An Thụy Phong thậm chí còn chưa kịp đi tới trước mặt Lăng Hi, khen ngợi tạo hình của cậu khiến anh kinh diễm, thì nhân viên công tác đã nhảy bổ ra, mời anh đi vào phòng hóa trang bên cạnh.

Hiện tại anh và Lăng Hi đang cách nhau khoảng mười mấy mét, một đứng giữa đám đông nhốn nháo tại cửa ra vào, một đứng trước camera dưới ánh đèn pha.

An Thụy Phong bất đắc dĩ, chỉ còn cách vừa làm khẩu hình “Nhìn đẹp đấy” với Lăng Hi, vừa chỉ chỉ nhân viên công tác bên cạnh, anh giơ tay trái lên, ngón trỏ và ngón giữa chĩa xuống phía dưới, tạo thành động tác người bước đi.

Lăng Hi bị động tác khoa trương của anh chọc cười, đáp lại bằng thủ thế OK, suy nghĩ một chút, lại dùng khẩu hình nói thêm một câu “Trông anh cũng rất đẹp”.

Ngô ma ma đứng đằng sau tức giận vươn tay tóm lấy đuôi cún của Lăng Hi.

Lăng Hi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ Ngô Hữu Bằng nắm chặt đuôi mình bằng hai tay, cậu hiếu kỳ hỏi hắn: “Cái đuôi này cảm giác thật lắm hả anh? Sờ còn chưa đủ hay sao mà anh phải nắm chặt thế làm chi.”

Ngô Hữu Bằng đáp: “Anh sợ nếu mình nắm không chặt, đuôi chú quẩy tít quá kéo cả người bay lên mất.”

“…” Lăng Hi xấu hổ đỏ bừng hai tai: “Em có phải phi cơ trực thăng đâu.”

“Trực á? Chú sắp thành phi cơ vẹo thăng tới nơi rồi!” (trực = thẳng)

“… Chữ ‘cơ’ nào?” (cơ/máy móc và cơ/gay đều đọc là ‘jī’)

“Chú muốn nghĩ là chữ ‘cơ’ nào?”

Hai người nhỏ giọng cãi nhau nửa ngày, chó con trong ngực Lăng Hi vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bọn họ đấu võ mồm, thỉnh thoảng sủa mấy tiếng, hai người một chó nhìn hết sức hài hòa. Trợ lý của nhiếp ảnh gia lại gần giúp Lăng Hi sửa sang quần áo, thấy vậy còn khen tình cảm của bọn họ tốt ghê, trợ lý nói mình từng chụp ảnh cho rất nhiều ngôi sao, chưa từng thấy ngôi sao và người đại diện nào lại có quan hệ tốt giống người một nhà đến thế.

Ngô Hữu Bằng căm tức nói: “Chính vì quá quan tâm tới thằng ngốc này, mới luôn phải lo lắng một ngày nào đó nó sẽ bị người ta lừa đi mất.”

Lăng Hi tức lắm luôn: “Bầu không khí bỗng chốc dạt dào tình cảm thế làm gì? Hiện tại anh chuẩn bị đứng trên lễ đường làm người chứng hôn cho em à?”

Lăng Hi nói rất không khách khí, nhưng cái đuôi đằng sau lại ủ rũ cụp xuống, mãi đến tận khi chụp poster tạo hình, biên độ dao động đều không cuồng nhiệt như ban nãy.

***

Lúc hóa trang, biểu hiện của An Thụy Phong một mực như đang thả hồn trên mây. Tuy rằng anh không phải người hay nói, nhưng mỗi lần make up đều sẽ tán gẫu cười đùa vài câu với chuyên gia trang điểm, gặp nhân viên từng hợp tác nhiều lần còn có thể trêu ghẹo đối phương một phen. Nhưng hôm nay, từ đầu tới cuối anh đều im thin thít, như thể một con búp bê vừa nghe lời vừa xinh đẹp, tâm trí không đặt ở trên người.

Hiện tại chỉ cần anh nhắm mắt lại, dường như ngay lập tức có thể nhìn thấy cậu trai với đôi tai cún trên đầu, mặc bộ đồ sắc xanh dịu mát, nghiêng đầu mỉm cười với mình, chiếc đuôi phía sau còn đong đưa trái phải theo tiết tấu, khiến người khác yêu mến không thôi. Chính anh cũng không ngờ được rằng, nụ cười hoạt bát ấy lại có sức ảnh hưởng lớn thế với mình, nếu như nói lúc trước anh chỉ mới đứng quanh quẩn lưỡng lự bên mép hồ, thì hiện tại chính là bỗng nhiên trượt chân rơi xuống nước, hoàn toàn không cách nào tự kiềm chế.

Người mẫu vừa rất đẹp trai lại không nhúc nhích, thành thử tốc độ ra tay của chuyên gia trang điểm và thợ tạo hình đều rất nhanh, loáng cái đã thay xong đồ mới cho An Thụy Phong. Nhân viên công tác còn đặc biệt đẩy một chiếc gương cao bằng người tới, làm cho An Thụy Phong và người đại diện nhà anh thấy rõ được toàn bộ tạo hình.

An Thụy Phong đóng vai sư tôn đã hơn trăm tuổi, nhưng dung nhan trẻ mãi không già, chỉ có mỗi mái tóc là trắng như tuyết. Theo kịch bản, anh quanh năm suốt tháng mặc một thân áo bào màu xanh, viền áo được thêu chỉ bạc cực kỳ tinh tế làm nổi bật lên sự tao nhã ung dung. An Thụy Phong vung tay một cái, ống áo rộng tung bay chẳng khác nào đám mây, vẻ mặt tĩnh mịch, biểu cảm lạnh nhạt, anh thật sự giống như một người tu tiên cao cao tại thượng, khó có thể bắt chuyện cùng.

Hứa Chí Cường rất thỏa mãn với tạo hình của An Thụy Phong, thẳng tay rút điện thoại ra chụp một tấm bóng lưng anh, quyết định lát nữa đi hỏi đạo diễn thử một chút, xem có thể giành trước post ảnh này lên weibo được không. Hắn dám cá chắc, sau khi bức ảnh này được tung lên, nhất định sẽ lọt vào TOP 3 hot search trong ngày.

Chờ sau khi thợ tạo hình giúp anh đeo thêm trang sức phụ kiện, chỉnh sửa lại quần áo và kiểu tóc xong, đến chính cô nhỏ còn muốn quỳ liếm mỹ nam mà mình tự tay tạo ra này. Mấy nhân viên công tác tranh nhau chụp hình chung với anh, chỉ trong chốc lát phòng thử đồ nho nhỏ đã trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Sức quyến rũ của An Thụy Phong thật sự quá lớn, rất nhiều cô gái trẻ muốn chụp chung với anh thêm mấy tấm, dự định mang đi khoe khoang với bạn bè. Không đợi Hứa Chí Cường ra tay ngăn cản, An Thụy Phong đã cười từ chối: “Thật ngại quá, nhưng tôi không thể làm lỡ quá nhiều thời gian được, phải nhanh chân tới coi đồ đệ nhà mình đây.”

Mọi người cười ồ hết cả lên, luôn miệng khen anh và đàn em Bảo Huy cùng công ty có quan hệ thân thiết, cho dù ra ngoài đóng phim cũng không quên thăm hỏi dặn dò hắn. An Thụy Phong không giải thích, cứ thuận theo đó để cho mọi người hiểu lầm ý của mình.

Chỉ riêng Hứa Chí Cường là hiểu được anh, nghe thấy anh nhắc tới đồ đệ, Hứa Chí Cường liền thổi râu trừng mắt.

An Thụy Phong liếc nhìn hắn, chọc ghẹo: “Em nhớ ngay ngày đầu tiên em vào nghề, anh có nói với em rằng, cho dù thật sự không ưa người nào thì cũng không được thể hiện lên trên mặt.”

Hứa Chí Cường bảo: “Tôi chỉ hận khi đó mình không lắm mồm nói thêm một câu, cho dù có thích người nào thì cũng không được thể hiện lên trên mặt.”

An Thụy Phong đuối lý, im ỉm không nói câu nào.

Thấy anh im lặng không phản bác, Hứa Chí Cường càng phát hỏa.

“Từ lúc nào hả? Các cậu mới gặp nhau được có mấy lần? Ba lần! Ngày hôm nay mới là lần thứ tư!” Hơn nữa toàn bộ quá trình đều có Hứa Chí Cường bám đuôi không rời một tấc. Hắn cứ tưởng rằng An Thụy Phong nhiều lắm là cảm thấy hứng thú với Lăng Hi thôi, không ngờ lại phát hiện ra An Thụy Phong ngầm thừa nhận dùng chữ “thích” để hình dung chút tình cảm này.

An Thụy Phong nói thẳng: “Mới vừa rồi.”

Hứa Chí Cường nhớ lại cảnh tượng khi An Thụy Phong vừa bước vào cửa chính, dáng vẻ đứa ngốc nào đó ôm chó nở nụ cười ngu si, ngay đến cả hắn cũng không thể không thừa nhận, quả thật mùi thính có chút mê người.

Thế nhưng… hình như An Thụy Phong đớp thính hơi nhanh quá rồi đấy?

Hứa Chí Cường rất muốn lên cơn, nhưng phía sau đang có nhiều nhân viên công tác, hắn không thể giáo huấn anh được. Cuối cùng, Hứa Chí Cường chỉ đành cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ kìm nén mà mắng một câu: “Cậu và thằng anh cậu thực không hổ là người một nhà, đứa nào cũng không bớt lo!”

Tại vì chụp ảnh chung, An Thụy Phong làm lỡ không ít thời gian ở phòng hóa trang, thế nên khi anh quay lại phòng chụp ảnh, màn trình diễn của Lăng Hi và chó nhỏ đã kết thúc mất rồi.

***

Trước đây Lăng Hi cũng từng chụp quảng cáo, đa số là để tuyên truyền cho album, ngẫu nhiên cũng sẽ được Ngô Hữu Bằng nhận cho mấy buổi chụp hình tạp chí. Hình tạp chí với poster phim không khác nhau là mấy, nhân vật của Lăng Hi và bản thân cậu lại có tính cách rất giống nhau, cậu ở trước ống kính bày ra muôn vàn biểu cảm nháy mắt chu mỏ khoa trương, dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, lúc thì ôm chó nhỏ ở trên tay, khi thì nhét trong vạt áo, một người một chó ăn ý mười phần, nhiếp ảnh gia chụp hình tanh tách liên hồi, còn khen hai đứa rất ăn ảnh.

Sau khi Lăng Hi chụp hình xong xuôi, đang muốn đi tẩy trang, thì đạo diễn bỗng nhiên dẫn theo hai người đàn ông mặc âu phục đi tới trước mặt cậu.

Đạo diễn giới thiệu rằng, bọn họ chính là nhân viên của công ty đã cung cấp sản phẩm công nghệ đen mô phỏng tai và đuôi cho Lăng Hi. Công ty họ đã bỏ ra một số tiền rất lớn để tạo nên sản phẩm này, theo như trao đổi trước đó, ngoại trừ gắn LOGO tài trợ vào trong phim, thì còn dự định quay một đoạn video hậu trường thử trang phục dài khoảng 5 phút, đây là một khâu quan trọng trong việc quảng bá sản phẩm.

Vừa nãy khi Lăng Hi chụp tạo hình bọn họ đã quay lại một ít công tác hoạt động, hi vọng có thể bổ sung thêm mấy đoạn cận cảnh.

Ngô Hữu Bằng cân nhắc mấy phút, cảm thấy công vụ này dù chẳng kiếm được mấy đồng, nhưng cũng coi như đôi bên cùng có lợi. Lăng Hi là “con ghẻ” của Dương Thiên Entertainment, công ty căn bản không chịu bỏ tiền ra làm quảng bá hình ảnh cho cậu, chỉ có thể dựa hết vào Ngô Hữu Bằng tìm kiếm một ít tài nguyên miễn phí giúp cậu tạo dựng danh tiếng. Công ty công nghệ đen hết sức coi trọng việc chế tạo sản phẩm này, chắc chắn sẽ chủ động tuyên truyền quảng bá video hậu trường, Lăng Hi hóa trang rất vui mắt, chưa biết chừng có thể tạo nên một kết quả tuyệt vời.

Thế là Ngô Hữu Bằng dứt khoát đồng ý, trên phương diện công việc Lăng Hi vẫn luôn nghe lời hắn răm rắp, Ngô Hữu Bằng nói cậu làm cái gì cậu liền làm cái đó.

Đối phương rất hài lòng với sự dứt khoát của Ngô Hữu Bằng, chủ động đề nghị: “Bên tôi cũng dẫn theo nhiếp ảnh gia, có thể mời bạn gái của Lăng Hi tới chụp cùng, tiện thể giúp các anh tạo scandal luôn.” Vừa nói, hắn vừa chỉ Chu Lâm Lâm đang ngồi nghỉ ngơi ở một bên.

Chu Lâm Lâm đập một triệu cho biên kịch để hắn bán cho mình 1/2 nhân vật —— sở dĩ chỉ có 1/2 là bởi cô nàng đóng vai tam đồ đệ lúc nam lúc nữ, Chu Lâm Lâm chỉ diễn nửa vai nữ mà thôi, nửa vai nam sẽ do một diễn viên khác đóng. Ngày hôm nay là buổi chụp poster tạo hình tập thể, Chu Lâm Lâm đến studio từ rất sớm, chỉ là quan hệ giữa cô và Lăng Hi không tốt, bữa nay gặp mặt hai người đến cả một câu chào hỏi cũng không có.

Hai người bọn họ đều là những ngôi sao nhỏ không chút tiếng tăm, thế nhưng thanh danh “cặp đôi bùng cháy” quả thực đủ vang dội. Nhân viên công ty công nghệ đen rất tốt bụng, cho rằng hai người bọn họ thật sự ngầm có một chân, tiện thể bán cái nhân tình, quay lại hoạt động chung của hai người bọn họ, nếu như ở trước mặt bạn gái có thể khiến Lăng Hi vẫy đuôi càng vui vẻ, vậy thì vừa khéo phù hợp với yêu cầu quảng bá bên công ty họ đề ra.

Lăng Hi sợ tới mức kẹp chặt đuôi: “Không không không, một mình tôi là được rồi.”

Chu Lâm Lâm ngồi cách đấy không xa, nghe rõ mồn một những gì họ nói, cô cười gằn: “Làm như bà đây thèm lắm không bằng!” Đoạn bẻ nắm tay kêu răng rắc.

Hai người trong cuộc không đồng ý, nhưng mà Ngô Hữu Bằng và người đại diện nhà Chu Lâm Lâm lại thấy đề nghị này không tồi, xúm lại nhỏ giọng thương lượng nửa ngày, không biết cuối cùng đạt thành thỏa thuận gì, lại đồng ý để hai người chụp ảnh cùng nhau.

Mặt mày Lăng Hi và Chu Lâm Lâm dài hơn cả cái bơm, đã thế còn bị bắt phải cười đùa vui vẻ trước ống kính, nhiếp ảnh gia liên tục hô: “Gần một chút! Gần thêm chút nữa!” Nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn xa hơn ‘anh ở đầu sông em cuối sông’…

Cuối cùng bức ảnh chụp ra thật sự quá nát, hai người cùng mặc đồng phục môn phái màu xanh nhạt, rõ ràng phải tràn ngập mùi CP, thế nhưng trong hình lại chỉ sực nức mùi thuốc súng giữa kẻ thù với nhau. Người bên công ty công nghệ đen không hài lòng, muốn chụp lại, nhưng nói thế nào Lăng Hi cũng chẳng chịu gật đầu.

… Xem ra tất cả trọng trách đều phải gửi gắm vào đại thần hậu kỳ.

Chụp ảnh xong, kế đó là tới phần Lăng Hi quay bổ sung phân đoạn cận cảnh. Chỉ cần tên mình và tên của Chu Lâm Lâm không đồng thời xuất hiện, bảo Lăng Hi làm gì cậu cũng tình nguyện làm. Lăng Hi dựa theo yêu cầu, cố nhớ lại mấy sự việc mà bản thân hài lòng, chẳng hiểu có phải ban nãy bị Chu Lâm Lâm làm cho phát hãi hay không, mà hiện tại tinh thần của cậu không tốt lắm, đuôi vẫy thế nào cũng chỉ toát ra sự ủ rũ.

Video phải quay lại nhiều lần, đuôi Lăng Hi càng vẫy càng thấp, sau đó thì hầu như bất động.

Lăng Hi xưa nay không hề biết, thì ra “vui vẻ” cũng là một chuyện khiến người ta mệt mỏi đến vậy.

Ngô Hữu Bằng sốt ruột đến độ hận không thể vẫy đuôi giúp cậu: “Không phải ban nãy chú vui vẻ lắm sao?”

Lăng Hi nói: “Anh phải hiểu là, chuyện vui vẻ anh bắt em nhớ lại những một trăm lần, vậy thì nó không còn vui vẻ nữa rồi.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nhiếp ảnh gia chụp tạo hình ở bối cảnh bên kia hô lên: “An Thụy Phong ra rồi, tiếp theo sẽ chụp cậu ấy, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng!”

Ngô Hữu Bằng theo bản năng nhìn về hướng bên đó, chỉ thấy An Thụy Phong như thể một tiên nhân cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh, đang được mọi người vây xung quanh, chậm rãi đi vào bên trong phòng chụp hình. Anh mặc một bộ áo bào màu xanh ung dung hoa quý, mái đầu bạc trắng dùng một cây trâm gỗ đào đơn giản búi ở sau đầu, vẻ mặt lạnh như băng, nghiêm nghị lãnh khốc.

Ngô Hữu Bằng thề, hắn nghe được tiếng mọi người xung quanh hít sâu.

Nhưng khi tầm mắt của An Thụy Phong xẹt qua vị trí Lăng Hi đứng, vẻ mặt vốn đang đóng băng bỗng nhiên lại rã đông, như thể một nhành mai nhú ra nụ xuân trong đêm lạnh, tuyết nhỏ hóa mưa phùn, ở ngay thời khắc mà mọi người không ai phản ứng kịp, khóe môi của anh giương lên, trên mặt hé ra một nụ cười rất đỗi dịu dàng, ngay cả khóe mắt đuôi mày cũng lây ấm áp.

Ngô Hữu Bằng thề, hắn nghe được tiếng Lăng Hi ở phía sau nuốt một ngụm nước miếng…

Chờ An Thụy Phong đi khỏi, Ngô Hữu Bằng mặt tối sầm quay đầu lại —— quả nhiên, mô-tơ nhỏ gắn trên đuôi Lăng Hi đã sửa xong rồi.

Lăng Hi vội vàng lau nước miếng: “Anh phải hiểu là, người đẹp anh để cho em ngắm đi ngắm lại những một trăm lần, vậy thì vẫn rất là đẹp…”

Cảnh Lăng Hi mê trai bị công ty công nghệ đen thu vào trong video quảng bá, sau khi poster tạo hình được công bố, công ty công nghệ đen cũng chính thức đăng tải lên weibo đoạn video hậu trường thử trang phục dài đến năm phút đồng hồ này. Trong video, Lăng Hi mang trên người thiết bị thông minh nhận biết tình cảm của nhân loại kèm theo đó mô phỏng thành động tác tương ứng, gợi lên sự chú ý của mọi người.

Lăng Hi mang tướng mạo thanh tú trên poster cùng với biểu hiện cực moe trong video, bộ đồng phục môn phái màu xanh nhạt làm cho cậu thoạt nhìn như một cái cây nhỏ, đuôi bông xù khiến vô vàn chị em phụ nữ nổi lên bản năng làm mẹ, nhao nhao tỏ vẻ “Muốn vươn tay sờ lắm luôn á”. Rất nhiều fans qua đường trước đây chỉ từng nghe qua tên cậu, cũng đồng loạt nhấn follow, điều này khiến cho fans weibo của Lăng Hi tăng lên vùn vụt cán mốc 1,5 triệu lượt theo dõi.

Cùng lúc đó, bởi vì trong video xuất hiện hình ảnh An Thụy Phong ung dung phiêu dật, mà đánh giá của Lăng Hi với anh lại vô cùng “đúng trọng tâm”, đoạn video nhanh chóng dấy lên cơn bão share từ fans nhà An Thụy Phong, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nó đã được các fans coi như tín vật đính ước, lượt chia sẻ nhanh chóng đột phá 50.000.

Còn về bức hình CP của “cặp đôi bùng cháy”… hầy, có ma nào thèm quan tâm đến cái thứ ấy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play