Thanh Tú bèn rủ hai người Hữu Trọng và Thu Trúc vào luôn. Hữu Trọng cũng đồng ý không lẽ Thu Trúc từ chối thì nó kỳ, đành phải lết xác đi theo vô vậy. Vào đến nơi Thanh Tú chưa kịp giới thiệu thì anh Út đã hô lên.

- Trúc! Em cũng ra đây chơi nữa hả?

Mọi người đều ngạc nhiên, chỉ có Anh Tuấn là bình thường, chỉ có điều anh không ngờ rằng ra đây sẽ gặp được cô, trong lòng đang vui như mở hội đây này. Thu Trúc cũng đã lường trước được tình huống, bèn cười đáp.

- Dạ! Em cũng ra đây chơi cho biết biển với người ta.

Thanh Tú bèn hỏi.

- Ủa! Hai người biết nhau hả?

Đây cũng là thắc mắc của Hữu Trọng. Anh Út liền trả lời.

- Đây là Thu Trúc! Em bà con với tao. Mà sao mày biết nó vậy?

Thanh Tú chưa trả lời thì Thu Trúc đã mở miệng.

- Vừa nãy em vô ý đụng trúng anh Tú làm ảnh bị té nên mới quen biết thôi.

Anh Út gật đầu, rồi nhìn sang Hữu Trọng hỏi.

- Còn anh bạn này là...

Thu Trúc nói luôn.

- Đây là anh Trọng con bác hai, ở chổ em trồng bông bán bận tết đó.

Anh Út tươi cười bắt tay chào Hữu Trọng.

- Chào anh! Tôi có nghe Thu Trúc kể vài chuyện về ba anh và anh. Vậy anh là bạn trai Thu Trúc hả?

Kỳ thực là anh Út chỉ nói cho có thôi chứ cô có kể gì đâu, chỉ nói là tết nay cô có trồng bông bán tết ở đất của một ông bác cũng sáu mươi mấy tuổi. Hữu Trọng nghe hỏi là bạn trai cô thì cũng rất vui định gật đầu đáp là đúng rồi, nhưng Thu Trúc đã nhanh miệng hơn nói.

- Anh Út! Không phải đâu! Anh ấy cũng là thầy dạy chứng chỉ A vi tính cho em đó. Tại vì bác hai thương em như con nên anh ấy cũng thương em như em gái ruột của mình thôi.

Hữu Trọng chỉ có thể đành nói cùng với cô.

- Đúng vậy! Ba tôi rất thương Thu Trúc và tôi cũng vô cùng thương cô ấy.

Nếu không có hai từ "đúng vậy" ở trên đầu thì với câu nói này của anh người ta sẽ nghĩ ra nghĩa khác chứ không phải nghĩ anh là thương cô như em gái ruột. Cách nói mập mờ đúng là sẽ làm người ta suy nghĩ lung tung.

Anh Út bèn cười nói.

- Thì ra là vậy! Làm tôi tưởng Thu Trúc mà chịu có bạn trai chứ, suýt nữa thì tôi phải coi lại hôm nay mặt trời nó lặn hướng nào rồi? Bình thường nó ham học lắm, hỏi nó có bạn trai chưa là nó cho ăn cỏ liền. Ha ha...

Hữu Trọng cũng cười thật tươi, anh thích cách nói chuyện của anh Út này lắm. Nếu cô đúng là vậy thật thì anh an tâm mà trở lên thành phố rồi.

Cuộc trò chuyện của anh Út và Hữu Trọng, Thu Trúc đã xong thì Thanh Tú bèn giới thiệu mấy anh em của mình, đầu tiên là Anh Tuấn.

- Đây là anh thứ sáu của tôi tên là Anh Tuấn!

Hữu Trọng và Anh Tuấn đều gật đầu chào nhau. Thanh Tú lại tiếp tục những người khác.

- Đây là Thu Thảo! Em gái của tôi. Đây là bạn trai của nó tên Huy, đây là em gái của Huy tên Ngọc cũng là bạn của Thu Thảo.

Thanh Tú lại chỉ vào người con gái ngồi cạnh cô gái tên Ngọc cũng là người con gái kiếp trước Thu Trúc đã nói.

- Còn đây là Thủy Tiên cũng là bạn thân của Thu Thảo và Ngọc đây.

"Thủy Tiên! Tên đẹp và người cũng đẹp! Thảo nào Anh Tuấn lại yêu cô ấy đến như vậy!"

Thu Trúc vừa gật đầu chào xong thì bổng nhiên Thủy Tiên mở miệng hỏi, không phải hỏi cô mà là hỏi Hữu Trọng.

- Anh Trọng làm giáo viên hả?

Trong ánh mắt cô ta không che dấu được vẽ si mê. Không mê sao được người đâu vừa đẹp trai, phong độ lại có duyên, còn có trình độ nữa, ngay cả cô gái tên Ngọc ngồi kế bên cũng không dấu nỗi si mê trong mắt nữa là. Thậm chí, Thu Thảo dù ngồi cạnh bạn trai mình nhưng cũng không khỏi liếc nhìn anh nhiều một chút. Thu Trúc thầm than "Ông anh này quá ư là đào hoa rồi!" Cũng may kiếp này cô không yêu anh ta nếu không chắc phải ghen đến phát điên mất.

Hữu Trọng cũng không lạ lẫm gì với những ánh mắt như vậy. Anh bình thường đáp.

- Không phải! Tôi chỉ là sinh viên thực tập ngành tin học còn chưa ra trường, chứ không phải giáo viên.

Thủy Tiên ngạc nhiên.

- Ủa! Vậy sao vừa rồi Trúc đây nói anh là thầy dạy chứng chỉ A vi tính. Không học sư phạm cũng dạy được sao?

Hữu Trọng đáp.

- Ngành này là vậy đó! Đâu nhất thiết học sư phạm mới dạy được. Cô không thấy bên ngoài người ta treo bảng nhận dạy tin học tín chỉ A, B, C... vi tính đầy đấy sao? Có ai là học sư phạm ra đâu, chỉ cần biết rành về vi tính công nghệ thông tin là dạy được.

- Ồ... vậy khi ra trường anh cũng mở lớp dạy như vậy?

Hữu Trọng nhàn nhạt đáp.

- Cũng có thể!

Anh không muốn tiếp chuyện với cô ta tí nào, ánh mắt cô ta nhìn anh thật muốn buồn nôn. Học như anh mà chỉ ra dạy như vậy thì thôi anh nghỉ học luôn cho rồi. Nhưng hơi đâu mà nói nhiều cho mệt, kẻo cô ta thấy anh có tiền có của lại nổi tâm tìm cách đeo bám anh thì mệt. Lúc trước thì anh không sợ đâu nhưng bây giờ anh lại sợ Thu Trúc sẽ hiểu lầm. Anh phải giữ hình tượng "băng thanh ngọc khiết" trước mặt cô chứ. Nếu không sau này sao mà dụ dỗ được đây.

Nhưng anh không biết rằng hình tượng anh đã bị sụp đổ rồi a. Ngay từ khi nhìn thấy ánh mắt các cô gái đó nhìn anh thì cô đã loại anh ra ngay vòng gửi xe rồi, ở đó mà anh lo giữ hình với chả tượng.

Anh Tuấn thì nhíu nhíu mày, hơi liếc nhìn qua Thủy Tiên. Cô ta vừa rồi không phải cũng ánh mắt ấy nhìn anh sao? Còn như là tỏ ý thích anh nữa, còn xin cả số điện thoại. Sao bây giờ lại cũng như thế với Hữu Trọng? Anh lại nhìn qua Thu Trúc thì ánh mắt cô vẫn hờ hững như mọi khi, dường như mọi thứ đối với cô điều không có gì là quan trọng. Ngay khi bên cạnh cô có những chàng trai xuất sắc vây quanh, cô cũng sẽ vẫn hờ hững như vậy. Đẹp trai hay không đẹp trai, có tiền hay không có tiền cô cũng vẫn không để tâm tới.

Chợt Hữu Trọng lại lên tiếng hỏi.

- Anh Tuấn đây hiện tại đang làm nghề gì vậy ạ?

Hữu Trọng là muốn chuyển hướng cho khỏi phải tiếp chuyện với Thủy Tiên nữa.

Anh Tuấn cũng thản nhiên đáp.

- Tôi cũng chỉ là một nông dân tay lắm chân bùn như bao nông dân khác thôi. Cũng chỉ ở nhà làm ruộng chăn nuôi.

Hữu Trọng biết là anh không muốn nói nhưng cũng chẳng vạch trần làm gì. Nhìn bàn tay anh ta mà xem, mềm mại không có một vết chay, không khác gì bàn tay của anh là mấy, mà bảo là nông dân tay lắm chân bùn, quỷ nó tin. Câu này Thanh Tú nói còn đáng tin cậy hơn, nhìn bàn tay hắn mà xem, đi ra đường không cần vũ khí cũng có thể làm người ta bị thương, chỉ cần hắn bóp mạnh một cái người ta cũng trày da rồi. Nhưng vì anh cũng hỏi cho có lệ nên cũng cười cười đáp.

- Ồ... em rất kính trọng người nông dân. Nếu không có nông dân thì đâu có gạo, thóc, rau củ quả, thịt này kia cho những người chỉ biết ăn rồi học sau đó thì nằm ngủ thẳng cẳng như em chứ?

Phụt... ha ha...

Mọi người đều phì cười. Anh lúc nào cũng vậy, cũng khiến người ta cười. Anh Tuấn vừa cười vừa nói.

- Chú ăn nói có duyên quá! Chắc phải nhiều bạn gái lắm?

Hữu Trọng lắc đầu.

- Đâu có... Đâu có... coi vậy chứ em ế lắm anh ơi! Từng tuổi này chứ chưa từng biết nắm tay con gái là gì cả đâu.

Thu Trúc trợn trắng mắt "Phải hôn vậy ta? Vậy ai trong lớp vi tính mà nắm tay hết người này đến người khác vậy?"

Như biết mình nói như vậy cũng hơi quá nên anh bổ sung thêm.

- Trừ lúc dạy học sinh điều khiển chuột thì bắt buộc phải nắm tay. Nhưng đó cũng chỉ là dạy chứ không có tính là nắm tay.

Ồ... cái này đúng là cô không còn gì để nói.

Thanh Tú bèn nói vào.

- Vậy có cần tôi làm mai giúp anh không?

Ánh mắt hắn hơi liếc liếc sang hai cô gái ngồi bên cạnh là Ngọc và Thủy Tiên, làm hai người có hơi thẹn thùng một chút nhưng trong lòng lại rất mong chờ a. Tuy nhiên, Hữu Trọng lại nói.

- Thôi đi! Thôi đi! Tôi tuy không có bạn gái nhưng cái chuyện thành gia lập thất thì tôi đã nói là để cho ba tôi quyết định rồi. Ông chọn ai thì tôi ưng người đó.

Ồ... đá trái banh này qua bác Hai, đúng là cao chiêu nha!

- Hắc xì...

Ông Hai ở nhà đang nằm võng thiu thiu ngủ thì chợt nhảy mũi. Thầm nói.

- Đứa nào đang nhắc mình vậy ta?

Thế nhưng, anh Út lại nói vào.

- Nhưng biết đâu anh quen bạn gái dẫn về bác trai đồng ý thì sao?

Hữu Trọng vờ nghiêm túc đáp.

- Thật ra thì nói ra cho vui thôi! Chứ ba tôi cũng đã chọn được người cho tôi rồi. Chỉ là tôi muốn có sự nghiệp vững vàng trong tay trước mới tính đến chuyện đó. Tôi cũng vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp mà.

Nói ra như thế thì đúng là người khác không thể tìm cớ làm mai được nữa rồi. Hoa đã có chủ, ai dám đụng. Tuy nhiên, vẫn còn một số người chưa từ bỏ hi vọng đâu. Thủy Tiên bổng nhiên lên tiếng như đùa như thật nói.

- Nhưng biết đâu người đó đã có người trong lòng thì sao? Rủi tới khi đó người ta lại không chịu anh, đòi sống đòi chết không chịu gả cho anh thì không phải anh đã uổng phí một tấm chân tình à?

Yee... câu hỏi thật hay! Trên đời ai biết trước được chữ ngờ. Thu Trúc thầm dựng ngón tay cái cho Thủy Tiên. Cô ta đúng là thông minh thật đấy. Thảo nào kiếp trước Anh Tuấn vì cô ta mà không tiếc lợi dụng người con gái khác để gọi cô ta trở về. Cũng may kiếp này cô đã nói không với tình yêu rồi, nếu mà lại yêu như kiếp trước gặp đối thủ như cô ta chắc chắn sẽ bị hạ đo ván. Thật may kiếp này cô không ngu như vậy.

Câu này đúng là Hữu Trọng cũng không biết trả lời làm sao. Anh cũng không biết Thu Trúc đã có người trong lòng không nữa. Cô không muốn có bạn trai, đâu đại diện cho cô sẽ không thầm mến một ai. Biết đâu cô đang chờ đợi người đó nên không muốn có bạn trai thì sao? Hoặc là cô đã từng yêu ai rồi bị người ta phụ lòng nên đâm ra buồn chán với tình yêu. Nếu là điều thứ hai thì anh tin mình sẽ có cách khiến cô phải yêu lần nữa, nhưng nếu là điều thứ nhất... thì anh không biết thế nào rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play