Bách Tử Nhân ngày nào cũng được các bạn nhỏ bổ nhào vào lòng, điềm tĩnh vỗ lưng A Quả.
Bảo Đậu nghiêng đầu nhìn gói hàng khác dưới đất: “Ý? Đây là gì thế?”
“Không có gì.” Bách Tử Nhân đáp, “Mặc thử xem quần áo có vừa không.”
*
Bài viết của Bách Tử Nhân được mod đánh dấu, bay phấp phới trên trang chủ.
Vấn đề anh muốn hỏi đương nhiên đã bị làm ngơ, chủ đề bàn luận cứ chệch hướng mãi cho đến khi bài viết của anh trở thành một nơi để khoe khoang.
[Kêu chít chít chít chít] Anh đây đã cất nóc căn biệt thự sang trọng! Đậu Nghiền nhà anh nằm trong đấy cao quý lắm đúng không!
[= =] Hỏi nhờ bài của chủ thớt, tình yêu khác loài có đơm hoa kết trái được không? Nhà tôi có một con hỗn thế ma vương bị chập cheng. Mong được tham khảo từ người đi trước.
[Ngũ+thiếu gia] Mấy thứ như chủng loại không phải vấn đề! Lừa là con lai đấy thôi!
[Mã giáp 123] Loài gì đấy? Có hiếm như của chủ thớt không?
[Kêu chít chít chít chít] Lạc đề rồi, mau đến thưởng thức kiệt tác của anh đi!
[–] Anh phía trên dùng hộp giày với thùng giấy làm biệt thự không có quyền phát ngôn trong bài này đâu, chủ thớt dành hẳn một phòng riêng cho thú cưng, mà giá nhà bây giờ…
[Má thằng Bảo Nhi] Chủ thớt cao to đẹp trai lại nhiều tiền, giám định hoàn tất. Hôm nay mới mua giá leo cho Bảo Nhi, mọi người xem hiệu quả thế nào.
Giá leo cho mèo.
Bách Tử Nhân ngẩng đầu nhìn A Quả trong phòng bếp.
Ly miêu có thích leo trèo không? Tuy cùng có chữ “mèo” trong tên, nhưng tập tính của A Quả dường như khác xa loài mèo.
A Quả xem xong bản tin thì bê ghế vào bếp, ngồi đó rửa táo tàu, vừa rửa vừa hát nghêu ngao.
Bách Tử Nhân: “…”
Người ngoài mà nhìn thấy cảnh này, chắc anh sẽ phải cõng tội danh ngược đãi trẻ em mất.
Nhưng Bách Tử Nhân chắc như đi đóng rằng mình chưa từng có ý nghĩ để A Quả làm việc.
Lần ấy anh tan làm về nhà, Bảo Đậu cho anh xem phòng bếp không một hạt bụi, phòng khách không một hạt bụi, ban công không một hạt bụi cùng với quần áo đã được giặt sạch phơi khô, Bách Tử Nhân nói rõ ngay rằng cậu không cần phải làm những việc này.
A Quả lật tức xị mặt
Bách Tử Nhân bấy giờ mới ngộ ra, bé ly miêu đang phấn khích chờ được khen ngợi thì lại bị anh tạt cho một gáo nước lạnh.
Vì thế anh đổi sang cách nói khéo léo hơn, ý rằng cậu làm rất tốt, nhưng lần tới hãy chờ anh về rồi cả hai cùng làm.
A Quả vẫn xị mặt.
Bách Tử Nhân mất chút thời gian mới hiểu, A Quả không cố tỏ ra ngoan ngoãn vì đang ăn nhờ ở đậu, cũng không phải do nó hiểu chuyện sớm, mà vì…
Nó thật sự thích dọn dẹp.
Gương mặt rạng ngời của A Quả khi mọi thứ sạch sẽ tươm tất chỉ kém mỗi lúc ăn kẹo thỏ trắng.
Bách Tử Nhân tải lại bài viết, trong lòng thầm nghĩ một số chuyện.
*
Ba giờ bốn mươi phút rạng sáng.
Bách Tử Nhân kéo chăn của ly miêu, thử lay con thú đang nằm ngủ li bì.
Không có phản ứng.
Bách Tử Nhân đã tìm ra được quy luật, chỉ cần cho A Quả uống sữa bò trước khi đi ngủ, A Quả chắc chắn sẽ không tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Như thế dễ bề hành động.
Bách Tử Nhân áng chừng kích thước cơ thể ly miêu, bắt đầu rón rén mặc quần áo ngủ của thú cưng cho A Quả.
Anh còn cố tình chọn một bộ có họa tiết giống với ga giường Ultraman.
Do thói quen nghề nghiệp, tay của Bách Tử Nhân luôn ấm áp, giảm thiểu rất nhiều khả năng khiến ly miêu tỉnh giấc.
A Quả cũng rất hưởng thụ độ ấm của tay Bách Tử Nhân, nó để mặc cho anh lật qua lật lại.
Vì thế, một lần nữa, Bách Tử Nhân lại thành công.
Nhưng mà…
Bách Tử Nhân di điện thoại sang một bên.
Hình như mặt của ly miêu trong ảnh to hơn bình thường thì phải.
Ly miêu xoay người, chui lại vào chăn.
Bách Tử Nhân chụp thêm hai tấm nữa, nhưng chỉ chụp được cái đuôi to xù thừa ra dưới lớp áo ngủ.
Bách Tử Nhân đã chụp được kha khá, đang định chuyển ly miêu cuộn mình trong chăn về vị trí giữa giường, anh phát hiện có gì đó sai sai.
A Quả đang say giấc, bỗng dưng ầm ừ rên rỉ, chân sau còn đạp đạp cái chăn, có vẻ nó đang rất khó chịu.
Bách Tử Nhân dừng tay.
Nó đang nằm mơ?
Ác mộng?
Ly miêu cũng nằm mơ thấy ác mộng?
… Hơn nữa…
Bách Tử Nhân nín lặng nhìn ly miêu không đạp chăn nữa mà chuyển sang khóc hu hu – ban nãy còn giống đang rất tức giận, giờ là đang khóc hả… Nằm mơ thôi mà đổi kênh nhanh quá vậy.
Bách Tử Nhân không biết có nên gọi nó dậy không.
Anh thấy được A Quả đã rất cố gắng duy trì hình dạng người trước mặt mình, tuy đêm nào nó cũng ngủ quên cả trời đất rồi biến về hình dạng thật, nhưng mỗi sáng thức dậy, ly miêu luôn dùng hình dáng của A Quả, ăn mặc chỉnh tề tràn đầy sức sống nhảy vù ra khỏi phòng.
Bách Tử Nhân vẫn luôn tôn trọng trẻ con, nhóc ly miêu cũng không ngoại lệ.
Vì thế anh luôn tỏ vẻ là mình chẳng biết gì.
Giờ gọi nó dậy cũng tức là “vạch trần” nó rồi? Chưa kể giờ nó còn đang mặc bộ đồ ngủ cho thú cưng anh đặt qua bưu điện…
… Hình như đối với cả hai mà nói, giờ chưa phải là thời điểm tốt để nói câu không thẹn với lòng.
Bách Tử Nhân nhẹ nhàng lật ly miêu đang nằm úp lên, phát hiện A Quả thực sự đang khóc, lông trên má đều đã hơi ướt.
Bách Tử Nhân nhíu mày, bật đèn ngủ ở góc tường lên.
Ánh sáng hơi mờ, nhưng Bách Tử Nhân vẫn thấy rất rõ, hai má ly miêu đã mập lên gấp đôi so với trước lúc ngủ, cộng thêm vẻ mặt kỳ quặc của ly miêu, cơn đau bỗng tức cười đến lạ thường.
*
“Bạn của tớ ơi…”
Lê Đại Phi đau khổ xoay người, “Sao cậu biết tối qua trước khi đi ngủ tớ quên tắt điện thoại…”
Bách Tử Nhân ngồi trong phòng khách, cốc trà trên tay đang tỏa hơi nóng.
“Alô alô?” Lê Đại Phi híp mắt nhìn điện thoại trên tay.
“Lê Đại Phi.” Bách Tử Nhân nắn cái cốc, “Chuyện hôm trước cậu kể về Bảo Đậu, giờ giải thích kĩ cho tôi nghe đi.”
“Hả?” Lê Đại Phi kinh ngạc, “Sao vậy? Con yêu quái nhỏ kia lại quấy cậu à? Hay cậu bị nó nhập vào người rồi? Bị thương rồi à? Có đau bụng không?”
“Tôi không sao.” Bách Tử Nhân liếc nhanh về phía cửa phòng khách khép hờ, “Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
*
Bảo Đậu tỉnh giấc vì quá đau.
Giờ ly miêu đang mơ màng ngồi trên giường, cảm giác cả mặt đều đau chết đi được.
Vì thế nó vô thức lấy tay sờ lên má.
“#¥@%&*!!” Ly miêu bị cơn đau điếng người kích thích lăn thẳng xuống giường, đau tới nỗi chẳng thể hét ra tiếng.
Bách Tử Nhân nghe thấy tiếng lục đục trong phòng dành cho khách, anh gõ cửa: “Dậy rồi à?”
“!!” Bảo Đậu giật bắn mình, phi như bay ra cửa sổ túm lấy lá hoa giấy, lộn nhào ra sau.
Bách Tử Nhân đợi một lúc mới thấy A Quả từ từ ló ra sau cánh cửa: “Chú muộn giờ đi làm rồi.”
Bách Tử Nhân đáp: “Hôm nay chú xin nghỉ.”
A Quả: “??”
Hôm nay có phải cuối tuần đầu.
“Ra đánh răng rồi ăn sáng.” Bách Tử Nhân nói, “Chú mua bánh quẩy đấy.”
Bách Tử Nhân không nói còn ổn, vừa nói xong Bảo Đậu đã thấy cơn đau ở má và răng lại bắt đầu nhức nhối.
Bảo Đậu chầm chậm lùi đầu ra sau.
“Hai hôm nay cháu không ăn táo, chú rửa cho cháu một quả rồi.” Bách Tử Nhân nói, “Sao thế? Định về ngủ nướng tiếp à? Bánh quẩy vừa với rán xong, vẫn giòn lắm.”
Bảo Đậu đã rụt hẳn người ra sau cửa.
Bách Tử Nhân đẩy cửa ra, nhìn thấy A Quả đang ngồi xổm sau đó, mắt ầng ậc nước. A Quả biến thành người rồi chỗ sưng ở má lại càng rõ nét hơn.
“Mặt cháu sao thế kia?” Bách Tử Nhân ngồi xuống, “Để chú xem nào.”
Bảo Đậu biết thế này là toi rồi.
Cậu không nghĩ đau răng lại nghiêm trọng như vậy, khổ nỗi hôm qua còn bị Bách Tử Nhân phát hiện răng của “Bảo Đậu” cũng có vấn đề, giờ lại thấy răng “A Quả” cũng bị sâu, nhất định sẽ lộ tẩy, sau đó Bách Tử Nhân sẽ nổi giận đùng đùng đuổi cậu ra khỏi nhà, từ đó đến chết cũng không thèm gặp mặt…
“Cháu cũng bị sâu răng?” Bách Tử Nhân nhìn biểu cảm đời này không còn gì hối tiếc của A Quả.
Cũng?
Bảo Đậu chớp mắt.
“Hôm qua chú thấy Bảo Đậu cũng bị sâu răng.” Bách Tử Nhân bình tĩnh nói, “Mấy đứa ăn kẹo nhiều quá.”
Ớ?
Bảo Đậu đau chảy nước mắt, không nhìn rõ biểu cảm của Bách Tử Nhân hiện tại.
Nhưng mà…
Ý Bách Tử Nhân là, anh cho rằng đây là một sự trùng hợp?
Bảo Đậu đang đau tới mức muốn lộn mấy vòng trên đất, nhưng tự dưng cũng vui tới mức muốn lộn mấy vòng.
Thế mà vẫn giấu được!
Thế mà vẫn chưa bị lộ!
Bách Tử Nhân nhìn gương mặt sưng như trái lê của A Quả không giấu được vẻ vui mừng khi thoát nạn, tự dưng lại thấy không vui.
“Được rồi, sau này đừng ăn nhiều kẹo thỏ trắng như thế nữa.” Bách Tử Nhân nói, “Đi súc miệng đi, áo khoác của cháu đâu?”
Bảo Đậu ngẩng đầu: “Á?”
Bách Tử Nhân luồn tay qua mạn sườn nhấc cậu dậy: “Cháu đã soi gương chưa?”
Bảo Đậu: “A?”
Bách Tử Nhân: “Hôm nay không phải cuối tuần, đi sớm chút, có khi không phải xếp hàng.”
Bảo Đậu ngẩng đầu, không hiểu gì cả.
Bách Tử Nhân nói: “Yên tâm, Lê Đại Phi cà chớn vậy thôi, nhưng riêng khoản chuyên môn vẫn có thể tin được.”
Hết chương 19
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT