Edit: Agehakun
Beta: Ly
Trước khi rời khỏi nhà, mẹ Ninh cứ nhắc nhở dặn dò mãi thôi.
Lòng Ninh Thư có phần gợn sóng. Cậu nhìn khuôn mặt bà, nhất thời không muốn đi nữa. Nhưng nơi cậu học chính là trường cấp ba thành phố của Hải thị – một trường trọng điểm, mà ký túc xá thì đã đầy chỗ rồi, vậy nên Ninh Thư chỉ có thể ở trọ.
Mẹ Ninh lại có một cô bạn, tên là Văn Huyên. Tuy rằng sau khi hai người kết hôn rất ít liên lạc với nhau nhưng tình bạn của họ vẫn còn đó. Sau khi Văn Huyên nghe vậy, không nói hai lời lập tức bảo Ninh Thư tới nhà mình ở.
Mẹ Ninh dự định sau một khoảng thời gian sẽ tìm một công việc ở Hải thị với bố Ninh, sau đó sẽ có thể chăm sóc tốt cho con trai nhà mình.
Ăn nhờ ở đậu, tóm lại là không tốt.
Mà sở dĩ Ninh Thư không từ chối là bởi vì cậu muốn cọ cảm tình với mục tiêu, cũng họ Văn, hơn nữa lại còn là em trai ruột cùng huyết thống của Văn Huyên.
Nghe nói Văn Dụ Châu được sinh khi bố mẹ hắn đã tuổi xế chiều, kém Văn Huyên gần hai mươi tuổi.
Văn Huyên đi ở đằng trước: “Tiểu Thư, có nặng không? Có cần dì cầm đỡ con không?”
Ninh Thư cầm hành lý, lắc đầu nói: “Không nặng ạ, dì Văn.”
Đây là nhà cũ nhưng vì đã được sửa sang lại nên tính ra cũng rất đẹp. Hơn nữa Văn Huyên khá là thích mấy mẫu nhà mang kiến trúc phương Tây, ngay trên sân có xây một khu vườn nhỏ, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp mát mẻ. Chung quy thì đây là thập niên 90, có thể sống trong một ngôi nhà như vậy đã xem như gia đình giàu có.
Cụ ông có tổng cộng hai người con gái, còn có một người con trai. Cô con gái thứ hai đi lấy chồng, mà Văn Huyên lại về sống chung với ông cụ. Mấy năm trước ông cụ qua đời, chỉ còn Văn Huyên và chồng sống ở nơi đây, hiển nhiên vẫn còn phòng trống.
Văn Huyên nói: “Con ở phòng này đi.”
Ninh Thư đẩy cửa gác xép ra, cậu gật đầu nói một tiếng cảm ơn.
Văn Huyên nở nụ cười, nói: “Cảm ơn gì chứ, hồi còn trẻ mẹ con và dì có quan hệ tốt lắm.”
Phòng đã được quét tước sạch sẽ, Ninh Thư mang theo đồ đi vào. Nhưng mà Văn Dụ Châu lại không sống ở nơi này, cậu bắt đầu hơi thộn ra, cũng không biết khi nào đối phương mới tới đây.
Sau khi Ninh Thư suy nghĩ một lúc, cậu bắt đầu lấy sách ra. Hiện tại cậu vẫn đang học lớp mười một, khá là căng thẳng, sang năm cậu còn phải thi đại học nữa. Tuy rằng lúc cậu còn sống đã lên đại học rồi nhưng mà bài thi và kiến thức vào thập niên 90 ở nơi này vẫn khác với thế giới thực, điều này cũng đồng nghĩa với việc cậu phải học lại một lần nữa.
Ninh Thư làm bài tập một hồi, Văn Huyên gọt ít trái cây cho cậu, nói: “Học tập đừng để mệt quá.”
Ninh Thư nhìn quả lê mà cô vừa gọt, ăn một miếng, lê rất ngọt. Cậu cười một chút nói: “Dì Văn, dì cũng ăn đi ạ.”
Văn Huyên nói: “Dì gọt cho con mà, thôi dì không quấy rầy con học nữa, dì đi ra ngoài trước đây.”
Ninh Thư gật đầu.
Hiện tại đang là mùa hè, bên ngoài ve kêu râm ran.
Thiếu niên mở cửa sổ ra, phát hiện đối diện với gác xép mình ở có một căn phòng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy. Cậu không khỏi có chút tò mò mà nhìn nhiều hơn một chút, nhưng mà cửa sổ ở phía đối diện đóng rất chặt, Ninh Thư đành phải thu mắt lại.
Thời tiết nóng bức, Ninh Thư tĩnh tâm học tập một hồi lâu, cuối cùng phát hiện mình học không vào, hơn nữa còn vã mồ hôi ra khắp lưng, nhưng mà căn phòng này lại không có phòng tắm. Ninh Thư đành phải đi ra khỏi phòng, bác gái giúp việc đang làm vài thứ ở trong phòng bếp. Cậu nhìn thoáng qua nhưng không đi qua làm phiền, mà vào đúng lúc này Văn Huyên lại đi ra, có phần kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Tiểu Thư?”
Mặc dù Ninh Thư cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng mồ hôi trên người cậu đã nhiều đến mức chịu đựng không nổi rồi.
“Dì Văn, phòng tắm ở đâu thế ạ, cháu muốn đi tắm một phát.”
Văn Huyên xem giờ, lúc này đã buổi chiều, đợi tắm rửa xong thì cũng vừa hay có thể ăn cơm luôn. Cô nói: “Phòng tắm ở bên trái đoạn rẽ cầu thang.”
Ninh Thư vào phòng tắm, nhưng mà lúc cậu vặn nước thì hơi nghệt ra. Cậu do dự chút cuối cùng vẫn báo lại chuyện này cho Văn Huyên. Văn Huyên lau tay rồi vào phòng tắm xem xét một lượt, sau đó vỗ đầu nói: “Dì quên mất là cái ống nước này có vấn đề, vốn đang định gọi người tới sửa…” Cô mở miệng nói: “Tiểu Thư, con dùng phòng tắm của chú Văn, được không?”
Ninh Thư hơi sửng sốt một chút, Văn Dụ Châu ư?
Văn Huyên lại hiểu sai thành ý khác, cô nói: “Con vẫn chưa gặp chú Văn nhỉ? Ngày thường nó không sống ở đây nhưng mà trong phòng nó lại có phòng tắm.” Cô vừa nói vừa dẫn thiếu niên lên tầng.
Thật ra Văn Dụ Châu không thích người khác vào phòng của hắn, ngay cả khi Văn Huyên muốn vào trong đó thì cô đều sẽ gõ cửa hỏi trước. Nhưng mà hiện tại Văn Dụ Châu đã dọn ra ngoài ở nên là dùng ké phòng tắm một lần có lẽ sẽ chẳng bị phát hiện đâu.
Văn Huyên mở cửa ra, nói: “Chú Văn con không thích người khác vào phòng của mình, chút nữa tắm xong con đặt mọi thứ vào đúng vị trí cũ trước khi đi ra là được.”
Ninh Thư gật đầu đi vào phòng. Có thể là bởi vì lâu lắm mới có người ngủ lại trong căn phòng này cho nên không khí bên trong có hơi khó chịu. Thiếu niên do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay đẩy cửa sổ ra để chúng nó thông khí cho căn phòng.
Khi Ninh Thư nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ thì cậu không khỏi giật mình. Ngoài cửa sổ có cây hoa hải đường, mà đối diện chính là phòng mà cậu đang ở.
Ninh Thư lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng dẫu gì đây cũng là phòng của người khác, dì Văn cũng nói Văn Dụ Châu không thích người khác vào phòng của hắn vậy nên sau khi Ninh Thư mở cửa sổ ra, cậu lập tức vào phòng tắm để tắm rửa.
…
Mà lúc này, một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự Văn gia, cửa xe bị mở ra, một người người đàn ông bước xuống.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nửa người dưới là quần tây, nhìn qua trông có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng mà điều đó không ngăn được dáng người, khí chất hoàn hảo và vẻ cao ráo sáng sủa của hắn. Khuôn mặt cực kỳ góc cạnh và đẹp trai, sống mũi cao thẳng như tượng tạc, chỉ là nét mặt nhìn qua có chút lạnh lùng, cặp mắt kia cũng giống như chính hắn vậy.
Văn Dụ Châu đẩy cửa lớn ra. Lúc hắn đi tới chỗ thảm đá cuội, hắn nhận thấy cửa sổ của phòng mình đã bị ai đó mở ra. Người đàn ông đứng im tại chỗ nhìn một hồi lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt rồi bước vào.
Bác gái đã làm chè đậu xanh xong, đang mang ra ngoài thì thấy Văn Dụ Châu vào nhà. Bà lộ ra biểu cảm giật mình sau đó vội vàng đặt đồ xuống, lau tay rồi đón chào: “Ngài Văn, ngài về rồi ạ?”
Văn Huyên nghe thấy tiếng của bác gái thì bước ra ngoài theo. Khi cô nhìn thấy em trai nhà mình cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Dụ Châu.”
Văn Dụ Châu gật đầu, gọi một tiếng “chị”.
Văn Huyên nói: “Chè đậu xanh này vừa mới làm xong, em uống một chén trước nhé?”
Văn Dụ Châu lãnh đạm nói: “Em trở về lấy chút đồ, lấy xong em đi luôn.”
Văn Huyên cũng quen với cái tính này của hắn, vậy nên cô chẳng nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Đêm nay tới đây ăn cơm đi, đã lâu rồi em không đến.”
Văn Dụ Châu gật đầu, sau đó hắn bước lên gác xép.
Mà Văn Huyên đã quên béng mất rằng Ninh Thư đang tắm, cô dặn dò bác gái: “Đêm nay làm thêm vài món mà Dụ Châu thích ăn…”
Bác gái đáp: “Vâng.”
Lúc Văn Dụ Châu lên gác xép, hắn phát hiện dấu vết người sống trong một gian phòng trên đó. Hắn không khỏi dừng lại nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng mình.
Văn Dụ Châu phát hiện cửa phòng mình không khoá, hắn vươn tay cầm lấy tay nắm cửa, sau đó cửa đã bị mở ra.
Người đàn ông đi vào. Đầu tiên thì hắn tới bên cửa sổ, cây hải đường bên ngoài vẫn chưa nở hoa nhưng mà cửa sổ ở phía đối diện lại đang mở toang. Văn Dụ Châu hướng ánh mắt qua đó, hắn có thể nhìn thấy một ít bài thi và sách giáo khoa được xếp trên bàn đối diện nhưng Văn Dụ Châu cũng không nhìn quá lâu, hắn nâng tay lên đóng cửa sổ lại. Mà ngay lúc này trong phòng chợt vang lên tiếng nước. Văn Dụ Châu nhíu mày một chút, ngay sau đó hắn nhìn về hướng phòng tắm.
Cửa phòng tắm là loại nửa trong suốt, ngày thường Văn Dụ Châu ở trong phòng này một mình nên là không có ai tới phòng tắm của hắn cả, nhưng mà hiện tại trong phòng tắm lại xuất hiện một bóng hình.
Văn Dụ Châu thấy thiếu niên đang bôi xà phòng lên người mình, thân trên trắng nõn trông cực kỳ thanh tú xinh đẹp.
Tầm mắt của người đàn ông hơi dời xuống, nhưng hắn không nhìn thấy gì nữa. Dù sao thì những bộ phận bên dưới thắt lưng đều bị che khuất hết rồi.
Ánh mắt của hắn dán lên eo thiếu niên – mềm dẻo trắng nõn, mang theo nét ngây ngô của tuổi trẻ.
Ninh Thư không biết rằng chủ nhân của căn phòng đã trở lại. Cậu tắm xong, nghĩ rằng bây giờ trong phòng không có ai cho nên cậu chỉ mặc mỗi quần rồi đi thẳng ra.
Khi cậu nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì không khỏi sửng sốt một chút, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi cạnh giường, trên tay cầm một quyển sách. Đối phương mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt lạnh lùng mà thâm sâu.
Mà lúc này người đàn ông nghe thấy động tĩnh của cậu, hắn quay đầu mở miệng hỏi: “Ai cho cậu vào đây?” Giọng Văn Dụ Châu có chút trầm thấp nhưng tiếng nói lại có phần lạnh băng.
Sống mũi của hắn rất cao, lúc đôi mắt đó nhìn vào người khác sẽ làm cho người ta cảm thấy rất căng thẳng.
Ninh Thư cũng không ngờ rằng mình chỉ mới vào đây tắm nhờ mà Văn Dụ Châu lại vừa khéo trở về như vậy. Cậu cũng không biết là mình may mắn hay là quá xui xẻo nữa.
Trên người thiếu niên còn lăn tăn bọt nước, có thể là do vừa mới tắm xong nên làn da trắng nõn của cậu có nhiễm một tầng phấn hồng hơi mỏng. Thậm chí Văn Dụ Châu còn thấy được có giọt nước đang chảy xuống theo xương quai xanh, sau đó đọng lại trên hai hạt đậu đỏ, hồng hồng mềm mềm.
Tầm mắt của hắn dừng lại trên đó một chút rồi không chút dấu vết mà dời đi, môi mỏng lạnh lùng, nhìn qua có chút hờ hững xa cách.
Ninh Thư cũng không biết mình nên mặc quần áo trước hay là nói xin lỗi trước. Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mím môi thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, chú Văn, vì đã tự tiện dùng phòng tắm của chú.”
Thật ra Văn Dụ Châu chỉ cần dùng đầu suy nghĩ một chút thì cũng đoán ra được ngọn ngành câu chuyện. Rốt cuộc cũng chỉ có duy nhất một người giữ chìa khóa dự phòng căn phòng này, đó chính là chị gái hắn – Văn Huyên.
Văn Dụ Châu cũng không có ý làm thiếu niên khó xử. Hắn nhìn thiếu niên đang mở to mắt hơi lo lắng nhìn mình, bèn đặt quyển sách trên tay xuống, hỏi: “Lúc cậu tới còn mở cửa sổ phòng tôi ra?” Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng cực kỳ.
Ninh Thư nhìn dáng vẻ này của hắn, tự dưng lại xuất hiện cảm giác hoảng loạn như thể đang đứng trước mặt người lớn trong nhà.
Búm: Tránh sau này phát sinh nhiều vấn đề nên mình sẽ rào trước một vài thứ:
+ Bối cảnh truyện là thập niên 90, tình yêu đồng giới chưa được chấp nhận, thêm nữa công việc của công khá bí ẩn nhưng có vẻ là làm cho nhà nước nên nếu công muốn ở bên thụ thì cũng đồng nghĩa với việc phải từ bỏ tiền đồ của mình, và vì có cái tag ngọt sủng nên hiển nhiên là công chọn thụ rồi, yên tâm nha.
+ Công là kiểu giả đứng đắn, ra đường là cán bộ về nhà hoá biến thái, ngoài mặt thì không quan tâm, lạnh lùng các thứ các kiểu nhưng lúc nào cũng nhìn trộm với quan sát em thụ lén lút, lại còn hay tưởng tượng là em thụ lúc nào cũng muốn quyến rũ mình, nghiện mà còn ngại, mãi sau thụ chủ động trước thì mới hoá sói vồ vập vào ẻm.
+ Tuổi của em thụ ở thế giới thực là 2x, trong thế giới này thì đang học lớp 11 ha, lúc thụ với công lên giường thì ẻm đã đủ 18 tuổi và hoàn toàn có sự đồng thuận tình dục nhớ, không có
[email protected] các thứ các kiểu đâu, nhưng mà đọc thấy công vẫn biến thái kiểu gì í =)).
+ Mặc dù truyện chính là thể loại xuyên nhanh nhưng mà qua thế giới mới em thụ sẽ bị xoá sạch ký ức ở thế giới trước nên các thế giới không liên quan gì đến nhau lắm, tách ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều nhưng thi thoảng hệ thống và một vài từ đặc biệt vẫn sẽ xuất hiện, mà không nhiều lắm nên nhắm mắt bỏ qua cũng được.