Thu Trúc đứng lặng nhìn bóng xe dần xa khuất mà lòng chợt dâng lên niềm lưu luyến khôn nguôi. Nhìn vào ngôi nhà lá đơn sơ lại nhớ đến hình ảnh ngày nào ba cha con cùng ngồi trò chuyện, nô đùa vui vẽ bên nhau. Chỉ mới không bao lâu mà đã không còn nữa rồi, cũng không biết bao giờ sẽ lại được trở về như thế. Ôi! Đời là vô thường, duyên đến duyên đi, hợp tan tan hợp chẳng ai sẽ biết trước được điều gì. Ngay cả khi cô được trọng sinh cũng không thể đoán biết được.

Kiếp trước, nơi này trở thành mảnh đất hoang vu có lẽ là do ông hai đã không tìm được người mua, đến khi phát bệnh, một là đã không thể về, hai là đã chết. Kiếp này, nếu cô đã tiếp nhận thì cô sẽ không để nó hoang vu nữa, sẽ chăm sóc nơi đây thật tốt chờ một ngày niềm vui ấm áp lại trở về.

Chợt cô nghe tiếng gọi bên đường.

- Trúc... Trúc ơi...

Nhìn sang thì thấy chị bán nước mía đang vẫy tay gọi cô qua. Cô không biết chị ấy gọi cô có việc gì nhưng cũng cất bước đi qua. Cô hỏi.

- Có chuyện gì vậy chị?

Chị đáp.

- Hôm qua có người hỏi muốn mua lại mảnh đất này của em không biết em chịu bán không? Nếu không chịu bán thì muốn hỏi để thuê lại.

Cô ngạc nhiên.

- Ai vậy chị?

Chị lắc đầu đáp.

- Chị không biết! Chỉ biết đó là hai chàng thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi, ghé quán chị uống nước nhìn thấy mảnh đất của em rồi sẵn tiện hỏi. Có cho số điện thoại cho chị nếu em đồng ý thì gọi một cái cậu ta sẽ ra gặp em ngay.

Cô ngẫm nghĩ, mảnh đất này để không cũng không làm gì chi bằng cho thuê lấy tiền cũng hay. Tuy cũng có dự định bán nhưng không phải là lúc này. Cô bèn gật đầu đáp.

- Dạ được chị. Sẵn tiện hôm nay em xin nghỉ học gọi người đó ra luôn đi. Bây giờ không được thì chiều gặp cũng được. Chứ mai là em đi học nguyên ngày rồi.

- Ừ... để chị gọi.

Nói là gọi chứ kỳ thực chị chỉ nhá máy thôi. Hôm qua người đó cũng có nói chị chỉ cần nhá máy là hắn sẽ gọi lại. Quả nhiên, chị vừa tắt máy là người đó đã gọi lại rồi. Chị bèn nói.

- Cậu gì ơi! Chủ của mảnh đất cậu muốn mướn đang ở đây nè. Bây giờ cậu quởn không ra gặp người ta?

Không biết bên kia người đó nói cái gì mà chị đáp.

- Ờ... ờ... rồi... rồi... được.

Chị tắt máy rồi nói với cô.

- Người đó nói khoảng nửa tiếng nữa sẽ có mặt, em cảm phiền đợi một lát tại cũng đang ở hơi xa.

Cô cười đáp.

- Không có sao đâu ạ! Vậy để em về bển dọn dẹp một chút rồi chừng nào người đó tới chị hú em một tiếng nha.

- Ừ... em về bển đi! Lát chị kêu.

Khoảng 25 phút sau, một chàng thanh niên chạy tới chổ chị bán nước mía.

- Chị ơi!

Chị tươi cười nói.

- Cậu tới rồi! Ngồi đây đi để tui kêu nó qua.

Chị bước qua đường gọi.

- Trúc ơi! Người ta tới rồi nè!

Người thanh niên bổng nhiên kinh ngạc nhưng rồi sau đó lại nở nụ cười. Thu Trúc vừa bước qua nhìn thấy người đó cũng kinh ngạc không kém, ngẩng đầu nhìn trời "Sao lại là anh ta nữa vậy? Hu hu..."

Anh Tuấn mỉm cười nói.

- Thu Trúc! Chúng ta đúng là có duyên nhỉ?

Cô trợn trắng mắt, "Duyên cái con khỉ ấy!"

Chị nước mía nói.

- Ủa hai người biết nhau hả?

Anh Tuấn gật đầu đáp.

- Dạ!

Chị cười nói.

- Ừ! Vậy khỏi mắc công giới thiệu. Hai đứa nói chuyện đi. Có uống gì không chị làm.

Anh Tuấn đáp.

- Em nước mía được rồi chị.

Thu Trúc cũng lên tiếng.

- Em cũng vậy!

Cô thật không muốn gặp anh ta tí nào nhưng tiền tới tay không lấy là đồ ngu. Thôi kệ! Miễn có tiền thì tiếp chuyện gặp gỡ anh ta cũng không thành vấn đề. Anh hỏi.

- Em chính là chủ mảnh đất này?

Cô nhướng mày đáp.

- Đúng vậy ạ! Hình như anh hơi ngạc nhiên?

Anh Tuấn cười nói.

- Đúng vậy! Anh không nghĩ...

Cô ngắt lời.

- Không nghĩ một cô gái 16, 17 tuổi mà sở hữu bất động sản chứ gì? Mà lại là một đứa mồ côi như em nữa.

- Ơ... anh...

- Không có gì đâu anh! Cũng không riêng gì mình anh ngạc nhiên. Chúng ta nói chủ đề chính nhé! Anh muốn thuê mảnh đất này à?

Anh Tuấn đáp.

- Thật ra thì anh muốn mua luôn. Nếu được thì em có thể bán nó cho anh không?

Cô không cần suy nghĩ đã lắc đầu.

- Hiện tại em không muốn bán.

Anh cười nói.

- Vậy thì hiện tại anh cũng chỉ có thể thuê thôi.

Cô hỏi.

- Anh định thuê làm gì?

Anh đáp.

- Anh muốn thuê cho ông anh bà con mở tiệm sửa xe.

- Sao anh của anh không trực tiếp đứng ra thuê mà phải nhờ anh?

Anh khá kinh ngạc. Sao cô thông minh thế không biết? Hỏi cái là ngay điểm mấu chốt. Cô thật có đúng là 16, 17 tuổi không vậy? Bàn chuyện với cô mà tưởng đang nói chuyện với một người chị. Cô đúng là trưởng thành trước tuổi. Anh bèn nói.

- Anh và anh ấy kỳ thực là hùng với nhau. Anh ấy có nghề nhưng không có tiền thuê mặt bằng mở tiệm. Anh tuy không có nghề nhưng anh có vốn. Anh bỏ tiền anh ấy bỏ công, hai anh em chia đôi.

Cô gật đầu.

- Ra là vậy! Vậy anh muốn thuê đủ để mở tiệm hay thuê luôn cả mảnh đất?

Mảnh đất của cô ngang 10 dài 50m, nếu chỉ để mở tiệm thì thuê một phần đủ mở là được rồi, đâu cần thuê hết cả mảnh đất. Nhưng anh không chỉ muốn mở tiệm sửa xe, anh còn có mục đích khác nữa. Anh có quen một người bạn làm việc ở ủy ban xã này, nghe nói là một hai năm tới đây, xã này sẽ mở ở đây một khu chợ nhỏ, có thể là ngay ngã ba không chừng. Đến lúc đó, khu vực này chắc chắn cũng sẽ nổi lên sầm uất.

Anh định là mua đất nhưng dường như người dân ở đây cũng nghe phong phanh hay sao mà không ai chịu bán. Có bán cũng không phải mặt tiền đường. Đành tìm vị trí thích hợp để thuê, không những mở tiệm sửa xe mà còn mở luôn bán phụ tùng nữa. Nếu vậy thì phải thuê hết mảnh đất chứ sao. Không lẽ thuê phía trước không thuê phía sau thì ai mà chịu. Anh chị có thể nuôi hay trồng thêm cái gì đó cũng được, hoặc giả sau này anh để mở kho chứa gì đó không chừng.

Nghĩ rồi anh bèn đáp.

- Anh muốn thuê hết cả mảnh đất.

Theo như người ta thì sẽ ngay lập tức đồng ý bàn giá cả rồi nhưng cô lại nhướng mày hỏi.

- Thuê hết cả mảnh đất? Đến 500m2 đấy. Anh chắc là thuê để mở tiệm sửa xe chứ không phải bãi đậu xe?

Tuy rằng, cô chỉ cho thuê lấy tiền, người ta thuê sao thì thuê nhưng nếu người ta làm bị lỗ, cô cũng không nỡ nhìn. Dù rằng người đó là anh ta đi nữa. Cô kiếm tiền là để có cuộc sống thanh thản, nếu tiền cô kiếm mà trên nỗi khổ của người khác thì làm sao có thể thanh thản được chứ. Xem như cô tích đức đi, cô vẫn là người có tấm lòng lương thiện

Còn Anh Tuấn thì kinh ngạc. Bãi đậu xe sao? Sao anh không nghĩ ra nhỉ? Cô đúng là quá thông minh, anh lại bị cô hấp dẫn nữa rồi phải làm sao đây? Nhưng anh đã nói mở tiệm sửa xe rồi đâu thể đổi nữa. Đành nói thật lòng.

- Anh mở tiệm sửa xe còn bán thêm phụ tùng, mặt bằng cũng đã chiếm hết chiều ngang mảnh đất rồi. Nếu chỉ thuê đủ mở thì không lẽ chỉ thuê phía trước chừa phía sau lại làm sao coi được. Nếu anh là chủ đất anh cũng sẽ không đồng ý. Phải thuê hết mảnh chứ làm sao?

Ồ... xem ra anh cũng là người biết suy nghĩ cho người khác đấy. Cũng là một người làm ăn có lương tâm, thôi được! Nễ cái lương tâm còn sót lại này của anh, cô cho anh một con đường mở. Cô nói.

- Thế này đi! Dù sao chúng ta cũng là quen biết, em cũng không làm khó làm gì. Anh chỉ cần thuê đủ mở là được. Nhưng khi cất tiệm nhớ chừa đường ra phía sau cho em thì được rồi.

Anh tò mò hỏi.

- Em định dùng phía sau làm gì?

Cô đáp.

- Đất này em đổ lên là đất ruộng dùng để trồng trọt gì đó cũng rất tốt.

Anh đương nhiên biết đất này vừa mới đổ không bao lâu lại là đất ruộng nhiều phù sa dĩ nhiên là trồng trọt rất tốt rồi. Nhưng cô nói như vậy phải chăng là đang cho anh con đường mở? Ý bảo nếu anh thuê hết thì không nên để trống, có thể dùng để trồng thêm cây ngắn ngày, không bán thì cũng có ăn đỡ tốn tiền mua. Còn nếu không có thời gian trồng thì chỉ cần thuê đủ mở tiệm là được, cô vẫn sẽ tiếp tục sử dụng phía sau chứ không có bỏ. Cô là đang suy nghĩ cho anh, sợ anh bị lỗ vốn sao? Phải chăng cô cũng có cảm tình với anh nên mới suy nghĩ cho anh như vậy?

Nếu biết trong đầu anh nghĩ cô có cảm tình với anh thì cô nhất định sẽ không bao giờ cho anh con đường mở đâu. Anh cứ việc thuê hết, lỗ vốn mặc kệ anh, miễn cô có tiền là được. Không ngờ một chút lòng tốt của cô lại làm anh hiểu lầm cô có tình cảm với anh.

Anh tươi cười hạnh phúc như gió xuân nói.

- Em yên tâm đi! Anh có tính toán của anh sẽ không để mình bị lỗ. Mảnh đất này anh cũng sẽ thuê hết.

Thu Trúc bổng nhiên rùng mình, những lời anh nói cũng chỉ bình thường nhưng cô nghe sao nó có cái gì đó không bình thường cho lắm. Mà không bình thường ở chổ nào thì cô không thể nhận ra được.

Dĩ nhiên cô không nhận ra rồi, vì cô đâu có chú ý ánh mắt của anh đã không thể dấu được niềm yêu thương tha thiết đối với cô đâu. Lúc nói, anh đã nhìn cô như muốn nuốt trọn cô vào bụng, tại lúc đó cô quay ra mặt đường nên không thấy. Khi nghe anh nói xong, cô quay lại thì anh đã nhanh chóng che lại cảm xúc của mình rồi. Cô gật đầu nói.

- Nếu anh đã quyết định như vậy thì chúng ta bàn về giá cả đi. Anh muốn thuê bao lâu?

Anh muốn mở tiệm sửa xe chiếm trước tiên cơ, tất nhiên là phải thuê lâu dài rồi. Chợ khoảng một hoặc hai năm sẽ mở thì anh phải thuê ba năm trở lên. Anh ngẫm một chút rồi nói ra một con số.

- Năm năm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play