Tính ra anh còn khổ hơn cô nữa, cô tuy mồ côi nhưng lại một thân một mình không cần phải lo cho ai. Có lòng thì lâu lâu gửi về cho cậu mợ chút đỉnh cũng không đáng là gì.

Hai người cứ thân thiết như thế rồi yêu nhau lúc nào không hay. Hai người cũng có ý định đi đến hôn nhân nhưng vì anh còn phải lo cho các em ăn học nữa nên tạm thời gác lại, chờ các em anh học ra trường có việc làm hết rồi anh mới cùng cô tiến tới.

Tuy nhiên, một ngày nọ đứa em trai Út của anh không biết bị người ta gài thế nào mà mắc nợ xã hội đen tới cả mấy trăm triệu, không có tiền trả sẽ bị bắt chặt tay rồi giết chết. Lúc đó, anh không biết phải làm sao. May thay giám đốc công ty lại đồng ý bỏ ra cho anh mượn, đồng thời cũng nói sẽ thăng chức cho anh nhưng với điều kiện là anh phải lấy con gái ông ấy. Con gái của giám đốc anh chưa hề quen cũng chưa một lần thấy mặt, bảo lấy thì làm sao mà lấy đây? Nhưng vào tình huống đó anh đã không còn con đường nào khác để lựa chọn. Anh bắt buộc phải nói lời chia tay với cô, từ bỏ cô để cứu mạng em trai và giữ được công việc, thậm chí còn được thăng chức và trở thành con rễ giám đốc.

Cô hiểu anh không phải hạng người tham sang phụ khó, là hoàn cảnh ép buộc anh phải làm như vậy. Nhưng mà cô rất đau, cô rất tuổi thân mình. Tự hỏi vì sao bao lần yêu là bao lần thương đau vậy?

"Yêu nhau rồi phụ nhau hỏi ai không buồn

Con đường tình em đi sao quá chua cay

Chuyện mình yêu nhau không là ảo tưởng

Thành thật trong nghĩa yêu đương

Nhưng tiếc thay phận em bọt bèo.

Bao nhiêu giọt lệ em khóc trong đêm này

Chân thành gởi cho anh anh có hay không

Chuyện tình đôi ta muôn vạn kỷ niệm

Đẹp tựa như giấc chiêm bao

Khi thức giấc ngỡ ngàng bơ vơ.

Biết yêu là khổ đau nhưng trót lỡ yêu rồi

Đâu có ngờ lòng người gian dối

Chữ tình yêu là chữ định mệnh

Em biết em phận buồn không may mắn

Một lần yêu một đời thương đau.

Trên con đường hành hương để qua thiên đường

Em gặp nhiều chong gai trên ngõ yêu đương

Ngoài trời trăng sao muôn vẫn đổi dời

Lòng người có khác chi đâu

Thế là hết hết một chuyện tình...."

"Bài hát: "Thế là hết". Tác giả: Ngân Giang"

Cô không hận anh nhưng chỉ buồn cho bản thân mình. Ngồi sau lưng Anh Tuấn mà cô khe khẽ thở dài cho số phận bi đát của mình kiếp trước. Cũng may kiếp này cô không yêu nữa nên mới có thể sung sướng thế này đây.

Anh Tuấn chở cô về đến nhà thì thấy Hữu Trọng, Thanh Tú, Kiến Minh và Hoàng Trung đang đứng đầy ở trước nhà mà lo lắng. Thấy Anh Tuấn và cô về, Hữu Trọng liền hỏi.

- Hai người đi đâu mà giờ này mới về gọi điện cũng không được là sao vậy?

Thu Trúc bước xuống xe định giải thích thì Thanh Tú hô lên.

- Trúc! Mặt em bị sao mà sưng đỏ thế kia?

Cô và Anh Tuấn mới đem mọi chuyện kể lại đầu đuôi cho họ. Sở dĩ điện thoại cô gọi không được là vì điện thoại cô bỏ trong túi áo khoác, lúc bị tát té xuống đất cấn hư rồi. Còn của Anh Tuấn thì... khụ... là anh lấy ném vào cánh tay tên côn đồ lúc gã cầm dao đâm Ngọc Bình làm nhát dao bị lệch nên Ngọc Bình mới bị nhẹ như vậy, nếu không thì đã đi đứt cánh tay rồi. Đồng thời điện thoại cũng tiêu luôn chứ sao.

Mọi người nghe xong, trong mắt không dấu nỗi sát khí. Thu Trúc là cục cưng của họ a. Ngay cả nựng họ còn không dám nựng mạnh mà hôm nay bị cái tên côn đồ kia tát sưng thế này đây. Hỏi sao không đau lòng, không giận cho được. Để họ mà bắt được hai tên đó nhất định phải chặt tay mới hả giận. Kiến Minh đưa tay sờ nhẹ lên mặt cô, rồi dịu dàng hỏi.

- Em còn đau không?

Cô lắc đầu.

- Dạ không! Em hết rồi. Chỉ là lúc đó thật đáng sợ...

Nhớ lại lúc đó mà cô còn rùng mình. Tự nhiên khi khổng khi không ăn một cú tát choáng váng mặt mày. Cũng may là ưu điểm của cô là bình tĩnh mới nhanh chóng truy hô. Nếu không tới lúc chúng chạy mất thì cũng còn ngơ ngác đấy.

Hoàng Trung hỏi.

- Em nhớ mặt hai tên đó không?

Cô lắc đầu.

- Tụi nó bịt khẩu trang kín mít nên em không biết mặt.

Anh Tuấn bèn nói.

- Tôi thấy có một tên trên mu bàn tay phải có xâm hình con bò cạp. Ngoài ra cũng không biết mặt.

Hoàng Trung và Kiến Minh liếc nhìn nhau, Kiến Minh dân anh chị, hắn dĩ nhiên là sẽ không để yên chuyện này. Dám đụng đến cục cưng của hắn thì chuẩn bị tinh thần đi. Nhưng hiện giờ trước mặt cô thì hắn sẽ không tỏa ra bất kỳ sát khí nào cả. Hắn lại dịu dàng nói.

- Thôi! Bé con đã không sao rồi. Mọi người ai về nhà nấy ngủ đi. Ngày mai còn có tinh thần mà làm việc.

Mọi người bắt đầu ai về nhà nấy, nhưng mỗi người đều mang nỗi niềm riêng. Thu Trúc và Hữu Trọng cùng vào nhà, cô mới thắc mắc hỏi.

- Sao mọi người tụ tập đông đủ vậy? Kể cả anh Trung nữa. Anh ta đâu có nhà ở đây đâu?

Hữu Trọng đáp.

- Còn không phải vì em à. Anh thấy em và Anh Tuấn tới 11 giờ mà chưa về vội gọi điện nhưng điều không được. Nên mới gọi cho Thanh Tú và anh Minh xem em có đi ra nhà hàng ăn tối không? Kết quả không có! Lúc đó anh Trung cũng đang nói chuyện với anh Minh nên tiện thể chạy tìm em luôn. Tìm khắp nơi không thấy hai người mới tập hợp lại đây chờ chứ sao?

- Xin lỗi em hại mọi người lo lắng rồi.

Anh xoa đầu cô.

- Em không sao là tốt rồi! Chỉ là mặt em bị sưng thế này...

- Không sao! Lát em lấy nước đá chườm là hết ấy mà.

- Ừm...

Chờ cô đi tắm, ở ngoài anh lầu bầu.

- Hừ... hai thằng chó chết! Dám đánh cục cưng của tao. Đừng để tao đây bắt được... nếu không... hừ hừ... tao không đánh tụi bây má nhìn không ra tao không tên Trọng. Hừ hư... tức chết mà... mặt cục cưng là để hôn thôi đó. Hừm...

Nhà Anh Tuấn và Thanh Tú.

- Anh sáu! Anh thật không thấy mặt hai tên đó sao?

- Ừ! Nhưng lần sau nếu gặp tao nhất định nhận ra. Tới lúc đó tụi nó đừng hòng mà thoát.

Thanh Tú nói.

- Mặt em ấy sưng như vậy chắc bị tát mạnh lắm. Thật là muốn chặt cánh tay đó xuống.

- Ừ! Anh cũng nghĩ vậy!

Bên nhà Kiến Minh.

Hoàng Trung ngồi khoanh tay, gác chéo dò nhìn hắn.

- Biết ai à?

Hoàng Trung lạnh lùng đứng khoanh tay nhìn ra bầu trời đêm, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

- Không biết nhưng cũng sớm biết thôi!

Hoàng Trung nói.

- Tôi muốn bàn tay đó!

- Ừ! Tôi cũng vậy!

............,

Thu Trúc bước vào phòng trên má còn chườm theo một túi đá lạnh. Nhìn thấy Hữu Trọng đang xem gì đó trên máy vi tính, cô liền hỏi.

- Khuya rồi sao anh không ngủ? Còn xem gì vậy ạ?

Anh đáp.

- Anh đang xem hồ sơ của mấy thành viên ứng tuyển phó giám đốc. Nếu được thì mai gọi phỏng vấn luôn thể.

Cô tò mò lại xem thử.

- Chọn được ai chưa ạ?

Anh đang xem hồ sơ một người, bèn nói.

- Cái tên Lê Ngọc Bình này cũng khá đấy. Cũng cùng ngành với anh, lại cũng có bằng đại học ngành quản trị kinh doanh hệ từ xa như anh nữa. Nhưng là sinh viên mới ra trường chưa biết nhân phẩm ra sao, không biết có nên tuyển không đây?

Cô nghe vậy, lập tức nói.

- Anh kéo xuống hình khuông mặt người này em xem thử?

Anh không hiểu vì sao cô muốn xem nhưng cũng kéo xuống cho cô. Nhìn thấy tấm hình nhỏ bên góc hồ sơ trực truyến cô liền nói.

- Người này là người đã giúp em lấy lại túi xách và bị chém thương cánh tay đấy.

Anh kinh ngạc.

- Vậy à? Ừm... nếu vậy thì anh cũng nên gặp cậu ta cảm ơn mới được. Nếu được thì tuyển luôn, có tài lại có nhân phẩm tốt thì còn gì bằng.

Cô bèn nói.

- Nhưng là sinh viên mới ra trường đó nha! Kinh nghiệm chưa có. Anh chắc chắn muốn tuyển chứ? Em là công tư phân minh đấy! Không bởi vì anh ta giúp em mà em bắt anh phải tuyển anh ta đâu.

Hữu Trọng tươi cười nói.

- Anh biết mà! Em yên tâm anh không để chuyện riêng làm ảnh hưởng công việc. Công ty là do anh mở anh làm sao nỡ để nó có vấn đề được chứ. Nếu không lấy đâu cho em làm trợ lý đây. Anh chỉ cần tuyển chủ yếu là nhân phẩm. Còn vấn đề kinh nghiệm đâu phải sinh viên nào mới ra trường đều không có đâu. Chẳng hạn như anh đây này. Vừa ra trường đã mở công ty rồi đấy. Em thấy anh tài giỏi không?

Vừa nói anh còn làm ra vẽ nhướng mày, nghênh mặt tự kỷ, thật muốn bị ăn đòn. Cô liếc xéo anh một cái rồi leo giường nằm ngủ mặt kệ anh. Nhưng mà, cô cũng công nhận anh đúng là giỏi thật đấy.

Hữu Trọng cũng tắt máy, tắt đèn bò lên giường nằm ôm cô. Tuy đã ở chung gần một năm, nhưng hai người vẫn cứ ôm ngủ chung như thế đấy. Thu Trúc đúng lý đã dọn phòng ngủ riêng rồi nhưng tối đến Hữu Trọng cũng lén chui vào ôm cô ngủ hà, không có cô anh lại ném mền gối và lăn xuống đất, còn bị mất ngủ sáng không có tinh thần làm việc, bị bệnh tùm lum. Thôi được rồi! Cô chịu thua anh, ngủ chung thì ngủ chung thôi, chỉ cần anh không làm gì quá phận là được, mặc dù anh cũng rất là muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play