“Tại cậu hết.” Lê Đại Phi ngồi xổm bên chân Bách Tử Nhân lảm nhảm, “Làm tớ chả còn đất diễn.”
“Tôi giải thích rồi còn gì.” Bách Tử Nhân nói, “Tôi không sống chung với bạn gái.”
Lê Đại Phi nói: “Thế thì nói rõ với Lôi Uyển Uyển đi. Chi tiết vào tường tận vào!”
“Tường tận đến mức nào?” Bách Tử Nhân bó tay, “Bảo là tôi không có bạn gái, nhưng trong nhà lại có một con yêu quái con tự dưng đến ở nhờ?”
“Đấy là chuyện của cậu.” Lê Đại Phi nói, “Người vợ số 36 của tớ không tin, định cùng tiến cùng lùi với bạn thân kia kìa.”
“Tám nhảm thì biến.” Bách Tử Nhân nói, “Tôi còn phải làm việc.”
Lê Đại Phi lấy một cái thìa ra khỏi túi: “Bây giờ là giờ ăn cơm.”
Bách Tử Nhân đưa cho anh một tờ quảng cáo.
“Sao lại là cái này?” Lê Đại Phi la oai oái, “Tiểu yêu tinh mang cơm cho cậu hàng ngày cơ mà?”
Bách Tử Nhân nói: “Em nó bảo về quê với chủ quán, hôm nay quán đóng cửa.”
“À.” Lê Đại Phi đã hiểu, “Chắc sợ mặt không tiêu sưng chứ gì.”
“Gần hết sưng rồi, nhưng vẫn không chịu ăn cơm.” Bách Tử Nhân nói, “Cũng chẳng hì hụi dọn nhà nữa, sâu răng ảnh hưởng tâm trạng lắm à?”
Tối qua Bách Tử Nhân sang kiểm tra (như thường lệ) thì thấy Bảo Đậu lo sợ tới nỗi chẳng nằm duỗi thẳng tay chân ra nữa.
“Cũng tạm.” Lê Đại Phi đáp, “Sự quan tâm của phụ huynh cũng rất quan trọng… Sao thế, cậu định nuôi nó à?”
Bách Tử Nhân nhìn anh khó hiểu: “Nó ăn chẳng tốn bao nhiêu.”
Không những thế còn giỏi nấu cơm, Bách Tử Nhân thấy mình như đang lợi dụng ly miêu.
Lê Đại Phi đảo mắt, nghĩ đến bức thư giới thiệu nọ thì cười khà khà: “Thế cũng được, cố mà chăm lo cho nó, đừng đánh rơi nó nữa.”
Bách Tử Nhân: “?”
Thái độ của Lê Đại Phi đột ngột thay đổi, rõ ràng trước đấy còn kêu gào đòi dán bùa thanh tẩy lên cửa nhà anh.
Cơ mà thế cũng hay, dù sao Lê Đại Phi cũng là đạo sĩ, hòa hoãn đỡ khiến Bảo Đậu tức giận.
“Tối nay tớ ăn nhà cậu.” Lê Đại Phi chê quán cơm cạnh bệnh viện, tỉ mỉ chùi cho cái thìa không gỉ của mình sáng bóng, “Tớ tiêu hết tiền để mua vé xem phim, cậu lại làm tớ chẳng có chỗ dùng, phải bồi thường cho tớ.”
“Tối nay tôi tăng ca.” Bách Tử Nhân đáp, “Với lại tôi cũng giải thích với cô rồi.”
Anh đồng ý đi xem mắt là vì không muốn làm mẹ Lê Đại Phi phật lòng. Chẳng mấy khi tự dưng có ly miêu đến nhà quán xuyến ổn thỏa việc ăn ngủ nghỉ, so với hồi trước để bụng đói tới mức a-xít dạ dày trào ngược, giờ Bách Tử Nhân sống tốt hơn nhiều. An nhàn đã quen, nghĩ đến chuyện hết ca làm là phải đi hẹn hò đi ăn quán, để rồi về nhà lại nằm vật ra ngủ là anh đã thấy ngán ngẩm.
Mà hiện tại, Ni Ni ở phòng số 9 chuẩn bị phẫu thuật, sức khoẻ của nhóc phòng số 11 vẫn chưa ổn định, giờ anh mà bị cuốn vào tình yêu tình báo, e là chỗ thịt mấy bữa nay Bảo Đậu nuôi mãi mới ra sẽ lại teo tóp mất.
Lê Đại Phi luôn cảm thấy Bách Tử Nhân là một người đã cắt đứt duyên trần, nhưng mà anh thì không thế, anh cần có bạn gái! Anh cần một cô bạn gái dịu dàng an ủi tâm hồn đã kiệt quệ vì tiếng lũ trẻ nít gào thét! Anh đã có linh cảm mãnh liệt cuộc xem mắt lần này sẽ thành công, thế mà cả hai cô nàng đều từ chối lời mời xem phim đầy lãng mạn của anh! Lý do là vì “hình như Bách Tử Nhân đã có bạn gái”!
Bạn gái cái đầu nó á! Thằng đó chỉ có mỗi một con tiểu yêu quái thôi!
Kế hoạch “đôi ta cùng ăn bỏng ngô rồi hai tay vô tình chạm nhẹ” của anh tan theo bọt nước mất rồi!
Lê Đại Phi hết sức rầu rĩ, nghỉ hẳn một ngày để đến tính sổ với Bách Tử Nhân, nhưng Bách Tử Nhân phải làm việc nên chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh. Đã thế anh cất thìa vào túi, đi tìm con tiểu yêu tinh nọ kiếm chuyện.
–
Bảo Đậu rất là hậm hực.
Cậu đang ngủ trưa ngon lành trên sô-pha, tự dưng lại bị ai nắm đuôi nhấc lên!
Con giun xéo lắm cũng quằn nhé!
Thật ra Lê Đại Phi không hề cố ý, một cục lông cuộn tròn trên sô-pha, không phân biệt được đâu là đầu đâu là đuôi, nên anh chỉ tiện tay tóm một cái, tình cờ thay lại tóm phải cái đuôi xù.
Bảo Đậu phẫn nộ lúc lắc thân mình, rốt cuộc cũng xác định được phương hướng để cắn cánh tay kia, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Lê Đại Phi, phẫn nộ lại bị sợ sệt thay thế.
“Tối nay ăn gì?” Lê Đại Phi cười hì hì hỏi.
Thật không thể tin nổi, Bách Tử Nhân mà lại đưa chìa khoá cho Lê Đại Phi đến bắt nạt mình.
Bảo Đậu xách theo mấy túi nguyên liệu về nhà, giận sôi gan nghĩ: nhà ngươi dám gọi món cơ đấy, Bách Tử Nhân còn chưa có đãi ngộ ấy đâu!
Từ phía sau cửa nhỏ, mèo béo thấy Bảo Đậu xách nhiều đồ về thì lập tức chạy ra làm nũng.
Bảo Đậu ngồi xuống vuốt ve nó: “Hôm nay không có cá đâu, tao phải nấu cơm cho đạo sĩ ăn.”
Không có cá thì thịt gà cũng được. Mèo trắng dùng móng vuốt gạt gạt cái túi, theo chân Bảo Đậu vào nhà.
“Ý, con mèo to thế!” Lê Đại Phi ngồi chễm chệ trên sô-pha, hai mắt sáng quắc.
Mèo béo đánh hơi thấy mùi không ổn.
Thế nhưng đã muộn rồi, nó đã bị nhấc lên làm công cụ sưởi ấm tay.
Bách Tử Nhân đã nói từ trước là hôm nay anh sẽ tăng ca, lại thêm Lê Đại Phi láo nháo chọn nhiều món khó làm, Bảo Đậu phải tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị.
Cùng lúc ấy, mèo béo cố gắng vùng lên bao nhiêu lần, đều bị Lê Đại Phi trấn áp bấy nhiêu lần.
Ly miêu ngồi trên bàn đá, nhìn mèo béo phẫn nộ cào Lê Đại Phi, còn Lê Đại Phi thì như tên M cứ cười nhăn nhở, chán nản quay về trông bếp.
Trời đã sẩm tối.
Bảo Đậu đặt bát canh thịt không cho muối đã nguội trên bàn xuống cho đồng chí mèo béo, tiếp tục công việc trông bếp.
Đồng chí mèo béo được cho ăn đã quen, nhạy bén cảm nhận được đồ ăn của mình đã sẵn sàng, chú ta ra sức giãy khỏi tay Lê Đại Phi, chạy thẳng vào phòng bếp.
“Mèo béo đừng chạy…” Lê Đại Phi chạy theo bắt mèo.
Nhưng một người với chiều cao 1m84 không thể nhanh nhạy bằng mèo, Bảo Đậu đứng trước bếp hoảng hốt nhìn mèo béo dùng chân gạt bát canh, khiến cho Lê Đại Phi vừa trượt chân ngã sõng soài ướt nhẹp.
Lê Đại Phi: “…”
Bảo Đậu: “…”
Mèo trắng: “Meo.”
Bác sĩ dù ít dù nhiều vẫn sẽ ưa sạch sẽ.
Lê Đại Phi la oai oái.
Ly miêu nhảy khỏi bàn bếp, do dự chốc lát rồi ra ban công lấy cái khăn cho Lê Đại Phi vừa chạy vào nhà vệ sinh.
Lê Đại Phi tức tốc cởi sạch quần áo: “Mau mang sữa tắm với dầu gội của chủ nhân mi lại đây! A a a a a a a toàn dầu với mỡ!”
Có cần phải thế không. Mèo béo và ly miêu ăn ý nhìn nhau khinh bỉ nghĩ.
Lê Đại Phi tắm xong, quấn độc cái khăn tắm đi ra: “Quần áo toàn dầu mỡ… À há, quần áo!”
Bảo Đậu nghệt mặt nhìn Lê Đại Phi cởi trần ra ban công rút áo sơ mi, lại còn chỉ đạo cậu: “Bách Nhi có quần mới không? Sao không thấy phơi quần thế? Mau lấy cho ta.”
Lê Đại Phi không để ý, từ lúc anh bước ra khỏi phòng tắm, méo béo đã nhìn anh chằm chặp.
Chuẩn bị…
“Á á!” Lê Đại Phi khoác vội cái áo sơ mi nhảy dựng lên, “Mày dám cào tao!!”
“Méoo!” Mèo béo đắc thủ xong thì nhảy khắp nơi né tránh.
“Đừng làm đổ bình hoa!” Ly miêu sợ toát mồ hôi hột cũng xông lên.
Cửa nhà Bách Tử Nhân không có cửa nhỏ cho động vật, mèo béo cuống quá xông thẳng ra cửa chính.
Gần như cùng lúc ấy, chuông cửa vang lên.
Lê Đại Phi mặt mày dữ tợn: “Đứng lại!”
“MÉOO!”
Lẽ dĩ nhiên, Bảo Đậu không mong đồng chí mèo béo sẽ bị kẹp cổ, theo bản năng nhảy thoắt lên trước đè lên tay nắm cửa.
Cạch.
Cửa từ từ mở ra.
Có hai cô gái đang đứng ngoài cửa, trong đó một cô vẫn giữ nguyên tư thế ấn chuông.
“Uyển Uyển?” Lê Đại Phi một chân xỏ dép, một chân để trần, “Các em đến từ khi nào vậy?”
“Anh…” Lôi Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Lê Đại Phi.
Cả người Lê Đại Phi toả ra mùi sữa tắm, tóc vẫn còn ướt, bên dưới chỉ quấn mỗi khăn tắm, phía trên thì khoác… cái áo sơ mi nhạt màu mà hai hôm trước Bách Tử Nhân mặc đi xem mắt.
Trên mặt còn có vết cào đáng ngờ.
Lê Đại Phi ngây thơ nhoẻn miệng cười: “Sao đến mà không gọi cho anh trước?”
Không ai trả lời.
Cũng không ai nhận ra có một con mèo béo nhân lúc hỗn loạn chạy vù ra ngoài, cùng với một con ly miêu vẫn đang treo người trên tay nắm cửa.
Thời gian như ngừng trôi.
Hết chương 23
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT