“Không không không không không không không.” Bảo Đậu dùng cả tay lẫn chân lùi vội ra sau, “Không có chuyện gì hết!”

“Vậy thì đừng ôm mặt.” Bách Tử Nhân nói, “Em làm sao vậy? Để anh xem!”

Câu cuối không còn ngữ điệu ôn hòa nữa.

Bách Tử Nhân làm bác sĩ khoa nhi đã lâu, uy nghiêm đối với những bệnh nhi quấy phá đã được hình thành một cách tự nhiên, Bảo Đậu vừa chột dạ vừa sợ hãi, nhất là lúc bị Bách Tử Nhân tóm gọn, cậu sợ tới nỗi nói dối cũng không nói được.

Bách Tử Nhân thành thạo dùng một tay giữ Bảo Đậu, tay còn lại vẫn còn sức tách tay cậu ra khỏi mặt: “Nghe lời, đừng sờ lung tung.”

Bảo Đậu không giãy được khỏi kỹ thuật chuyên nghiệp của Bách Tử Nhân, rất nhanh thôi cậu đã phải khuất phục.

Hai má Bảo Đậu bị kéo ra, cậu bị ép phải há miệng để Bách Tử Nhân nhìn một lượt từ trong ra ngoài.

Bách Tử Nhân xem kĩ rồi mới buông tay: “Đau bao lâu rồi?”

Bảo Đậu nhìn sang chỗ khác.

Bách Tử Nhân: “Hả?”

Bảo Đậu lùi lại một bước: “Không lâu lắm, cũng không quá đau.”

Bách Tử Nhân nói: “Anh không tin. Em…”

“Trễ lắm rồi, anh phải làm việc rồi, em cũng phải về đây, không sẽ lỡ xe buýt mất.” Bảo Đậu cắt lời anh, vội vàng thu dọn bát đũa vào giỏ, Bách Tử Nhân còn chưa kip phản ứng đã thấy Bảo Đậu chạy vù ra ngoài.

Anh từng gặp những ông trời con không chịu cho bác sĩ thăm khám, cũng đã gặp những nhóc siêu quậy gào thét ầm ĩ, nhưng bệnh nhân vượt ngục như Bảo Đậu thì Bách Tử Nhân chưa gặp bao giờ, lúc anh hoàn hồn lại thì đã không thể đuổi kịp Bảo Đậu nữa.

Vả lại anh cũng không thể đuổi theo cậu, vì anh phải đi kiểm tra phòng rồi.

Bách Tử Nhân rờ mũi, xốc lại áo khoác trắng, xốc được một nửa thì ngừng lại.

… Bảo Đậu cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh cũng quên luôn lời Lê Đại Phi nói.

Lê Đại Phi nói, Bảo Đậu không phải là người, cậu là yêu quái.

Đã vậy còn là yêu quái bị sâu răng, lại còn trốn không cho khám.

Tự dưng Bách Tử Nhân không nắm được trọng tâm vấn đề.

“Bách Bách ơi!” Con khỉ số một bay vù ra khỏi phòng, trèo lên tay Bách Tử Nhân.

Bách Tử Nhân treo con khỉ trên tay vừa đi vừa nghĩ, đồng thời đón được con khỉ số hai đang đâm đầu về phía này.

Nếu những lời từ một người xuất thân trong gia đình có truyền thống lừa thần gạt quỷ như Lê Đại Phi là thật thì tốt.*

Anh vừa xem răng của Bảo Đậu, hàm răng của Bảo Đậu không giống với động vật ăn thịt mà giống hệt với người bình thường.

Thế rồi cậu cũng bị sâu răng, lại còn biết chạy nữa.

Bách Tử Nhân dừng bước.

Có khi nào yêu quái cũng sợ nhổ răng không?

*

Bảo Đậu hối hận khủng khiếp.

“Mày nói đi, sao tao lại bất cẩn thế nhỉ?” Bảo Đậu buồn rầu ngồi xổm trước cửa, “Lúc nào thấy sợ là tao lại nhét đủ thứ vào miệng…”

Con mèo có bộ lông mềm mượt lười biếng liếc cậu, tiếp tục kiêu ngạo ăn cá rán.

Bảo Đậu bực mình kéo đuôi nó: “Này!”

Con mèo rụt đuôi về, xòe vuốt ra.

Bảo Đậu nói: “Hu hu hu hu, mày không biết đâu, tao cứ tưởng không ăn kẹo hai ngày là răng sẽ tự khỏi, thế rồi vừa nhai một phát lại nhức tận óc, cũng may mà tao chạy nhanh!”

Cậu đau tới nỗi suýt thì bật tai với đuôi ra, có trời mới biết ý chí của cậu phải kiên cường tới nhường nào mới nhịn lại được.

Con mèo hừ nhẹ, thu móng vuốt lại, tiếp tục gảy đồ ăn trong bát.

Không nhận được lời an ủi nào từ bạn mèo hàng xóm, Bảo Đậu hậm hực về phòng dọn dẹp.

Dạo này đẹp trời, cậu đã mang chăn đi phơi nắng, đã lau dọn phòng bếp, đã dọn dẹp phòng khách sạch như lau như li. Bảo Đậu không còn việc gì làm nên đi tha thẩn quanh chỗ đặt điện thoại bàn trong phòng khách.

Bảo Đậu suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định trèo lên sô-pha, bấm số điện thoại rồi đợi.

“A lô ạ?”

“Hu hu ngoại bắt máy rồi!”

“Vâng vâng con tìm thấy rồi.” Bảo Đậu xoay người nằm ngửa trên sô-pha, “Con đang ở nhà anh ấy đây.”

“Đúng ạ, anh ấy không nghi ngờ tẹo nào luôn!” Bảo Đậu vô cùng đắc ý, “Con cẩn thận lắm á.”

“Không sao đâu ạ, con nấu ăn ngon lắm, con còn học được cách dùng máy hút bụi nữa.”

“Dạ? Không không, con nghe lời lắm, con không ăn linh tinh gì đâu…”

“Không… mà…”

“…”

“…”

“Hu hu hu hu con sai rồi.”

“… Đau.”

“… Con không dám.”

“Không.”

“Không đi đâu.”

Bảo Đậu gần như co rúm cả người lại trên sô-pha: “Không được không được, không thể để anh ấy đưa con đi khám răng được… Sẽ lộ mất. Chao ôi chuyện này dài lắm.”

“Anh ấy cũng là bác sĩ.” Bảo Đậu ủ rũ, “Hôm nay anh ấy còn cạy miệng con ra! Nhìn mặt ghê lắm, bác sĩ ai cũng đáng sợ.”

Bạn của Bách Tử Nhân bữa trước cũng là bác sĩ, anh ta còn đáng sợ hơn.

“Răng không tự khỏe lại được ạ?” Bảo Đậu đổi giọng đáng thương, “Ngoại dạy con tìm thuốc đi, con không muốn nhổ răng.”

“Trong thành phố không có núi… Con thích ở nhà hơn.” Bảo Đậu càng nói càng tủi thân, “Ở đây người ta chỉ trồng hoa, không trồng cây thuốc.”

Khu chung cư của Bách Tử Nhân có thể coi là có mức độ xanh hóa tương đối cao, nhưng dù là thế, Bảo Đậu vẫn thấy những cây này rõ ràng là được chuyển từ nơi khác tới trồng, trông rất thiếu sức sống.

Bảo Đậu nằm bò trên sô-pha, mân mê quả táo trên bàn uống nước.

Bách Tử Nhân sống một mình nên không chú trọng ăn uống, chỉ cần no bụng là được, nhưng dạo này đồ ăn trong tủ lạnh nhà anh đã dần trở nên phong phú, bắt đầu từ bánh mì, thạch rau câu, rồi đến sữa bò và táo.

Thậm chí anh còn mua cho A Quả hai bộ quần áo ngủ.

Bách Tử Nhân dựa theo hiểu biết của mình mua thêm những thứ trong nhà nên có khi nuôi thú nhỏ (trẻ con).

“Cơ mà chỗ này cũng không tệ.” Bảo Đậu đẩy quả táo căng bóng lăn tròn, “Không phải con muốn về rồi, con chỉ thấy nhớ ngoại thôi.”

Hết chương 18

Nếu những lời từ một người xuất thân trong gia đình có truyền thống lừa thần gạt quỷ như Lê Đại Phi là thật thì tốt.*

Raw: 姑且就算出身神棍世家的黎大飞说的是真的好了。

=”= câu có dấu * là tui bịa đấy, dịch thô là kiểu “tạm thời kể cả lời Lê Đại Phi – một người xuất thân từ gia đình có truyền thống lừa thần gạt quỷ là thật tốt rồi”. 就算……也 là một cấu trúc, câu này thiếu vế 也, 姑且 tui hay thấy nó đứng trước động từ hoặc một cụm động từ, có nghĩa “tạm thời”. Câu trên rút gọn lại thành 姑且就算黎大飞说的是真的好了 thì vẫn chưa rõ nghĩa =”=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play