Ninh Thư chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng tim đập nhanh không thể giải thích được. Cậu giữ chặt cơ thể của người đàn ông, đồng thời trốn về phía sau, đôi mắt ướt át mê ly, mà Văn Dụ Châu thì lại vừa đỡ mông vừa vén áo của thiếu niên lên.
Cúc áo sơ mi của hắn đã cởi một cái.
Văn Dụ Châu ngồi trên ghế nửa ôm thiếu niên, đôi mắt hắn có chút đen tối. Làn da của thiếu niên bị cọ xát đến mức ửng đỏ, đặc biệt là bàn tay lớn đặt bên hông cậu, nơi bị nó chạm vào lập tức trở lên hồng phơn phớt.
Văn Dụ Châu: “Ninh Ninh.”
Ninh Thư cảm thấy xấu hổ khi nghe hắn gọi vậy, làn da trên người cậu càng bị kích thích thêm, một màu hồng nhạt hiện lên rõ ràng hơn.
Cậu nhận thấy được Văn Dụ Châu giữ chặt gáy cậu sau đó khẽ cắn lên ngực cậu. Cảm giác ướt át khiến Ninh Thư sướng đến mức ngón chân cuộn tròn lại.
Cậu không kìm được mà duỗi thẳng chân, vừa khóc lóc vừa gọi 00.
Ánh đèn trong phòng bị thân thể cao lớn của Văn Dụ Châu che mất, có thể là do thiếu niên vừa đụng trúng cái bàn nên đèn trên đầu cũng rung lên một chút.
00 nói: “Ký chủ, chung quy thì cậu cũng phải cho hắn một chút ngon ngọt ~ không thì sao cậu có thể dụ dỗ hắn cắn câu chứ?”
Ninh Thư nói: “Nhưng… Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, ký chủ.” 00 nói: “Nếu cậu muốn thành công, vậy ít nhiều cũng phải hy sinh một chút.”
Trong mắt Ninh Thư xuất hiện một tầng hơi nước, cậu luống cuống không biết làm sao, chỉ có thể cong thân mình theo sự cuộn lại của ngón chân.
Văn Dụ Châu không hề dừng động tác lại mà thậm chí hắn còn duỗi tay vào trong.
Cả người Ninh Thư cứng đờ, mặt cậu bắt đầu ửng hồng, đôi mắt cũng càng ướt át mê ly hơn.
“Đừng… chú Văn…”
Quần áo của Văn Dụ Châu vẫn còn nguyên xi trên người nhưng mà quần áo trên người thiếu niên đã nửa kín nửa hở.
Ngón tay của hắn gập lại, vừa quan sát biểu cảm trên mặt thiếu niên vừa bình tĩnh hỏi: “Rất ít khi chạm vào nơi này?”
Ninh Thư xấu hổ cắn môi, không nói gì. Lông mi cậu không kìm được mà run rẩy, giống như bông hoa nhỏ không ngừng bị mưa gió táp vào – yếu ớt và cũng khiến cho người khác muốn chà đạp.
Mà ngay khi Ninh Thư đang cảm thấy hỗn độn, trái với lẽ thường và sắp sửa sa vào cảm giác này thì đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.
“Dụ Châu, Tiểu Thư có ở chỗ em không?”
Là tiếng của Văn Huyên.
Đầu óc Ninh Thư lập tức tỉnh táo lại, cậu căng thẳng đến mức tay chân quặp chặt.
Văn Dụ Châu vỗ mông cậu bảo cậu thả lỏng chút nhưng hắn lại không rút tay ra mà chỉ không nhanh không chậm đáp lại Văn Huyên: “Ninh Ninh ở chỗ em.”
Giọng của người đàn ông vừa trầm thấp vừa lạnh băng nhưng lại khiến Ninh Thư cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đặc biệt là khi bị hắn gọi tên thân mật bằng chất giọng như thế.
Văn Huyên hơi sửng sốt, hỏi: “Ban nãy chị nghe thấy trên tầng có tiếng động. Sao vậy? Có phải em đang bắt nạt thằng bé không hả?”
Ánh mắt Văn Dụ Châu vẫn đặt ở trên người thiếu niên, nghe vậy hắn không đổi sắc mà đáp lại: “Không.”
Giọng hắn nghe vừa vững vàng lại vừa lãnh đạm, không ai có thể ngờ rằng hắn đang nửa ôm Ninh Thư vào lòng còn làm ra đủ thứ chuyện với cậu nữa.
Ninh Thư chỉ mới nghe thấy tiếng Văn Huyên mà trong lòng cậu đã xuất hiện một loại áp lực thở không nổi. Cậu túm chặt lấy quần áo của Văn Dụ Châu, trong lòng chợt cảm thấy áy náy và khó xử.
Ngược lại thì giọng điệu của Văn Dụ Châu lại vô cùng bình tĩnh, hắn hỏi: “Chị, chị còn chuyện gì nữa không?”
Văn Huyên nói: “Không có gì nữa đâu, vất vả cho em rồi. Tiểu Thư, con có muốn uống sữa bò không?”
Ninh Thư vừa nghe đến sữa bò đã cảm thấy trướng bụng rồi, đến bây giờ mà bụng cậu vẫn không được thoải mái cho lắm, cậu nói: “Con không ạ… dì Văn.”
Văn Huyên mẫn cảm hỏi: “Giọng của con sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?”
Ninh Thư hoảng sợ, cậu khẽ mím môi một chút, lập tức cảm thấy căng thẳng. Mà Văn Dụ Châu thì lại cắt ngang lời Văn Huyên, bảo: “Em đã cho Ninh Ninh uống rồi.”
Văn Huyên không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nói: “Vậy chị đi xuống trước, không quấy rầy em nữa.”
Văn Dụ Châu ừ một tiếng.
Sau khi Văn Huyên rời đi, đại não Ninh Thư trống rỗng, mà Văn Dụ Châu thì lại rút tay ra nói: “Nhanh vậy sao?”
Gương mặt Ninh Thư không khỏi nóng lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu hơi hé miệng nói: “Chú Văn, em nên xuống dưới.”
Văn Dụ Châu nhìn khuôn ngực hồng phớt của cậu, lại sáp người tới bảo: “Sao phải vội thế?” Hắn nói tiếp: “Cậu ôn bài xong rồi à?”
Ninh Thư không nói chuyện, cậu cảm thấy với tình trạng hiện tại của hai người bọn họ thì hoàn toàn không ôn tập nổi. Cậu do dự một chút, nói: “Dì Văn… nếu lát nữa dì ấy lại lên đây thì sao ạ?”
Hai mắt Văn Dụ Châu đen xì, hỏi cậu: “Muốn uống sữa bò nữa à?”
Ninh Thư vừa nghe được hai từ “sữa bò” thì đã cảm thấy không khỏe. Cậu mím môi nói: “Em no rồi.”
Văn Dụ Châu không nói gì, hắn khẽ bóp cái nơi tròn trĩnh căng mọng của bé đào mật một chút.
Ninh Thư lại cảm thấy nguy hiểm cực kỳ, cậu vội vàng gọi 00.
Văn Dụ Châu hạ giọng, đôi mắt hơi sầm lại hỏi: “Chẳng phải cậu trưởng thành rồi à?”
Ninh Thư nói: “Chú Văn… em còn phải đi học…”
Lúc này Văn Dụ Châu mới hơi thả tay ra, hắn khẽ nới lỏng cổ áo nói: “Hôm nay ở lại phòng tôi đi.”
Trực giác Ninh Thư mách bảo rằng chuyện này không đơn giản như vậy, huống chi đối phương còn không định thả cậu xuống.
00 nói: “Thôi, đủ rồi.”
Ninh Thư vui mừng khôn xiết nhưng ngay sau đó 00 lại nói: “Hiện tại người đàn ông này không còn giả đứng đắn nữa, hắn đã nếm đủ ngon ngọt rồi, có cho thêm nữa thì cũng chẳng có ích gì. Ký chủ, cậu nhớ phải “lạt mềm buộc chặt” hắn, biết chưa?”
Thật ra Ninh Thư không hiểu lời 00 nói lắm.
00 lại nói tiếp: “Ví dụ như hiện tại hắn đã nếm được mùi vị rồi, nhưng mà không được cho hắn thưởng thức tiếp nữa, thế nên chúng ta cần phải thu tay lại ~ khiến hắn vẫn luôn trong trạng thái “mỡ dâng đến tận miệng rồi nhưng mà vẫn không được húp”.”
Tuy rằng Ninh Thư không hiểu lắm nhưng cậu biết 00 cũng không đồng ý cho cậu ở lại nơi này hôm nay, cậu không nhịn được mà thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy giờ tôi phải làm như thế nào đây 00?”
Văn Dụ Châu nhận thấy được cơ thể của thiếu niên hơi xích ra một chút. Thiếu niên bất an cựa quậy sau đó nhìn hắn, biểu cảm trên mặt có phần thẹn thùng.
Văn Dụ Châu nói: “Sao vậy?”
Hiện tại vị trí nào đó của hắn đang cực kỳ “hưng phấn”, đôi mắt cũng trở nên sâu hoắm hơn nhưng giọng nói của hắn thì vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Ninh Thư khẽ cắn môi, lông mi cậu run rẩy một cách bất an, nói: “Chú Văn, bụng em hơi khó chịu, em muốn đi WC.”
Sắc mặt Văn Dụ Châu trầm xuống một chút nhưng cuối cùng không bắt cậu tiếp tục ngồi trong lòng mình nữa: “Muốn đi tiểu?”
Ninh Thư do dự một chút, gật đầu: “Uống nhiều sữa bò quá nên giờ bụng căng lắm ạ.”
Văn Dụ Châu liếc xuống chiếc bụng hơi phồng lên của cậu, hắn duỗi bàn tay to ra xoa nhẹ một chút sau đó bảo: “Đi luôn ở đây* đi.”
*ý là đi vệ sinh luôn trong WC của phòng chú chứ đừng về phòng
Ninh Thư lại cảm thấy Văn Dụ Châu đang muốn giữ cậu ở lại đêm nay, cậu do dự một chút cuối cùng vẫn nói: “Chú Văn, em còn muốn xuống tầng uống nước…”
Sao Văn Dụ Châu lại không nghe ra được là thiếu niên không muốn ngủ lại chứ. Hắn ngước mắt lên nhìn đối phương một hồi lâu sau đó kéo người lại gần, nhéo cằm đối phương rồi hôn lên.
Ninh Thư bị hôn đến thở hồng hộc, đến lúc cậu mở được mắt ra thì nghe thấy Văn Dụ Châu nói: “Lần sau mà còn “lên cơn” nữa thì tôi sẽ không tha cho cậu dễ dàng vậy đâu.”
Bụng Ninh Thư đúng là hơi căng, cậu đi WC về xong nhìn thấy Văn Dụ Châu ở trong phòng khách thì khẽ sửng sốt.
Văn Dụ Châu bước tới rồi đưa cho cậu một cốc nước ấm, hắn liếc mắt nhìn bờ môi hơi đỏ lên của thiếu niên, nói một câu: “Đi ngủ sớm một chút.” Sau đó thì bước lên tầng.
Ninh Thư uống nước xong thì trở về phòng, chỉ là cậu vẫn không thể ổn định được nội tâm mình. Cậu nhắm mắt lại, chuyện xảy ra ban nãy ở trong phòng Văn Dụ Châu cứ hiện lên trong đầu.
Ninh Thư mím môi, đột nhiên cảm thấy hơi áy náy. Ban nãy Văn Dụ Châu tuốt một lần cho cậu, Ninh Thư biết nơi đó của đàn ông thường rất dơ, nhưng mà đối phương lại sẵn lòng…
Cậu chỉ cảm thấy tim mình đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực, hỏi 00 xem cảm tình của Văn Dụ Châu tới đâu rồi.
00 nói: “Ký chủ, xin chúc mừng, đã 85 rồi nè ~”
Ninh Thư có chút giật mình, cậu không ngờ lúc trước mình cố gắng nhiều như vậy nhưng cảm tình vẫn không lên được xíu nào, ngay cả cởi quần áo quyến rũ cũng chỉ cọ được 3 điểm cảm tình của Văn Dụ Châu, mà chỉ mới đêm nay thôi đã vượt qua toàn bộ nỗ lực khi trước rồi.
00 nói: “Ký chủ, 00 đã nói hắn giả đứng đắn rồi, cậu còn không tin 00 ~ hừ, giờ biết sự lợi hại của 00 chưa?”
Ninh Thư ừ một tiếng, 00 đúng là rất lợi hại. Tuy rằng phần lớn thời gian nó đều không online, dù là mấy đề xuất mà nó đưa ra đều nghe hơi khó có thể tiếp thu nhưng Ninh Thư không thể không thừa nhận rằng nếu không có 00, chỉ với một mình cậu thì chắc chắn sẽ không làm được gì cả.
Ninh Thư nhớ đến cơ thể nóng bỏng và cả nhiệt độ nóng bỏng của Văn Dụ Châu thì không nhịn được mà mặt đỏ bừng tim đập nhanh. Cậu khẽ mím môi, hỏi: “00, vậy tiếp theo chúng nên làm như thế nào?”
00 nói: “Trước hết cứ nhử Văn Dụ Châu đã, ký chủ, cậu phải tỏ ra hờ hững, biết chưa?”
…
Lúc Ninh Thư đi xuống tầng thì nhìn thấy Văn Dụ Châu đã ngồi sẵn bên bàn cơm rồi. Đối phương mặc một thân sơ mi trắng, ngồi thẳng lưng trên ghế rồi đọc báo, vừa nghe thấy tiếng động thì hơi ngẩng đầu lên liếc sang bên này.
Lông mi thiếu niên khẽ run, dời mắt đi trước.
Văn Huyên chào cậu, Ninh Thư cũng thưa lại một tiếng “dì Văn”, sau đó cậu do dự nói: “Chú Văn, buổi sáng tốt lành.”
Văn Dụ Châu lãnh đạm ừ một tiếng, tiện tay đưa cốc sữa đậu nành ở trước mặt mình qua cho cậu, động tác vô cùng quen thuộc.
Mà Ninh Thư thì lại lo Văn Huyên sẽ nhìn ra điều gì đó, cậu cúi đầu xuống cố tình không nhìn Văn Dụ Châu.
Văn Dụ Châu nhìn vành tai trắng nõn của thiếu niên, mặt hơi trầm lại.