[Bl] Tư kỳ, Chúc ngủ ngon

Chương 4: Hút thuốc không tốt cho sức khỏe


1 năm


Tôi dùng gót chân chà điếu thuốc vừa rơi xuống nền đất, hai tay đút vào bên trong túi áo khoác, nắm lại thành nắm đấm, ngón tay ấn sâu vào da thịt, run lên.

“Có chuyện gì?” Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói mình ở trạng thái bình thường nhất.

Anh không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại, “Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”

Tôi hờ hững đáp lại, “Có chuyện gì thì nói, nếu không làm phiền đừng bắt chuyện với tôi.”

Con ngươi Thuận Khải co rút lại, yết hầu lên xuống, có lẽ anh ta không ngờ tôi lại có thái độ cự tuyệt đến như vậy.

“Tư Kỳ, chuyện vừa rồi tại anh tức giận quá không kiềm được, em đừng để bụng.”

“Để bụng?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cười lạnh: “Tôi thật sự muốn đánh gãy chân anh chứ nói gì tới để bụng.”

Nghe từ “đánh” Khải Thuận theo bản năng mà lùi lại sau, cảnh giác nói:

“Tình yêu mà, khi hết thì đều chia tay. Ai cũng sẽ vậy.”

Mí mắt tôi giật giật, đầu lại đau đớn kịch liệt, ngón tay ấn ấn trán, gằn giọng nói:

“Đúng vậy, hết yêu thì chia tay thôi. Nhưng cớ sao… LẠI LÀ BẠN TÔI.”

Không kiềm được mà tôi hét vào mặt anh ta:

“Anh có thể nói chia tay tôi rồi quen cậu ta kia mà, mà ngoài kia thật nhiều thật nhiều người mà anh không chọn.” Tôi cười lạnh, “Lừa dối tôi… chúng ta bên nhau bảy năm, anh lừa tôi suốt bốn năm. Tất cả mọi thứ của tôi, tôi đều moi ra cho…”

Đôi ngươi run rẩy của tôi nhìn chằm chằm Khải Thuận, hít một hơi lạnh:

“Cút!”

Khải Thuận nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng thở ra một hơi dài.

“Chú ý sức khỏe.”

Nói xong liền xoay người bước đi, nhưng mà vừa quay lại đã đụng phải một người từ bên trong bước ra.

Trong lòng anh ta vẫn còn khó chịu vì những chuyện vừa rồi, lúc này lại bị người khác va phải nên liền mở miệng mắng người.

“Bộ mù hay gì?”

Khải Thuận ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lặp tức mồ hôi chảy ròng ròng. Môi mấp máy:

“Mày… mày làm gì ở đây?”

Người kia liếc mắt nhìn Khải Thuận, bàn tay phủi trên áo nơi vừa bị đụng vào.

“Lâu rồi không gặp!”

Anh thật sự không ngờ tại nơi đây lại đụng mặt tên này, cái người anh chưa bao giờ muốn gặp lại.

Người kia nhướng mày nhìn tôi, rồi đưa ánh mắt đến Khải Thuận đang đứng trước mặt, chậm rãi lên tiếng:

“Chia tay rồi?”

Hai mắt Khải Thuận đỏ lên tức giận mắng: “Liên quan gì tới mày?”

Nói xong liền lách người vào bên trong, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Nhất Lâm.

Tôi cứ nghĩ tên đó sẽ chạy theo Khải Thuận chứ, vậy mà hắn lại chậm rì rì bước lại gần tôi.

Châm một điếu thuốc, tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Một lúc sau tôi mới đưa mắt nhìn tên điên đứng bên cạnh mình chẳng nói chẳng rằng gì.

“Có chuyện gì sao?”

Mới đầu tôi chẳng thể nhận ra hắn đâu. Tên này ngày trước đi học chính là học sinh cá biệt nổi tiếng một thời. Ngày đó hắn cắt cái đầu tóc hai phân sát da đầu nên suốt ngày đều được mời lên “uống trà” với hiệu trưởng, đã vậy cứ vài ngày lại nghe hắn đánh nhau với người này rồi người kia. Cũng thường xuyên bị bắt mà ra vào đồn công an.

Nhưng mà lúc này hắn lại trong bộ âu phục chỉn chu đắt tiền, chân đi giày da hàng hiệu, độ dài mái tóc vừa đủ được vuốt keo về phía sau.

Đúng là thời gian có thể làm con người ta thay đổi đến mức chóng mặt như vậy.

Chỉ giống chỗ là tên này vẫn ra vào đồn cảnh sát?

Hai tay hắn đặt trong túi quần, rất thản nhiên lặp lại câu hỏi:

“Chia tay rồi?”

Ngón tay tôi khẩy khẩy cho tàn thuốc rơi xuống, vì hút thuốc mà giọng nói khàn đặc.

“Ừ, chia tay rồi. Nhưng tiếc là anh ta lại có người yêu.”

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hắn, “Anh lại mất cơ hội nữa rồi.”

Hắn nhìn tôi, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, lớn lên vẫn đẹp trai như hồi đó nhưng khuôn mặt này vẫn làm tôi chán ghét.

“Là cái người bên trong, tên gì ấy nhỉ?” Hắn lơ đãng nói ra, như chuyện này đã chẳng còn liên quan đến hắn nữa vậy.

“Nhất Lâm.” Tôi cũng không ngại nói cho hắn nghe cái tên này.

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, không một động tác thừa liền cầm lấy điếu thuốc trên môi tôi.

“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.” Vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc.

Xem ai vừa nói kìa, cái người mà cứ học năm tiết lại trốn mất bốn tiết để hút vài điếu thuốc. Tôi nhìn hắn, chẳng buồn trả lời. Bên tai lại nghe thấy tiếng nói hắn vang lên.

“Nhất Lâm chính là cái người hay lẽo đẽo theo cậu đấy à?”

Đột nhiên hắn lại cúi gần lại, hơi thở phả vào tai tôi, chậm rì rì nói:

“Tôi đã nói mà. Cậu sẽ chẳng bao giờ có được Khải Thuận.”

Nói xong liền sải chân bước đi.

Hắn nói đúng, từ đầu tôi đã chẳng có được anh.

Ngoại truyện:

Khải Thuận, run cầm cập: Sao lại gặp phải tên khủng bố này ở đây, hôm nay đúng là một ngày đen đủi…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play