- Em quên anh rồi à! Hôm bửa bưởi bơm anh bắt em đứng lựa tới lựa lui cho anh hai cặp bưởi, mà cặp nào anh cũng chê đó.
Cô cũng vờ như nhớ ra.
- A... em nhớ rồi! Thì ra là anh? Sao anh tự nhiên đi theo sau em chi vậy? Xém nữa em tưởng kẻ gian tặng anh mấy trái dừa ăn tết rồi.
Quả nhiên anh đoán không sai, cô đúng là sẽ dùng dừa đối phó anh. Mấy trái dừa này không có to nhưng như vậy mới dễ chết, cô chỉ cần ném một trái thôi thì một là dập mặt hai là té xe, đường nào cũng khỏi ăn tết. Cũng may anh là người rất để ý tình huống nếu không... ghẹo thật thì hậu quả đúng là khó lường.
Anh đáp.
- Anh chỉ là thấy quen quen nên mới đi theo quan sát xem đúng là quen không. Chứ không có ý xấu!
Rồi anh lại hỏi.
- Em đang đi về nhà hay là đi đâu mà chiều vậy?
Cô đáp.
- Em vô nhà ông bác giờ đang đi về ạ!
- Bác ruột à?
- Dạ!
Đáp mẹ vậy đi chứ hơi đâu nói cho dong dài, cô cũng không thích trò chuyện nhiều với anh.
Nhưng anh khi nghe cô nói vậy thì đột nhiên có một cảm giác rất là vui, anh thấy lúc cô ra khỏi nhà ấy có một chàng trai rất đẹp ra tiễn cô, lúc đó anh nghĩ là bạn trai cô nhưng bây giờ nghe cô nói là bác ruột vậy người đó khẳng định là anh bà con của cô rồi. Mà anh cũng không biết vì sao anh lại vui nữa? Chắc là nếu cô chưa có bạn trai thì anh có chọc ghẹo sẽ không vấn đề gì. Biết đâu cô lại sẽ phải lòng anh không chừng. Dù rằng anh cũng chỉ là chọc ghẹo cho vui.
Thu Trúc chợt thấy phía trước có bảng rửa xe, thấy xe mình cũng nên rửa để đón năm mới, cũng tiện thể tránh khỏi cái tên này luôn. Bèn lịch sự nói với Anh Tuấn.
- À... em phải vào phía trước rửa xe rồi. Có gì lần sau gặp lại chúng ta nói chuyện tiếp há.
Thế nhưng anh lại vui mừng nói.
- Ồ... thật là trùng hợp anh cũng đang định vào đó rửa xe đây.
Thu Trúc rơi dài mấy vạch hắc tuyến. Cô có thể đổi ý không?
Tiệm rửa xe rất đông mà chỉ có hai người rửa nhưng mà từ đây về nhà chỉ còn mỗi tiệm này thôi, đành phải ngồi chờ, biết anh ta cũng rửa xe cô thà đem về nhà rửa. Anh ta bèn nói.
- Ngồi đây cũng chờ hay anh mời em qua quán bên kia ngồi uống nước nha! Chừng nào rửa xong rồi về!
Cô định mở miệng từ chối thì chợt có một tiếng gọi.
- Ủa? Trúc! Em cũng rửa xe hả?
Nhìn lại thấy anh Út con của dì Oanh, là người lần đó bị làm mai cho cô bé 14 tuổi. Anh cũng đang vừa chạy xe tấp vào. Cô cười gật đầu chào.
- Anh Út! Dạ em rửa xe! Anh cũng rửa xe hả?
Anh Út gật đấu đáp.
- Ừ! Anh cũng rửa xe! Tết nhất cũng phải rửa cho xe ăn tết chứ! Mà đông vầy chắc phải ngồi chờ thôi.
Chợt khi anh nhìn thấy Anh Tuấn thì hô lên.
- Ủa? Anh Tuấn! Anh cũng đi rửa xe sao?
Anh Tuấn cười gật đầu.
- Ừ! Sẵn tiện đi thị trấn về ghé đây rửa xe luôn thể.
Anh Út liền nói.
- Vậy thay vì ngồi đây chờ anh em mình qua bên quán nước bên kia nói chuyện đi. Trúc! Cưng qua ngồi chung với tụi anh cho vui.
Anh Út đã lên tiếng thì sao cô có thể từ chối được chứ, đành cùng hai người họ đi sang quán nước ngồi. Gọi ba chai trà xanh, anh Út bèn giới thiệu cho Thu Trúc.
- Đây là anh Tuấn! Anh của thằng Tú bạn thân của anh.
Rồi quay sang Anh Tuấn.
- Còn đây là Thu Trúc em bà con của em. Mà hình như hai người cũng biết nhau hả?
Anh Tuấn lắc đầu nói.
- Không! Anh và Trúc cũng mới gặp lần này là lần thứ hai đến tên cũng còn chưa biết nhờ chú giới thiệu nên mới biết đó. À mà nghe nói mấy tháng trước chú có đi hỏi vợ phải không? Chừng nào cho anh ăn đám cưới đây?
Anh Út lắc đầu nói.
- Vợ con gì anh ơi! Nghĩ sao con nhỏ mới 14 tuổi mà đi làm mai đòi gả. Má em mà không khôn khéo chắc giờ này vô tù ngồi gỡ lịch. Mà nói ra vụ đó thì anh phải cảm ơn em nha Trúc!
Cô ngạc nhiên.
- Hả? Em có liên quan gì đâu mà anh cảm ơn em?
Anh Út đáp.
- Em không có liên quan nhưng mà em trả thù giúp anh.
- Trả thù?
- Thì cái vụ "bưởi bơm, anh cho em tiền đi bơm bưởi" phải từ em mà ra hôn?
Cô và Anh Tuấn đều phì cười, cô bèn nói.
- Em chỉ là nói sự thật chứ trả thù cái gì. Nếu họ không làm thì đâu có bị người ta nói. Chỉ là nhân quả báo ứng thôi.
- Mà nếu không có em thì hai con mẹ đó giờ vẫn còn hùa với nhau mà đi phá nhà người này hại nhà người kia rồi. Đâu có gặp nhau thì rượt đánh như kẻ thù vậy chứ. Thấy hai mẻ là con nít ở đàng xa nó rao "bưởi bơm, bưởi bơm đây... anh cho em tiền đi bơm bưởi" ha ha ha... thiệt là hả dạ!
Anh Tuấn bèn lên tiếng.
- Hạng người như vậy chịu quả báo là vừa. Mà hai bà đó làm mai cho chú cô bé 14 tuổi vậy đã làm gì với Thu Trúc vậy?
Anh Út nhanh miệng đáp thay cô.
- Nghĩ sao con nhỏ mới 16 tuổi còn đi học mà rù rì rủ rỉ, nói khích mợ hai nó để ép nó lấy chồng. Coi chịu nỗi không? Đúng là ăn no rửng mở không việc gì làm tối ngày đi phá người ta mà.
Anh Tuấn cũng hít một ngụm khí.
- Đúng là quá đáng thiệt! Em gái út anh đã 19 sang năm 20 mà mẹ anh còn chưa muốn gả, mặc dù nó đã quen bạn trai rồi đó. Thu Trúc đây còn nhỏ vậy mà bắt gả... thiệt... đây chính xác là cố tình hại còn gì. Anh thấy hai bà đó bị vậy hãy còn nhẹ lắm.
Thu Trúc mỉm cười nói.
- Đời còn dài mà! Quả báo của hai người đó cũng sẽ từ từ mà trả thôi. Nhẹ hay nặng cũng không phải do chúng ta quyết định được mà là do nghiệp họ tự tạo ra. Nếu hai người đó chịu sửa đổi thì sẽ đỡ một chút còn nếu không...
Cô lắc đầu vài cái rồi nói tiếp.
- Ông trời cũng không cứu nỗi họ.
Cô nói những lời này ra vô cùng bình thản giống như người đã trải qua sự đời. Ánh mắt và cử chỉ cũng trở nên sâu sắc và trầm lắng hoàn toàn không phải một cô bé ở tuổi 16 nên có. Dù một cô bé 16 tuổi ra vẽ người lớn có những cử chỉ như người trưởng thành, có thể nói ra được những lời ấy nhưng cũng sẽ không bao giờ có được ánh mắt như cô vậy.
Anh Tuấn nhìn vào đôi mắt ấy mà ngỡ như đang nhìn thấy một mặt nước phẳng lặng không một gợn sóng, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rằng mặt nước ấy vừa mới bị một trận bão lớn quét qua dậy sóng đến mức đã không còn có thể nổi sóng được nữa. Anh chưa từng nhìn thấy một ai có được ánh mắt ấy, trong tĩnh lặng mà lại như mãnh liệt, trong bình thản mà lại như hỗn loạn. Một ánh mắt của người đã trải qua sự đau đớn sâu sắc của tâm hồn, trở nên vô cảm vô vị trước vạn vật thế gian. Anh như bị cuốn hút vào ánh mắt ấy, muốn đi vào trong nó, khoáy động phá vỡ sự tĩnh lặng đến ưu thương ấy. Anh bồi hồi nhìn vào mắt cô như một người mất hồn. Nhờ anh Út lên tiếng mới khiến anh lấy lại tinh thần.
- Trúc à! Anh nghe má anh nói em tuy nhỏ tuổi mà suy nghĩ đã chững chạt, cứng cỏi như người lớn rồi thậm chí có thể còn sâu sắc hơn nữa. Anh vốn không tin nhưng nay nghe em nói ra những lời này thì anh tin thật rồi. Nhưng mà... cái gì thì cái em hãy còn nhỏ lắm cũng nên mơ mộng, hồn nhiên như những cô bé khác đi đừng có suốt ngày suy nghĩ lo lắng rồi đâm ra trầm lắng sâu sắc nữa. Anh thấy mà đau lòng thay em đó. Nếu mà em và anh không có bà con thì anh nhất định sẽ hốt em về nhà hằng ngày chọc cho em cười cho thoải mái...
Bốp...
- Ui da...
Đột nhiên, anh Út bị một cú đánh thật mạnh vào đầu. Anh không cần nhìn lên xem là ai thì đã tức giận mở miệng mắn.
- Bà mẹ đứa nào có mẹ sinh không có mẹ dạy đánh trên đầu trên cổ anh... ơ....
Nhưng khi nhìn lên thấy người đang đứng chống nạnh nhìn chầm chầm vào anh thì anh mới hoảng hồn.
- Má....
Dì Oanh hầm hầm nói.
- Đứa này nè! Đứa này nó đẻ ra cái đứa ăn nói lộn ngôn không phân biệt bà con dòng họ là mày đó.
Anh Tuấn và Thu Trúc rất muốn cười nhưng không dám cười, cố nén lại đứng lên chào dì Oanh.
- Dì Oanh!
- Thưa cô!
- Ờ! Chào hai đứa!
Dì Oanh tươi cười gật đầu chào hai người rồi chuyển sắc mặc nhìn vào anh Út.
- Em út mà nó tối ngày cứ đòi hốt, sao không về nhà mà hốt đống rác trước sân để chình ình từ hôm qua tới nay kêu mày hốt mà mày cứ ì ra đó đó.
Anh Út cười hề hề nói.
- Hì hì... con định rửa xe xong rồi về con hốt. Mà má ra đây chi vậy?
- Tao đi trả nợ cho người ta. Tính đi hồi sáng rồi mà lu bu quá nên quên, giờ mới nhớ định kêu mày mà mày đi mất dạng rồi. Sẵn thằng Tý nó đi rửa xe tao dang nó ra đây để mày chở tao đi luôn thể. Mà xe rửa xong chưa mà ngồi đây đây?
Anh Út chỉ qua chổ rửa xe.
- Đó! Còn chưa tới lượt mình kìa. Ý mà hình như tới xe của Trúc với anh Tuấn rồi. Vậy là sắp tới lượt con rồi đó. Má ngồi chờ chút đi.
Anh Tuấn bèn nói.
- Cô uống nước gì để con kêu.
Dì Oanh vội lắc đầu.
- Thôi! Nước nôi gì con ơi! Ngồi một lát là đi rồi! Mà con là....
Anh Út liền đáp.
- Là anh của thằng Tú đó má!
Dì Oanh bèn gật đầu.
- À... thì ra là vậy! Hèn chi nhìn hơi quen quen. Anh em nhìn thấy cũng hơi tựa tựa chỉ khác thằng Tú nó mắt một mí với hai cái má núm đồng tiền.
Anh cười đáp.
- Dạ! Tại cặp mắt nó giống cha nên một mí con thì giống mẹ.
Dì Oanh hỏi anh vài chuyện nữa rồi nhìn sang Thu Trúc hỏi.
- Còn Trúc nè! Con đi đâu về hay là từ nhà chạy ra rửa xe luôn?
Cô thành thật đáp.
- Dạ! Con vô nhà bác Hai tiện thể ghé tiệm rửa xe luôn.
Rồi cô nhìn sang tiệm rửa xe thấy xe mình đã rửa xong rồi bèn nói.
- Mà xe con cũng đã rửa xong rồi! Con xin phép dì và hai anh cho con đi về trước.
Dì Oanh liền gật đầu.
- Ừ... ừ! Về đi con! Cũng chiều lắm rồi!
Thu Trúc đứng lên chào một lần nữa rồi mới đi sang tiệm rửa xe lấy xe về. Thấy xe mình cũng đã xong rồi, Anh Tuấn cũng đứng lên chào ra về. Anh cũng không quên thanh toán luôn tiền nước. Anh Út không chịu nhưng anh nói lần này anh trả, lần sau sẽ để cho anh Út nên anh Út mới đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT