Hữu Trọng bèn đem mọi chuyện kể lại từ đầu tới cuối. Nghe xong, Kiến Minh bên ngoài cũng chỉ bình thản vỗ vỗ vai Hữu Trọng nói vài lời an ủi. Tuy nhiên, trong mắt lại ánh lên một tia sát khí nhưng vì có mắt kính phản xạ che đi nên cũng không ai nhìn thấy.
Thanh Tú tò mò hỏi.
- Vậy từ đó tới giờ chị Tư cậu có về không?
Hữu Trọng đáp.
- Có! Sau khi biết nhà bị lấy mất trừ hết nợ thì chị ấy mới ló đầu về. Biết ba vì vậy mà mất cũng hối hận thương tâm lắm. Nhưng mà... người đã mất rồi, khóc lóc có ích gì chứ, ba có sống lại được đâu. Tuy rằng ba từng nói là không nên trách chị ấy nhưng tôi vẫn rất là tức. Từ đó tôi cũng cắt đứt quan hệ với chị ấy luôn, xem như là người dưng cho rồi.
Anh Tuấn bèn nói.
- Thôi! Mọi chuyện đã qua rồi. Nhắc lại chi thêm buồn, vui lên cái coi. Chúng ta tiếp tục uống đi nào.
- Ừ! Đúng đó! Uống tiếp đi...
Mọi người lại bắt đầu nâng ly uống cạn. Uống xong, Anh Tuấn nói với Thu Trúc.
- Trúc! Em uống ít thôi! Con gái uống say sẽ không có tốt đâu.
Cô tươi cười đáp.
- Em biết mà! Anh yên tâm đi em uống bia là chỉ sợ no chứ không có sợ bị say.
Kiến Minh lên tiếng.
- Bé con thật sự mạnh thế sao? Vậy có dám thi uống với anh không? Anh uống bia cũng là sợ no chứ không sợ say đó.
Nếu là người khác thì có lẽ cô đã chấp nhận rồi. Khó lắm mới được một đối thủ giống như mình thật muốn thử sức xem ai say trước. Nhưng mà... người này là Quách Kiến Minh nha. Ai biết hắn có nổi cơn biến thái gì không đây. Cô sợ lắm!
Thu Trúc không cần suy nghĩ lập tức lắc đầu.
- Em không thi với anh đâu.
Mọi người đều rất là ngạc nhiên. Kiến Minh cũng không ngoại lệ, định mở miệng hỏi thì cô đã nhanh chóng nói.
- Anh to hơn em, dạ dày chắc chắn cũng lớn hơn em, anh chưa no thì em đã no trước rồi. Biết chắc sẽ thua thì cần gì phải đấu nữa chứ?
Mọi người cười ồ lên thì ra đúng là cô sợ sẽ bị thua. Nhưng Kiến Minh lại nói.
- Sao em biết chắc dạ dày anh lớn hơn em. Tuy anh to hơn em nhưng dạ dày anh nhỏ lắm đấy. Bửa cơm anh chỉ ăn có nửa chén cơm hà.
Cô trợn trắng mắt. Hắn ta mà ăn nửa chén cơm quỷ nó mới tin. Ý mà... hắn nói nửa chén cơm chứ đâu có nói là bao nhiêu đồ ăn đâu. Biết đâu cơm nửa chén mà đồ ăn cả măm mười người ăn thì sao. Đâu phải là không có khả năng. Nhưng mà hắn đã nói như vậy thì hắn đã nhất định phải thi với cô cho bằng được rồi. Cô mà từ chối nữa không biết hắn có ghim trong bụng, hôm nào cô đi đâu một mình mà bắt cóc cô cho vô quăng vô hầm bia không nữa. Tên này vô cùng biến thái mà. Thôi thì đành thi với hắn vậy.
- Nếu anh nói vậy! Thì em cũng thi thử với anh xem sao.
Nhưng hắn lại nói.
- Thi là thi thiệt chứ không có thi thử. Anh cũng có phần thưởng đàng hoàng. Nếu em thắng thì em có thể bắt anh thực hiện cho em một yêu cầu và ngược lại anh thắng thì anh cũng sẽ bắt em thực hiện cho anh một yêu cầu. Dĩ nhiên là trong tầm khả năng của anh và em.
Cô đột nhiên cảm thấy rùng mình, cô có cảm giác như mình sắp sửa bị sa vào bẫy vậy. Nhưng những lời hắn nói đều không có gì để bắt bẽ cả. Ai chà... nói chuyện với biến thái hao tổn chất xám quá. Phải tìm cách nào để vừa để hắn đừng lên cơn điên vừa không thiệt mình thật đúng là mệt. Cô cố thản nhiên nói.
- Cái này cũng được đó! Nhưng mà tuy nói không sợ say nhưng ảnh hưởng như hoa mắt chóng mặt gì đó thì cũng phải có. Cho nên anh em mình chỉ uống đến khi cảm thấy hoa mắt một chút thì dừng lại thôi. Uống nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe.
Hắn cười thật lớn nói.
- Ha ha... được thôi! Vậy cứ uống xong mỗi ly thì Hữu Trọng, Anh Tuấn và Thanh Tú đưa mấy ngón tay lên nhé! Ai đếm bị sai xem như là thua rồi.
- Được đó!
Hữu Trọng, Anh Tuấn và Thanh Tú cũng phụ họa theo. Hai người mỗi người cầm một lon bia cụng với nhau rồi bắt đầu uống cạn. Sau đó, ba người Hữu Trọng mới đưa mấy ngón tay lên cho hai người đếm. Lon thứ nhất không sai, tiếp lon thứ hai cũng không sai, lon thứ ba cũng đúng, lon thứ tư đúng luôn nhưng đến lon thứ năm thì Thu Trúc đúng nhưng Kiến Minh bị sai. Ồ... vậy là thắng thua đã rỏ. Hữu Trọng vỗ vai hắn nói.
- Anh Minh thua rồi nha! Phải thực hiện lời hứa đó.
Kiến Minh cười lớn nói.
- Ha ha... dĩ nhiên! Dĩ nhiên! Đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời chứ? Nào.. bé con! Muốn anh thực hiện yêu cầu gì thì nói đi. Anh nhất định sẽ dốc hết sức mình để thực hiện cho em.
Cô có thể kêu hắn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa được không? Nhưng hiện tại không phải lúc. Cô bèn cười nói.
- Hiện tại em chưa nghĩ ra. Để hôm nào em nghĩ ra em muốn yêu cầu anh cái gì thì em sẽ nói. Miễn tới lúc đó anh đừng nuốt lời là được.
- Sẽ không! Anh rất trọng chữ tín đó! Sẽ không bao giờ nuốt lời. Em có cần anh viết giấy nợ luôn không?
- Không cần viết giấy đâu! Lấy điện thoại ghi âm được rồi! Thời buổi công nghệ thông tin mà, viết giấy chi cho nó phiền phức. Rủi hồi quên bỏ sọt rác làm sao?
- Ha ha ha... cô bé này... đúng là...
- Ha ha ha...
Mọi người tiếp tục bửa tiệc thật vui vẽ. Tuy rằng họ uống bia nhưng cũng chẳng ai dám để mình say cả. Bởi vì họ biết khi say sẽ khó kiềm chế được lòng mình sẽ làm ra những điều không nên làm. Đặc biệt là Hữu Trọng, Anh Tuấn và Thanh Tú, họ đối với Thu Trúc đều có khát khao rất lớn, muốn nuốt cô vào bụng từ lâu rồi. Nếu lỡ để say thì không biết họ có khống chế được bản thân mà đè cô ra làm thịt không nữa.
Còn đối với Kiến Minh, rượu hay bia đối với hắn không là cái gì cả, chỉ như uống nước vậy. Chỉ duy nhất có một thứ có thể làm hắn say thôi nhưng thứ này hắn sẽ không cho ai biết.
Tối đến, Hữu Trọng hỏi Thu Trúc.
- Trúc nè! Rượu bia không làm em say vậy thứ gì có thể làm em say được vậy?
Và cô đã trả lời một câu khiến anh phải hoa đá tại chổ. Từ đó, hễ đến sinh nhật của cô là anh sẽ chỉ tặng hoa và quà mà sẽ không bao giờ tổ chức. Bởi vì thiếu thứ đó thì sinh nhật còn có ý nghĩa gì nữa đâu. Bây giờ thì chắc ai cũng đã biết thứ đó là gì rồi phải không nào? Đúng vậy! Chính là "bánh kem" đấy!
Trong ngôi nhà đối diện, trên căn phòng của tầng cao nhất. Kiến Minh ngồi trước giá vẽ để tranh thủ hoàn thành một bức tranh. Đó là một cô gái rất dễ thương với khuông mặt trái xoan tròn tròn non nớt, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận anh đào vẫn luôn khép, cái mũi cao cao dọc dừa xinh xắn, mái tóc mượt mà óng ả khiến người muốn đưa tay vuốt lên. Duy chỉ có đôi mắt là tĩnh lặng đến dị thường, không có một chút cảm xúc của yêu thương, hờn oán, sợ hãi hay lo lắng. Nếu Thu Trúc có mặt ở đây có lẽ sẽ rất kinh ngạc vì người con gái đó chính là cô mà.
Kiến Minh hoàn thành nét vẽ cuối cùng, sau đó ngồi ngắm nhìn nó thật lâu. Anh thẩn thờ đưa tay sờ lên đôi mắt ấy, rồi lẩm bẩm một câu.
- Bé con! Sợ không?
Lòng bồi hồi nhớ lại kỷ niệm ngày nào đó, lần đầu hắn gặp cô trong một tình huống khá là oái oăm.
Hắn nổi tiếng là một kẻ cho vay nặng lãi và là một tên biến thái. Đúng vậy! Hắn là một tên biến thái. Hắn chơi phụ nữ ở bất cứ địa điểm nào, thời gian nào chỉ cần hắm cảm thấy hứng thú. Nhưng hắn chẳng bao giờ có được khoái cảm tuyệt đối cả, bởi vì những người con gái đó hắn không thích, họ chỉ là đồ chơi của hắn mà thôi.
Cho đến một ngày hắn gặp được cô. Một cô gái có đôi mắt vô hồn tĩnh lặng, bình tĩnh đến mức hắn ngỡ rằng cô không phải là con người. Dường như trên đời này không có thứ gì có thể làm cô sợ hãi được. Và hắn đã bị chìm vào đôi mắt ấy, nhưng hắn lại muốn nó phải dậy sóng, muốn nó phải cảm nhận được cảm giác thích thú, đau đớn, cuồng nhiệt hay sợ hãi, muốn cô phải kêu lên dù là tiếng rên rỉ của dục vọng cơ thể hay là tiếng thét chói tai của sự sợ hãi. Hắn muốn cô có cảm giác với những gì hắn đã làm với cô chứ không phải trơ trơ như một cái xác không hồn mặc cho hắn dày xéo, mặc cho hắn chiếm đoạt để rồi từ từ khép lại đôi mắt ấy chấp nhận số phận.
Hắn cho cô nhìn thấy những gì hắn đối xử với những người phụ nữ khác, hắn muốn thấy được ánh mắt tỏ ra hoảng sợ của cô. Thế nhưng, cô lại chẳng có tí tẹo cảm xúc nào, dù cô tưởng như đang xem phim thì cũng phải có một chút phản ứng chứ. Vậy thì hắn cho cô cảm nhận được ranh giới giữa sự sống và cái chết. Con người ta sợ nhất là cái chết không phải sao? Thế nhưng, dù hắn nhận nước cô đến khi cô nằm im lìm cô vẫn không phản ứng. Hắn tự hỏi rằng, không lẽ cô bị đứt dây thần kinh cảm giác sao? Hay là như vậy vẫn còn chưa đủ?
Hắn lại một lần nữa lôi đầu cô lên, treo cô lên trần nhà cho cô nhìn thấy rỏ hơn nữa hắn chơi đùa người khác như thế nào. A... và cuối cùng cô cũng có phản ứng đấy. Cô đã mở miệng thốt lên.
- Sợ cái con khỉ? Đồ điên!
Hắn bổng nhiên cảm thấy vui mừng tột độ, cuối cùng cô đã có phản ứng, cô có cảm giác chứ không phải là một xác chết biết đi. Ha ha... hắn sung sướng còn hơn một đứa trẻ được cho kẹo. Hắn muốn quăng cô lên giường, đè cô dưới thân mà cho cô nếm được cảm giác ngọt ngào, âu yếm từ hắn. Thế nhưng... có lẽ vì quá vui mừng nên hắn đã bị mất phương hướng, thay vì ném cô lên giường thì lại ném cô vào tường. Khụ... hắn thề là hắn không hề cố ý đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT