Thành tích bách chiến bách bại khiến người ta dễ hiểu nhầm Lê Đại Phi là một tên gàn dở khó gần không giỏi giao tiếp, nhưng thực tế anh lại là một người rất hòa đồng.
Bằng nỗ lực kể truyện cười và tỏ ra đáng yêu của anh, chưa đầy nửa tiếng mà bốn người trẻ tuổi lần đầu gặp mặt đã không còn thấy gượng gạo.
Nhưng phái nữ thường có tâm lý giống nhau, tiêu chí chọn bạn đời của hai bạn nữ với bác gái họ Lê không hề có cách biệt tuổi tác. Lê Đại Phi pha trò khiến họ cười nghiêng ngả, song ánh mắt liếc về phía Bách Tử Nhân lại không hẹn mà cùng hiện lên ba chữ “đáng tin cậy”. Bách Tử Nhân không nói nhiều, nhưng các chị em lại luôn dành cho anh cơ hội thể hiện, đến cả menu cũng phải đưa anh xem cùng.
Bách Tử Nhân mỉm cười lịch sự nhường menu lại cho các chị em.
Lê Đại Phi =皿=
Ánh mắt của các cô trần trụi quá đấy.
Anh gần như nghe được cả tiếng lòng của bọn họ!
Ư hư! Dịu dàng quá đi mất! Nụ cười cưng chiều ấy là dành cho mình đấy ư?
Các cô ngây thơ quá đó! Lê Đại Phi nghĩ, đây chỉ là nụ cười nghề nghiệp mà thôi! Thằng cha này coi các cô như con nít sợ tiêm á!
Cậu ta dịu dàng là đương nhiên!
Giờ cô thử để nước mũi nhỏ dài ba mét xem! Đảm bảo cậu ta sẽ giữ nguyên nét mặt dịu dàng đó xì mũi cho cô luôn!
“Anh Bách là bác sĩ à?” Em gái A hỏi, “Lúc đi làm phải mặc áo blu trắng nhỉ?”
“Áo blu trắng đẹp trai lắm, cảm giác rất điềm tĩnh rất trí thức!” Em gái B nói.
“Anh cũng mặc áo blu trắng này.” Lê Đại Phi cười hì hì.
“Ui chà, chắc anh sẽ dễ thương lắm,” em gái A với em gái B cùng cười.
Lê Đại Phi tức thì đỏ mặt: “Tại sao tới anh lại thành dễ thương vậy?”
Ông đây rõ cường tráng! Một mét tám tư cao to vạm vỡ! Anh Bách của các cô thấp hơn tôi ba xăng-ti-mét lận!
“Vì cảm giác anh mặc áo blu sẽ giống… sinh viên thực tập?” Em gái B không có ác ý cười đáp.
Lê Đại Phi: “Mỹ nữ ai cũng giỏi làm tổn thương trái tim người khác thế sao? Anh cao hơn cậu ta mà.”
“Sao lại thế được!” Em gái A tròn mắt.
“Tiểu Lê, anh lại đùa rồi.” Em gái B nói.
“Sụp…” Bách Tử Nhân uống trà.
“Sao lại không!” Lê Đại Phi rất tổn thương, “Các em có thể hỏi cậu ta.”
“Cậu ta hơn anh ba xăng-ti-mét.” Bách Tử Nhân biết Lê Đại Phi rất để ý chuyện này, vì thế phối hợp giải thích, “Từ hồi đại học đã cao hơn anh rồi.”
“Ừ ừ.” Lê Đại Phi gật đầu.
“Năm nhất cậu ta in kết quả khám sức khỏe của anh với cậu ta ra rồi luôn cất trong túi, coi nó như bằng chứng phổ cập tri thức, lúc nào cũng có thể giơ ra cho người cảm thấy nghi ngờ xem.”
“Ba xăng-ti-mét mà anh để ý đến vậy luôn á? Vậy mới nói anh dễ thương…”
“Anh Bách vui tính quá…”
Bách Tử Nhân: “Việc thật mà?”
“Phì ha ha ha buồn cười quá đi mất, ghét ghê, không nhận ra anh lại vui tính như thế…”
Lê Đại Phi: “Ăn cơm ăn cơm.”
“Nhà anh Bách ở đường Tân Viên à?” Em gái B bắt chuyện, “Trùng hợp là công ty bọn em cũng ở gần đó.”
“Ồ?” Bách Tử Nhân lịch sự đáp lại.
Em gái B đợi một lát, thấy Bách Tử Nhân không định tiếp lời thì nói tiếp: “Nói mới nhớ, tuần sau công ty bọn em có…”
“Đợi anh chút.” Điện thoại Bách Tử Nhân reo lên.
“A lô a lô?” A Quả thấy người đầu dây đã nghe điện thoại thì vội vàng báo cáo, “Ban nãy bác hàng xóm sang, bảo là có người nhà đến chơi, cho mình nhiều quýt lắm luôn.”
“Cháu cảm ơn bác ấy rồi.” A Quả nói, “Cháu ép nước quýt được không?”
“Được.” Bách Tử Nhân đồng ý.
Nhận được sự đồng ý, A Quả hớn ha hớn hở ngắt điện thoại.
Nhận được quà từ hàng xóm, Bách Tử Nhân cảm thấy khá bất ngờ, anh không phải người sẽ chủ động thân thiết với người khác, vì thế không gần gũi với hàng xóm.
Nhưng anh không biết việc A Quả gần như ngày nào cũng cho mèo béo nhà người ta ăn cá, từ lâu đã gây dựng được mối quan hệ hàng xóm tốt đẹp.
“Xin lỗi nhé, ban nãy đang nói đến đâu nhỉ?” Bách Tử Nhân cất điện thoại.
“À, công ty bọn em sắp tổ chức tiệc rượu.” Em gái B nói, “Có thể mời bạn bè tham gia…”
“Tuyệt quá.” Bách Tử Nhân đáp, tự dưng nghĩ đến một chuyện, “Xin lỗi.”
Em gái B mỉm cười.
Bách Tử Nhân gọi vào máy bàn nhà mình.
“A lô a lô?”
“A Quả, cháu định dùng gì ép nước quýt?”
“Máy ép ạ.” A Quả vui vẻ lắc đuôi, “Cháu tìm thấy máy trong tủ!”
Nhà mình có cái thứ đó hả? Bách Tử Nhân thầm nghĩ, chắc quà công ty cho từ hồi nào, cơ mà đây không phải việc chính.
“Cháu biết dùng không?”
“Cháu sẽ đọc sách hướng dẫn!” A Quả đáp, “Trong hộp có.”
“Không được.” Bách Tử Nhân nói, “Chờ chú về rồi làm.”
“Ớ?”
“Dùng điện nguy hiểm.” Bách Tử Nhân lời ít ý nhiều.
“Bao giờ chú về?” A Quả thất vọng.
Bách Tử Nhân nghĩ rồi đáp: “Chú sẽ về nhà trước năm rưỡi. Đến lúc ấy mình sẽ cùng làm.”
Về nhà? Mình cùng làm? Nụ cười của em gái B đang giả vờ ăn bánh cứng đờ.
“Thế chú nhanh lên nhé.” A Quả dặn.
Bách Tử Nhân hứa rồi ngắt máy.
“Xin lỗi.” Lần này Bách Tử Nhân thấy có lỗi thật, anh đã ngắt lời người ta hai lần.
“Không sao.” Em gái cười gượng, “A, bánh củ năng ở đây ngon ghê, không quá ngọt.”
“Thế hả?” Bách Tử Nhân nói, “Để anh gọi một phần mang về.”
“Đừng đừng.” Em gái từ chối, “Phiền lắm.”
Bách Tử Nhân: “…”
Em gái: “…” Biểu cảm gì thế này, chẳng lẽ không phải gọi cho mình?
Bách Tử Nhân mỉm cười: “Gọi hai phần vậy.”
Hết chương 22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT