Buổi chiều Hữu Trọng tranh thủ về sớm để chạy sang nhà Anh Tuấn ăn mừng. Tất cả đều đã có mặt đầy đủ chỉ chờ mình anh thôi. Anh vừa vào là lập tức nhập tiệc. Anh tiếc nuối.

- Ôi dào! Tôi tranh thủ về sớm lắm đó! Vậy mà cũng trễ không được cùng mọi người nấu ăn chung rồi.

Thanh Tú nói.

- Cậu yên tâm đi! Còn dài dài mà. Anh em tôi đã dọn qua ở gần rồi thì cậu còn sợ không có cơ hội nhiều hay sao?

Anh Tuấn vỗ vai.

- Đúng đó! Cậu lo gì!

Kiến Minh chợt nói vào.

- Mà Hữu Trọng này! Sao cậu không tìm một trợ lý hay phó giám đốc gì đó để phụ công việc cho mình? Chứ ôm hết thế này cậu rất vất vả đấy.

Thu Trúc liền nói.

- Anh ấy là để dành cho em đó. Đợi em ra trường vào ngồi. Bây giờ nếu tuyển vị trí đó rồi tới khi em ra không lẽ cho người ta xuống sao được. Cho nên anh Trọng cứ mệt thế đấy.

Hữu Trọng dịu dàng xoa đầu nói.

- Anh không có mệt gì cả. Chỉ cần hằng ngày về nhìn thấy em gái cưng là anh hết mệt liền hà... .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
=====================================

Ba người Anh Tuấn, Thanh Tú, Kiến Minh đều ngước nhìn lên trần nhà. Trên đời có người thương em gái nuôi đến thế sao? Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi. Mọi người điều hiểu kể cả Thu Trúc, có điều đối với Hữu Trọng cô không nỡ làm tổn thương nên cô cứ vờ như không biết, mặc kệ tới đâu hay tới đó đấy.

Anh Tuấn bèn nói.

- Nào chúng ta cạn ly thôi! Hôm nay nhất định phải say đấy. Nhà ai cũng ở đây rồi không sợ chạy xe đường xa nữa.

Hữu Trọng gật đầu.

- Đúng rồi! Hôm nay là phải say quắt cần câu đó nhe!

- Nào dzô....

Mọi người cụng ly uống cạn. Sau đó, Thanh Tú bèn gắp cho Thu Trúc một miếng bit- tết kèm sốt cà chua. Cô bỏ vào miệng nhai ngon lành, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô mà bốn người đàn ông ở đây đều phát thèm. Cũng gắp cho mình một miếng bit - tết cùng với sốt cà chua để ăn. Tuy nhiên, vừa định bỏ vào miệng thì nghe cô hô.

- Ngon quá đi!

Rồi dùng lưỡi liếm liếm xung quanh cái vành môi của mình vì bị dính sốt. Bốn người đàn ông không hẹn mà đều nuốt một ngụm nước bọt. Một lúc sau, Thu Trúc đi vào tolet thì ở ngoài này bốn người đều nhìn nhau. Anh Tuấn lên tiếng.

- Tôi nghĩ... chúng ta không nên say đâu.

Thanh Tú gật đầu.

- Em cũng thấy vậy!

Hữu Trọng nói.

- Bình thường có thể nhịn nhưng khi say không chắc.

Kiến Minh cũng nói.

- Không thể để phải hối hận.

Kiếp trước, hắn đã từng hối hận một lần nên kiếp này hắn sẽ không để mình phải hối hận nữa. Nhưng mà nghĩ tới cái đầu lưỡi nho nhỏ khiêu gợi kia hắn lại nói.

- Nhưng có thể nếm một chút không? Rất là thèm đó.

Anh Tuấn vuốt cằm.

- Đúng là trong rất ngon. Cũng muốn nếm thử một chút.

Hữu Trọng cũng suy tư.

- Đúng là cũng muốn nếm một chút.

Thanh Tú cũng trầm ngâm.

- Nhưng nếm bằng cách nào đây?

Kiến Minh nghĩ ra một cách bèn nói.

- Tôi có cách này không biết các vị có chịu hi sinh không?

Ba người đồng loạt hỏi.

- Cách gì?

Hắn nở nụ cười gian tà.

Khi Thu Trúc trở ra, hắn bèn nói.

- Theo tôi thấy uống như thế này thì không thú vị tí nào chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.

Thu Trúc hỏi.

- Trò chơi gì thế ạ?

Hắn đáp.

- Hôn môi đoán người!

- Hả? Là sao?

- Tức là một người sẽ bị bịt mắt lần lượt mấy người còn lại sẽ hôn lên môi. Nếu đoán đúng tên người hôn thì người bị đoán đúng đó sẽ phải chịu bịt mắt và phạt uống một ly. Còn nếu đoán sai hết toàn bộ thì sẽ bị phạt hai uống cạn hai ly và tiếp tục bị bịt mắt.

Nghe ra cũng thú vị nhỉ. Hồi đó giờ cô chỉ thấy nữ với nam hôn nhau chưa thấy nam với nam bao giờ. Mặc dù nếu cô là người bị bịt mắt thì hơi lỗ một tí, nhưng đâu phải dễ chứng kiến cảnh tượng bốn mỹ nam ngồi đây tự hôn nhau đâu. Ưm... dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ vậy là cô đã đồng ý.

Mọi người bắt đầu bắt thâm xem ai là người bịt mắt bị hôn đầu tiên. Để cho cô không nghi ngờ nên thâm đều không có gian lận, và người bịt mắt đầu tiên chính là Hữu Trọng. Nhưng vì đã bàn bạc từ trước nếu lỡ họ bị trúng thì người hôn sẽ là người nào đều quy định rỏ. Nếu là Thu Trúc hôn thì họ sẽ vờ hắc xì một cái.

Thế là, người hôn Hữu Trọng chính là Kiến Minh nhưng chỉ vừa chạm một cái liền lấy ra hầu như là không chạm luôn thì Hữu Trọng đã đoán được rồi, làm Thu Trúc rất là kinh ngạc. Kiến Minh bèn uống một ly rồi tự mình nhận vải bịt mắt. Tới Kiến Minh là Anh Tuấn cũng chỉ lướt qua hầu như là không chạm cũng bị đoán được. Đến Anh Tuấn là Thanh Tú thì cũng vậy, đến Thanh Tú lại tới lượt Hữu Trọng. Lần này thì Thu Trúc cũng không thể đứng mà nhìn nữa phải không? Cô vừa đặt môi lướt qua một cái như họ vừa làm, Kiến Minh vô tình hắc xì một cái thì Hữu Trọng liền nói.

- Là em! Thu Trúc!

Ô... ô... lần này cô phải bị bịt mắt rồi. Ngay khi mảnh vải che mất đôi mắt của cô chỉ còn lại bóng tối thì cô cảm nhận được bờ môi của mình bị ai đó chạm nhẹ rồi cũng nhanh lấy ra. "Ôi... làm sao mà đoán đây? Sao mấy anh hay thế nhỉ?" Cô đành nói đại một cái tên.

- Anh Tú!

Thế nhưng họ lại nói.

- Em đoán sai rồi! Là Anh Tuấn.

Kỳ thực đúng là Thanh Tú đấy. Nhưng dĩ nhiên là họ sẽ không nói thật rồi. Cứ thế qua bốn lần bị chạm nhẹ môi như vậy cô cũng không đoán đúng người nào. Kết quả bị uống hai ly và tiếp tục bịt mắt. Kiến Minh lại nói.

- Lần này bọn anh sẽ hôn lâu một chút! Để em dễ đoán! Cố gắng lên nhe! Bé con.

Bốn người nhìn nhau cười gian. Lần này người đầu tiên chính là Anh Tuấn đấy. Anh đặt nụ hôn lên môi cô thật sâu, thật da diết, triền miên, đây cũng là lần đầu anh được hôn cô mà. Thu Trúc đúng là mù màu luôn, dù hôn lâu nhưng đâu biết ai là ai, bình thường có thể ngửi mùi nước hoa hay nước xã vải nhưng đáng tiếc cô không có bao giờ để ý mấy anh xài mùi nước hoa hay nước xã vải nào. Có Hữu Trọng thì xài chung mùi nước xã vải với cô thì cô biết, tuy nhiên do uống bia lại bị hôn nên cái mùi bia cũng lấn át luôn rồi, khó mà phân biệt được. Hu hu... chắc cô phải bị bịt mắt dài dài thôi.

Và đúng đấy! Bốn người thay phiên nhau hôn cô thật lâu, gần như có thể ôm cô vào lòng mà hôn luôn đó. Nhưng cô cũng không thể đoán được ai là ai. Mà dù có đoán trúng thì họ cũng nói không thôi. Thu Trúc ỉu xìu rên rỉ.

- Em không chơi nữa đâu! Em đoán không được! Hu hu...

Họ cũng đã đạt được nguyện vọng là đường đường chính chính hôn cô rồi, thì không cần phải ép cô làm gì nữa. Một lần hai lần có thể qua mặt được cô, nhưng ba lần bốn lần thì chưa chắc. Để cô phát hiện ra thì họ tiêu đời. Kiến Minh cười nói.

- Được rồi! Bé con không chơi nữa thì không chơi nữa vậy! Chúng ta cũng không thể ỷ lớn mà ăn hiếp nhỏ được phải không nào?

- Ừ... không chơi nữa thì không chơi nữa!

- Nào uống tiếp thôi....

- Cạn ly!

Thu Trúc thở phào nhẹ nhõm vì được ân xá. Nhưng cũng thắc mắc hỏi.

- Mấy anh làm cách nào mà có thể đoán biết được đối phương hay vậy? Chỉ chạm nhẹ thôi thì cũng biết rồi!

Mọi người phì cười. Hữu Trọng lại xoa đầu cô nói.

- Đó chính là trực giác của đàn ông đấy! Em không biết được đâu.

- Ha ha ha...

Thu Trúc lại ỉu xìu, trực giác của đàn ông hay vậy sao? Cô là lần đầu tiên biết đấy. Aiiii... lần này cô bị lỗ nặng rồi... buồn ghê.

Thật tội cho Thu Trúc quá! Tuy rằng cô thông minh đấy nhưng làm sao có thể đấu lại cả bốn người cùng một lúc được chứ. Cô bị lỗ là phải rồi. Hi hi...

............

Kể từ khi Anh Tuấn và Thanh Tú dọn qua ở cạnh bên rồi thì Thu Trúc không còn phải tự lái xe đi học nữa. Mấy anh nuôi từ trên trời rơi xuống này cứ thay phiên mà đưa rước cô, dù cô có đi học thêm ngoại ngữ buổi tối đi nữa cũng không ngoại lệ. Sáng ra đã có Hữu Trọng, trưa về thì Anh Tuấn, Thanh Tú, Kiến Minh. Ai rãnh thì tự động họ sẽ xuất hiện trước cổng trường chờ cô thôi. Mà chắc họ cũng đã trao đổi trước hết rồi.

Bây giờ, Thanh Tú đang cùng với Kiến Minh làm chủ nhà hàng cũng không cần lúc nào cũng trực tiếp ở đó. Đa phần là giao cho quản lý. Họ chỉ cần vào những lúc đông khách như buổi tối để cai quản hoặc là có khách hàng yêu cầu thì mới vào. Thanh Tú cũng không thường xuyên trực tiếp nấu ăn, chỉ khi nào là khách vip yêu cầu do chính tay hắn nấu thì hắn mới đích thân xuống nấu. Như cô chẳng hạn. Hi hi... Tuy rằng, Thanh Tú đã hướng dẫn đầu bếp kỹ thuật nấu nướng ra hương vị đều giống như hắn nhưng chỉ là những món thường, còn những món chiêu bài thì hắn phải trực tiếp đứng ra. Cũng không ai mà ngu dạy hết đúng không nào. Dạy hết khi nhà hàng khác bỏ tiền cao ra mướn đầu bếp của mình thì không phải thua thiệt sao.

Hôm nay, cũng như mọi khi tan học về cô đi ra cổng trường những tưởng sẽ lại là một trong ba anh, ai dè... một tên đáng ghét bổng từ đâu chạy tới trước mặt cô.

- Bé cưng! Lên đây anh chở đi về!

Cô hắc tuyến đầy đầu. "Hoàng Trung! Tên chết tiệt này sao lại ở đây chứ hả?"

À mà nói tới hắn mới nhớ. Hôm khai trương nhà hàng cô mới biết hắn là bạn thân của Kiến Minh. Lúc Kiến Minh đưa hắn lại giới thiệu, cô đã rất ngỡ ngàng và hắn ta cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng lúc đó, cũng chẳng ai nói tới chuyện mãnh đất cả, chỉ bình thường như hai người mới biết nhau. Cô vờ như quên hắn là ai và có vẽ hắn cũng thế.

Tuy nhiên, lúc cô đi wc ra thì hắn đã đứng ở bên ngoài đường vô wc, người thoải mái dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Cô vừa bước lại gần thì hắn đã nói.

- Bé cưng hố anh thật nặng đấy!

Cô vẫn dùng ánh mắt hờ hững lãnh đạm với hắn, nhưng cũng dựa vào tường bên cạnh đối diện với hắn, cũng dùng cái tư thế như hắn mà thản nhiên nói.

- Em không phải hố mà là em hên! Là may mắn đấy anh hiểu không?

Đúng là cô nói không sai. Giả sử nơi đó quy hoạch thật thì người lỗ nặng không phải là cô sao? Hắn thừa biết nơi đó sẽ quy hoạch vì sao vẫn bán cho cô. Hắn lấy cái tư cách gì mà dám nói cô hố hắn chứ? Nhưng mà... quả thật là cô có cố tình hố hắn đấy. Ai bảo kiếp trước hắn ân ái với cô xong thì biến mất làm gì? Như vậy hãy còn nhẹ lắm! Nhưng mà cũng đã là chuyện kiếp trước rồi, cô cũng chẳng muốn nhớ nữa. Chỉ cần hắn đừng có dây dưa kiếm chuyện với cô nữa thì ok.

Tuy nhiên, khi trở ra hắn lại hắn lại tỏ ra vô cùng thân thiết với cô. Thậm chí nói rằng nếu cô đã xem Kiến Minh là anh thì cũng nên xem hắn là anh vì hai người là bạn thân mà. Đối với hắn cô không cần tỏ ra xa lạ hoặc khách sáo gì cả. Cô thật muốn nhìn lên trần nhà mà nói rằng, cô đã có rất nhiều anh rồi, không cần thêm nữa đâu. Nhưng ngặt nỗi bọn Hữu Trọng cũng rất là vui đấy. Chỉ là sau khi về nhà, Hữu Trọng lại lầu bầu một câu khó hiểu.

- Em đã vô tình sao cứ đi thả đào hoa là sao?

Vì đó là anh đang lầu bầu nên cô cũng chẳng thèm bận tâm chi cho nó mệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play