Cô ta suy nghĩ đúng quả thật là thông minh đó, nhưng cô ta không hề biết rằng Thu Trúc là người đã trải qua một kiếp, bài tính bé nhỏ của cô ta không lẽ cô không nhận ra sao? Chỉ có điều bất ngờ là kiếp này cô ta lại nhắm vào Hữu Trọng chứ không còn là Anh Tuấn nữa. Mà cũng đúng thôi! Hai người tuy vẽ ngoài điều xuất sắc như nhau nhưng nếu xét về gia thế thì có lẽ Hữu Trọng sẽ chiếm thượng phong.
Ai lại không chọn người giàu có bao giờ? Dù cô không biết bác Hai đã để lại cho anh bao nhiêu tài sản? Nhưng cô đoán chắc chắn sẽ phải giàu hơn Anh Tuấn, dân thành phố mà, đã nói khá giả thì đâu phải dân ở nông thôn so được. Dù rằng bác Hai rất bình dân dễ sống, anh cũng dễ sống và bình dân nhưng khí chất của anh đi ra cũng không thể nào che được vẽ sang trọng đó được.
Thu Trúc cũng không có ý kiến gì khi cô ta chú ý Hữu Trọng nhưng cũng đừng nhắm vào cô chứ? Cô và anh ta không liên quan được không? Cao lắm chỉ xem là anh em thôi. Chỉ tội cho Thanh Tú, một người hiền lành chất phát như vậy mà cô ta nỡ lợi dụng. Cô ta và Anh Tuấn quả đúng là trời sinh một đôi, để đạt được mục đích của mình thì không tiếc lợi dụng người khác. Hai người về ở chung mới là hợp nhau đấy. Mà kiếp trước cũng ở chung rồi còn gì?
Vì cũng không muốn làm tổn thương trái tim bé nhỏ của Thanh Tú, nên cô dùng giọng điệu thiếu nữ 16, ngây thơ hồn nhiên mà nói, cô lắc đầu lia lịa.
- Không được! Không được đâu! Bà ngoại và cậu mợ em nói em còn nhỏ phải lo học lo hành sau này mới có tương lai. Nếu bày đặc bạn bè trai gái, ghệ gọc, nhắn tin gọi điện gì đó thi mà rớt không đậu đại học thì Ngoại sẽ cạo đầu em và đánh gãy chân em cho coi. Ngoại em khó lắm, nói được làm được đó!
Hữu Trọng, Anh Tuấn và anh Út thầm cười trong bụng, cô đưa bà ngoại ra thì để xem ai còn dám nói gì. Cô còn nhỏ thì đương nhiên phải chịu sự quản lý của người lớn rồi. Mà nói như vậy cũng không khiến cho Thanh Tú phải buồn vì bị từ chối. Lúc trước, Thu Thảo còn đi học mà quen bạn trai này nọ cả nhà cũng đâu ai cho đâu. Chỉ cần phát hiện có thư tình thôi là lập tức cấm cửa.
Thủy Tiên đúng là nghẹn họng không thể nói tiếp được nữa, nhưng cô ta cũng không muốn bỏ cuộc bèn nhìn sang anh Út vờ không tin nổi hỏi.
- Anh Út! Bộ ngoại của Thu Trúc khó dữ lắm hả?
Anh Út là bạn thân của Thanh Tú lại là anh bà con của Thu Trúc, bị cô ta điểm danh đúng là khó xử nhưng với tính tình của Thu Trúc, anh muốn bảo toàn bản thân ăn hết cái tết thì phải phối hợp với cô thôi. Bà Liễu và bà Thúy chỉ là kích động mợ hai cô dòi gả cô thôi, chưa chính thức làm mai mối đó, mà đã bị cô làm cho xất bất xang bang như vậy rồi. Anh còn chưa muốn chết sớm đâu. Dù rằng hay nói "đã là bạn suốt đời là bạn, đừng như sông lúc cạn lúc đầy" nhưng dưới tình huống tương lai và tính mạng thì anh đành phải "mạng là trên hết, bạn bè tính sau". Anh mỉm cười gật đầu nói.
- Đúng vậy! Cha mẹ Thu Trúc mất sớm gởi Thu Trúc cho bà ngoại và cậu mợ nuôi nấng, cũng dặn họ ráng lo cho Thu Trúc ăn học đến nơi đến chốn, họ mới yên tâm mà yên nghĩ. Bà ngoại và cậu mợ Thu Trúc tính ra không khó nhưng vì lời dặn đó mà chỉ khó có mình Thu Trúc thôi.
Anh Út nói mà tim không đập, mặt không đỏ, giọng lại hơi nghèn nghẹn làm mọi người đều không khỏi xót xa. Chỉ riêng Hữu Trọng là biết anh bịa chuyện, bởi anh đã biết chuyện lúc nhỏ của cô mà. Người anh bà con này của cô anh chấm rồi nha! Trong lúc mọi người không để ý, anh Út lén nháy mắt với cô, ý nói "anh làm tốt không?" Thu Trúc cũng nhướng mày lại "làm rất tốt!"
Anh Tuấn thì không biết nên cũng tin những gì anh Út nói là sự thật. Đã như vậy rồi mà Thủy Tiên còn muốn cáp đôi cô với Thanh Tú nữa thì đúng là hết nói nổi rồi. Hạng con gái xấu tính như vậy, anh sẽ không cho Thu Thảo qua lại nữa, bạn như vậy không có còn hơn. Mắc công sau này Thu Thảo bị thiệt thòai, bị gài mà không biết.
Thủy Tiên đúng là không thể nói gì được nữa, chỉ có thể nghẹn họng cười cười gật đầu đáp cho qua. Thế nhưng, khi cô ta nhìn sang Hữu Trọng thì lại bắt gặp ánh mắt anh sủng nịnh nhìn Thu Trúc. Đó không phải ánh mắt của một người anh dành cho một người em gái, mà là ánh mắt dành cho người mình yêu. Hữu Trọng đã yêu Thu Trúc. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Thủy Tiên. Cô ta lại càng ganh tỵ hơn nữa, Thu Trúc chỉ là một đứa mồ côi sống nhờ vả vào tình thương của người khác, dù cũng có chút nhan sắc nhưng bàn tay chay sần thế kia sao lại được anh để mắt tới chứ? Thật bất công! Cô đẹp thế này, bàn tay mềm mại không tỳ vết thế này ai thấy điều khen, vậy mà anh không chú ý. Cô không cam tâm, không cam tâm chút nào.
Cô ta bị sự ganh tỵ che mờ lý trí, sự thông minh bình thường cũng đánh mất, không để ý những ánh mắt của những người ở đây đã có phần hơi bất mãn với cô. Ngay cả cô gái tên Ngọc, bạn thân cô ta ngồi kế bên cũng vậy. Hữu Trọng đúng là xuất sắc thật, cần sắc có sắc cần tiền có tiền, ngay cả cô cũng không khỏi mơ mộng nhưng hoa đã có chủ mắc gì dành giật làm chi. Là bạn thân nhiều năm cô không hiểu tính tình của Thủy Tiên sao được. Thấy trai đẹp mà có tiền nữa thì đều muốn thuộc về mình, đã chấm ai rồi là dùng mọi thủ đoạn để có được. Dù cô có khuyên cũng vô dụng thôi, bởi thế dù cô có bạn trai cũng không dám đem khoe với cô ta, sợ rằng có ngày mất người yêu.
Lúc rủ sang nhà của Thu Thảo chơi, nhìn thấy anh Anh Tuấn đã mê ly rồi, muốn nhất định phải trở thành bạn gái của anh, còn nhờ Thu Thảo làm mai dùm. Thế mà, bây giờ nhìn thấy Hữu Trọng đã quăng Anh Tuấn ra sau đầu rồi. Thật là... cứ thế này cô không dám nhận làm bạn thân của cô ta nữa đâu.
Ấy thế mà, cái người đang ganh tỵ ấy nào đâu biết, lại một lần nữa mở miệng hướng vào Thu Trúc.
- A... hóa ra Thu Trúc là một người không cha không mẹ sao...
Xoảng....
Một ly nước bị đổ xuống đất, thủ phạm là Anh Tuấn. Có vẽ như anh bất cẩn làm đổ nhỉ? Anh cười nói.
- Xin lỗi! Lỡ tay... ly trơn quá...
Anh nhặt cái ly lên, cũng may nền cát nên không bể ly. Cũng nhờ vậy mà Hữu Trọng sắp sửa nỗi bão, Thu Trúc bắt đầu chuyển sắc mặt ánh mắt trở nên sắc bén cũng dịu lại. Đúng là cô mồ côi, nhưng nói cô không cha không mẹ thì lại khác à nha. Đây là cố tình nói khích cô rồi còn gì.
Hữu Trọng bèn nắm tay Thu Trúc đứng lên nói.
- Anh em tôi cũng phải về rồi! Hôm nay chúng tôi chơi cũng lâu lắm.
Rồi chào Thanh Tú và anh Út, hẹn dịp khác gặp nhau sẽ không say không về. Họ cùng vỗ vai ôm nhau, trao đổi số điện thoại để sau này dễ liên lạc. Cuối cùng, định chào Anh Tuấn nhưng anh lại nói.
- Tôi có hẹn với mấy người bạn trong thị trấn cũng đang định đi về! Chúng ta về chung luôn đi.
Rồi quay sang nói với mọi người.
- Mấy đứa ở lại chơi tiếp đi nha! Anh về trước đây!
Nói rồi anh cũng đứng lên đi ra nhưng cũng không quên trả tiền nước. Anh là cố tình làm đỏ ly nước đó, anh giằng dữ lắm mới không đập mạnh xuống bàn, đứng lên mà hỏi rằng "Cô nói người ta không cha không mẹ là thế nào?" Anh tuy thích trêu chọc các cô gái dễ thương, mà con trai ai mà không vậy, mười người thì hết chín rồi. Nhưng nếu người ta đáng thương thì anh sẽ không bao giờ trêu chọc nữa. Cuộc đời đã không cho họ sự hạnh phúc thì hà cớ gì anh lại phải gây thêm nỗi bi thương cho người ta.
Lúc đầu vừa gặp, đúng là anh có thích Thủy Tiên một chút, đơn giản vì cô ta xinh đẹp lại là bạn thân của Thu Thảo, với lại lúc đó cô ta tỏ ra rất là hồn nhiên, trong sáng làm anh cũng lầm tưởng cô ta ngây thơ thật. Ai dè... đến khi Hữu Trọng xuất hiện, cô ta mới lồi bộ mặt thật ra. Đúng là một cô gái lẵng lơ, buông người này bắt người kia. Sau này ai mà cưới phải cô ta không chừng phải nuôi con cho thiên hạ cũng nên. Về nhà, anh nhất quyết phải bắt Thu Thảo cắt đứt với cô ta mới được, nếu không cứ lợi dụng tình bạn mà qua lại hoài làm anh thấy chướng cái con mắt.
Anh nhìn ra thì thấy Hữu Trọng đã dắt Thu Trúc ra lấy xe rồi, nhìn hai người bên nhau anh cũng thật chướng mắt. Thu Trúc là người con gái đầu tiên khiến tâm hồn anh lạc lối nên anh cũng muốn theo đuổi cô. Anh không khó nhìn ra ánh mắt Hữu Trọng nhìn Thu Trúc lâu lâu sẽ toát lên sự yêu thương tha thiết của người tình, chứ không phải của người anh. Hữu Trọng cũng yêu Thu Trúc nhưng lại cố gắng khắc chế tình cảm đó, chắc là vì không muốn ảnh hưởng việc học của cô sợ cô sẽ bị trách mắn. Tình yêu đó của hắn dành cho Thu Trúc anh rất nể phục nhưng mà cũng ganh tỵ. Hắn được đường đường chính chính bên cạnh cô mà không sợ bị cô bài xích. Nếu Thu Trúc phát hiện hắn yêu cô thì không phải cô sẽ vì sợ bị trách mắn và cảm thấy có lỗi với cha mẹ đã khuất mà tránh xa hắn sao. Lúc đó mất nhiều hơn được. Chi bằng tạm thời cứ làm người anh tốt bên cô vậy.
Nếu là anh thì anh cũng sẽ giống như Hữu Trọng làm người anh bên cạnh cô. Chỉ là anh lấy thân phận gì mà trở thành anh cô đây? Anh đâu phải không có em gái. Hữu Trọng chẵng những dùng thân phận một người thầy mà còn là con của một người cô xem như bác ruột. Anh nhớ lần thứ hai gặp cô, anh đã hỏi người đó có phải bác ruột không? Cô đã đáp là bác ruột. Có lẽ cô xem người đó là bác ruột thật. Chính xác là như cha ruột thì đúng hơn. Nhưng mà, vì sao trong lòng anh vẫn không muốn từ bỏ. Đây không giống phong cách của anh cho lắm. Bình thường anh mà muốn theo đuổi ai nhưng khi thấy người đó có người khác theo đuổi là anh lập tức rút lui liền, con gái trên đời đâu có thiếu, hơi sức đâu mà tranh giành chi cho mệt. Sao lần này anh lại muốn tranh giành chứ? Có phải chăng linh hồn của anh đã bị đôi mắt hờ hững đến tĩnh lặng ấy của cô hút mất rồi phải không? Nếu đã vậy thì anh xin một lần được tranh giành, dù sự tranh giành ấy có làm anh ngã xuống vực sâu của đau khổ thì anh vẫn muốn một lần được có cô. Người đã cướp đi linh hồn anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT