*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Hi tốn nước bọt nửa ngày trời, mới giải thích cho An Thụy Phong hiểu được rằng cậu thật sự không có hứng thú với đàn ông.

“Vậy phụ nữ thì sao?”

Lăng Hi ngẫm nghĩ một lát: “Chắc là có thích á…”

“Chắc là?” An Thụy Phong nở nụ cười: “Vấn đề này có gì khiến cậu phải do dự như thế? Đừng bảo cậu chưa từng quen bạn gái bao giờ đấy nhé?”

Lăng Hi đỏ mặt: “Tôi bận nổi tiếng mà!” Đoạn nhún vai: “Anh cũng biết đấy… làm ngôi sao thì phương diện yêu đương đâu có được tự do.” Có điều câu này thốt ra từ miệng của một tiểu minh tinh hạng 12, thành ra không đáng tin cho lắm.

An Thụy Phong không đưa ra ý kiến gì, anh vươn tay nhận lấy chiếc vali cá hồi từ trong tay Lăng Hi, tiếp đó quay người rời khỏi, bảo cậu nhanh chân đuổi kịp. Hai người đi song song được mấy bước, đột nhiên An Thụy Phong mở miệng: “… Thực ra tôi cảm thấy về phương diện yêu đương, thay vì chăm sóc người khác, cậu thích hợp được người khác chăm sóc hơn. Cậu nên hiểu rằng, con gái thời nay có nhiều yêu cầu này nọ lắm.”

Đôi mắt của An Thụy Phong nhìn thẳng về phía trước, Lăng Hi quay đầu sang, tầm nhìn vừa vặn rơi vào gò má anh. 6-7 giờ tối chính là thời điểm mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn dịu dàng buông xuống, phác họa đường cong hoàn mỹ trên trán, sống mũi và cả hàm dưới của An Thụy Phong. Lăng Hi bỗng nhiên ngắm nghía đến ngẩn người, cuối cùng thì cậu cũng hiểu vì sao fans cuồng nhà An Thụy Phong lại gọi anh là “Người đàn ông chói mắt hơn cả ánh mặt trời”.

Cậu xoay đầu lại, nhìn chằm chằm mặt đất, gian nan mở miệng: “Tìm một người có thể chăm sóc cho tôi ư?” Cậu gảy gảy móng tay: “Nhưng mấy phú bà U30-40 tuổi thời nay đều chê tôi quá date.”

“…” An Thụy Phong không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ còn cách an ủi cậu: “Không sao đâu, bọn họ cũng ghét bỏ tôi lớn tuổi mà.”

***

Lăng Hi ở lại phim trường Thượng Hải dạo chơi một ngày, tối hôm sau thì quay về Bắc Kinh. Hai hôm nghỉ khó lắm mới có được bị lãng phí hết ở Thượng Hải, cậu cảm thấy mình chẳng được nghỉ ngơi tẹo nào đã lại phải vùi đầu vào việc học.

Đối với chuyện Lăng Hi lỗ mãng ‘bỏ nhà tìm trai’, mặt của Ngô Hữu Bằng còn dài hơn cái bơm. Lăng Hi còn giở trò với hắn, bảo là muốn nghỉ ngơi thêm một hôm nữa, Ngô Hữu Bằng lắc đầu: “Không còn thời gian cho chú ngâm dấm đâu. Sáng nay anh vừa nhận được điện thoại của đoàn làm phim《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》, bọn họ về cơ bản đã huy động đủ tài chính lẫn nhân viên rồi, tuần sau sẽ bắt đầu chụp poster tạo hình.”

“Nhanh thế á?” Lăng Hi kinh ngạc.

“Nhanh gì nữa, từ hôm casting xong tới giờ đã sắp hơn hai tháng, nếu không phải chuyện tài trợ chưa bàn xong, phim này đã quay từ lâu rồi.” Ngô Hữu Bằng bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Nửa tháng tới chú tém tém cái mồm lại một chút, nhìn cái mặt đỏ hây hẩy của chú kìa, chắc ở chỗ An Thụy Phong ăn không ít đâu nhỉ.”

Hôm qua sau khi Lăng Hi ship hàng đến tận nơi, để bày tỏ lòng cảm ơn, An Thụy Phong đặc biệt mời cậu ăn một bữa xa hoa. Bởi vì phim trường thường xuyên có ngôi sao lui tới, thế nên xung quanh có rất nhiều nhà hàng sang trọng, một chầu hôm qua tốn kém không ít tiền. An Thụy Phong hầu như không đụng đũa, Hứa Chí Cường đen mặt nhìn cả quá trình, mặc dù hai “bạn nhậu” kia không góp sức, nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến công lực phát huy của Lăng Hi, 40 con tôm ngọt gọi ra cũng chỉ đủ nhét kẽ răng vị vua dạ dày này mà thôi.

Nhớ tới bữa tiệc hoành tráng tối hôm qua, Lăng Hi rớt hết liêm sỉ nuốt nước miếng cái ực.

Ngô ma ma chua xót bảo: “Xem dáng vẻ thèm thuồng của chú này, đừng có để lúc nào đó bị người ta dùng một bữa cơm lừa đi mất nhé.”

Lịch chụp poster tạo hình là vào thứ sáu tuần sau, tính ra thì còn khoảng 10 ngày nữa. Ngô Hữu Bằng tiếp tục thay Lăng Hi mời giáo viên diễn xuất tới, thế là cậu và thầy giáo lại rơi vào cảnh dằn vặt lẫn nhau. Cứ thế hết chịu đựng rồi tiếp tục chịu đựng sống qua 10 ngày, cuối cùng Lăng Hi cũng dùng chút tiến bộ nhỏ bé không đáng kể của mình làm cho thầy giáo cảm động, ở trên bài kiểm tra tốt nghiệp, thầy giáo rất hào phóng đánh giá Lăng Hi được loại C, nhận xét rằng: Chí ít hát cũng rất dễ nghe.

Ngô Hữu Bằng cảm thấy mình đúng là đem tiền tiêu cho chó.

***

Thứ sáu trời vừa sáng, Ngô Hữu Bằng lái xe chở Lăng Hi tới studio chụp poster tạo hình.《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》có đề tài tu tiên huyền huyễn, ngoại cảnh chủ yếu là đạo quán trong núi sâu, nhưng poster chỉ cần chụp với phông nền, vậy nên không cần vất vả đi xa như thế, đoàn làm phim trực tiếp thuê một studio ở ngay trong thành phố Bắc Kinh, thợ tạo hình, nhân viên đạo cụ, chuyên gia trang điểm đã tới studio trước đó một tiếng đồng hồ để chuẩn bị, làm nóng người chờ thể hiện bản lĩnh.

Ai cũng biết, poster tạo hình có sức ảnh hưởng lớn thế nào đối với một bộ phim truyền hình, poster cổ trang không sang chảnh giống như poster hiện đại, căn bản là không có nhãn hiệu cao cấp nào tài trợ, hết thảy trang phục đạo cụ đều được đặt làm riêng. Nếu như quần áo chất lượng không tốt hoặc phụ kiện nom rẻ tiền, sẽ đều ảnh hưởng tới đánh giá của toàn bộ bộ phim.

《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》không phải phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết, nên không có fan nguyên tác. Chỉ có hai điểm nổi bật trước khi tuyên truyền, thứ nhất là công bố danh sách diễn viên, thứ hai chính là poster tạo hình. Vì lẽ đó từ đạo diễn cho tới biên kịch, đều phi thường coi trọng tình hình quay chụp poster lần này.

Ngô Hữu Bằng đưa Lăng Hi tới trình diện từ rất sớm, mục đích chủ yếu là muốn để lại ấn tượng tốt cho nhân viên trong đoàn làm phim, dù sao cậu cũng là ca sĩ lấn sân sang, rất dễ khiến những người theo chủ trương cứng nhắc “vào trước là chủ” nảy sinh thành kiến.

Lăng Hi đến rất không đúng lúc, vừa mới bước xuống xe thì có một đám người ùn ùn đi tới, cầm đầu chính là Bảo Huy – nam chính trong bộ phim và người đại diện nhà hắn.

Người đại diện nhà Bảo Huy cực ra vẻ, đầu ngẩng cao tới độ mũi sắp đâm thủng cả trần nhà. Giữa bọn họ có mối thù cướp OST, Lăng Hi chỉ cần nhìn thấy dáng dấp của đám người kia từ phía xa xa thôi, cũng đã cảm thấy rất muốn ói.

Bảo Huy thực chất là một kẻ phi thường kiêu ngạo, không hề hào phóng tỏa nắng như khi biểu hiện trước mặt công chúng, debut có một năm thôi mà đã đắc tội với rất nhiều người. Nhưng vì mặt hắn đẹp, diễn xuất cũng khá, fans đổ hắn ở điểm này, danh tiếng liên tục tăng lên, Tân Quý Entertainment coi hắn là đối tượng trọng điểm cần được vun đắp, thành thử khổ tâm vì hắn lót đường.

Bảo Huy muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắn thông qua các mối quan hệ của mình, biết được ca khúc chủ đề của《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》nghe vô cùng bắt tai, thế nên có ý định chìa tay đòi hỏi. Ai dè đến phút chót, An Thụy Phong – đàn anh cùng công ty lại ra tay bảo vệ Lăng Hi, một ca sĩ nhỏ debut tám năm mà hầu như chẳng có tiếng tăm gì —— Khiến cho ý định của hắn thất bại.

Sự việc đã qua đi hơn một tháng, nhưng mỗi khi nghĩ đến vụ việc ấy, là Bảo Huy lại tức đến giậm chân.

Lần này hai kẻ thù gặp nhau nơi ngõ hẻm, Lăng Hi căn bản méo quan tâm đến hắn, vốn định nhanh chóng lướt qua, thế nhưng Bảo Huy lại giở quẻ, ngăn cậu lại: “Ơ kia, đây không phải tiểu ca vương cửa hàng 2 tệ sao.”

Lăng Hi bình tĩnh đáp: “Ờ, tôi đây, sao nào.”

“…” Bảo Huy cảm giác như thể đấm vào bịch bông: “Một ca sĩ như cậu lại tới đây đóng phim, thực không dễ dàng ha.”

“Dù sao cũng tốt hơn một diễn viên mà đòi đi hát.” Lăng Hi cười cợt.

Bảo Huy bị nghẹn một lúc, không cam lòng yếu thế: “Tôi nói thế này không phải, hiện tại đám ca sĩ không tự biết hài lòng gì sất, kỹ năng diễn chả có lấy một xu cũng dám chường mặt lên tivi —— Hầy, tôi hỏi này, cậu nắm bắt được cảm giác diễn chó chưa?”

Lăng Hi phản đòn: “Cũng khá tốt, không cần diễn vai có tính khiêu chiến giống anh.”

Lúc đối mặt với tiện nhân, sức chiến đấu của Lăng Hi trở nên phi thường cường đại, mấy câu cậu thốt ra đều khiến Bảo Huy phải cạn lời, người đại diện nhà Bảo Huy tính tình dễ kích động, chỉ vào mũi Lăng Hi định mắng, nếu không phải vừa vặn có nhân viên công tác đi ngang qua, e rằng nơi này thực sự sẽ phát sinh một hồi huyết chiến.

Bảo Huy là vai nam chính, chuyên viên trang điểm, thợ tạo hình, tất tần tật mọi người đều đang đợi hắn, trước khi bước vào phòng hóa trang, Bảo Huy quay đầu lại, dùng khẩu hình nói với Lăng Hi ba chữ: Hãy đợi đấy.

Lăng Hi đáp lại hắn một thủ thế OK.

Thế là Bảo Huy mang dáng vẻ của bệnh nhân cao huyết áp, bị kéo vào phòng hóa trang.

Ban đầu Lăng Hi không biết Bảo Huy tính giở trò gì khiến mình phải “đợi”, sau đó cậu phát hiện, tiến độ chụp poster tạo hình của hắn thực sự là quá chậm quá chậm quá quá chậm…

Chuyên gia trang điểm tổng cộng chia làm hai tổ, một tổ chuyên phục vụ nữ diễn viên, một tổ chuyên phục vụ nam diễn viên. Tổ bên kia người ta trang điểm từ nữ chính đến nữ N xong rồi, mà tổ bên này Bảo Huy vẫn còn đang chỉ huy chuyên gia trang điểm dậm thêm phấn vào cổ mình.

Chờ tới lúc Bảo Huy chậm rãi từ phòng hóa trang đi ra chụp tạo hình, hầu như mỗi bận nhiếp ảnh gia ấn chụp liên tục, hắn lại hô tạm ngừng một lát, lúc thì quần áo nhăn nheo, lúc do kiểu tóc rối loạn, không biết hắn trời sinh đã nhây hay cố ý lầy, nói chung thời gian chụp một mình hắn, bằng ba nữ diễn viên bên kia.

Có mấy nam diễn viên khác xếp sau hắn chờ chụp tạo hình, trong đó có vài người đã từng hợp tác chung với Bảo Huy, bọn họ ngầm tụm lại nói chuyện khe khẽ, vừa buôn vừa lén lút nhìn về phía Bảo Huy. Lăng Hi không muốn tham gia vào câu chuyện của họ, tự mình tìm lấy một góc ngồi nghỉ ngơi.

Cậu nhàm chán quá, liền tám nhảm với Ngô Hữu Bằng, đương lúc chém đến hưng phấn, Lăng Hi đột nhiên cảm thấy chân mình ngưa ngứa. Cậu duỗi tay mò xuống, lại đụng ngay phải vật thể sống lông xù, Lăng Hi cúi đầu nhìn, phát hiện một con chó nhỏ lông tạp không biết chạy ra từ đâu, nó đang ngước đôi mắt ướt sũng, ngoan ngoãn nhìn cậu.

Lăng Hi thích chó, vì nguyên nhân công tác thành ra không cách nào nuôi được, mỗi lần nhìn thấy chó hoang nhỏ ven đường, cậu đều không kìm lòng nổi, phải chạy ngay lại đó bón xúc xích với sờ một cái. Nhưng hôm nay ra ngoài làm việc không mang xúc xích theo, chó nhỏ không ngừng sáp lại gần cậu, Lăng Hi không biết nên lấy gì để thưởng chó nhỏ, đành đưa ngón tay của mình ra cho nó liếm láp.

Đây là một chú chó lai cỡ nhỏ, bộ lông màu vàng đậm xinh đẹp, nhưng từ miệng kéo dài đến bụng và bốn chân lại là một vùng trắng như tuyết. Hai lỗ tai bự dựng thẳng ở trên đầu, khi nghe thấy tiếng động sẽ linh hoạt vẫy vẫy sang hai bên. Chó nhỏ còn có một chiếc đuôi bự bông xù, nhẹ nhàng vung qua vung lại trên mặt đất.

Lăng Hi phát hiện ra chó nhỏ siêu thông minh, biết rất nhiều trò vặt, bất kể là chắp tay, xoay tròn, hay ngã xuống đất giả chết đều thành thạo cực kỳ. Ban đầu Lăng Hi còn tưởng nó là chó hoang, nhưng lại thấy người ngợm nó sạch sẽ, còn biết rất nhiều thứ chỉ chó cảnh mới hiểu, cậu liền nhận định rằng nó là thú cưng do ai đấy mang tới. Bé cưng đáng yêu thế này chạy đi mất, chủ nhân của nó nhất định đang sốt ruột không thôi.

Cậu vỗ vỗ đầu gối, chó nhỏ lanh lợi nhảy lên, cuộn người thành một cục. Lăng Hi ôm nó đứng dậy, nhịn không được mà hôn hôn đầu nó mấy cái: “Đi, anh trai mang em đi tìm chủ nhân ha.”

Kết quả cậu còn chưa kịp đi tới cửa, anh chàng phụ trách hậu cần đã bắt chuyện.

“Uầy, tôi thấy hai đứa hợp nhau phết.”

“Anh biết bé chó này à?” Lăng Hi sờ sờ đầu chó, nhịn không được lại hôn hôn móng nhỏ một cái.

“Sao lại không biết được chứ.” Anh chàng kia nói: “Một nửa còn lại của cậu đấy —— chú chó đóng vai tứ đồ đệ khi ở nguyên hình.”

“…” Lăng Hi nhìn đôi mắt tròn tròn ngơ ngơ của chó nhỏ, nhớ lại cảnh tượng mình vừa bảo nó chắp tay xoay tròn, sâu sắc cảm nhận nghiệp chướng khi tự mình đùa bỡn mình.

“Đúng rồi, chuyên gia trang điểm nhờ tôi nhắn cậu nhanh qua bên đó thay đồ đi, Bảo Huy chụp xong rồi.” Anh chàng đưa tay nhận lấy chó con: “Đứa này cũng có đồ mặc đấy, chẳng biết quần áo hợp với nó không nữa, không hợp lại phải sửa mất một lúc.”

Lăng Hi nhịn không được phỉ nhổ: “Sao chó cũng cần mặc quần áo?”

“Nếu như cậu hi vọng lúc nó biến thành người toàn thân trần truồng, vậy thì nó không cần mặc quần áo nữa.”

Lăng Hi thua, không dám hó hé linh tinh thêm câu gì, chạy thẳng một mạch vào phòng hóa trang.

Chuyên gia trang điểm của cậu là một người phụ nữ trung niên rất hòa nhã, động tác gọn gàng, kỹ thuật thành thạo. Thợ tạo hình hợp tác cùng cũng chính là học trò của cô, nhỏ tuổi hơn Lăng Hi, vẫn duy trì được dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của thiếu nữ. Trước đây Lăng Hi chụp ảnh tuyên truyền thì vẫn mặc quần áo bình thường, đây là lần đầu tiên cậu mặc đồ cổ trang, trong lòng vừa mong chờ vừa kích động. Chỉ là tạo hình cổ trang rắc rối hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, phiền toái nhất chính là phần tóc tai, trước hết thợ tạo hình sẽ dùng lưới chụp tóc chuyên dụng cố định chặt phần tóc thật của cậu ở trên đỉnh đầu, sau đó đội bộ tóc giả lên, cẩn thận dùng keo dán tóc chuyên dụng dính phần viền tóc giả vào mép tóc Lăng Hi.

Vì nhân vật của cậu là một khuyển yêu ngây thơ tùy tính, thế nên tóc giả không quấn thành búi quy củ giống các nhân vật nam khác, mà là để xõa, buông xuống trên vai. Thợ tạo hình tiếp tục lấy ra một đôi bịt tai nhựa dẻo màu da người, chụp vào tai cậu, dùng tóc giả dính lên phía trên, để cho bất kể nhìn từ hướng nào, cũng không thấy được tai thật của cậu.

Bịt tai không có hiệu quả cách âm, thế nên dù đeo nhưng Lăng Hi vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng người khác nói chuyện. Cậu không hiểu do đâu phải làm chuyện thừa thãi thế này: “Tại sao phải bịt tai tôi lại vậy?”

Thợ tạo hình cười nghịch ngợm: “Bởi vì tụi này đã chuẩn bị riêng cho cậu một đôi tai khác.” Nói xong, cô nhỏ xoay người đi tới phía sau cái bàn. Lúc Lăng Hi mới bước vào phòng, có thấy trên bàn đặt một chiếc hòm kim loại to màu bạc, trên hòm viết tiếng nước ngoài nên Lăng Hi nhìn không hiểu, chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, cậu không ngờ rằng trong hòm này lại có đồ vật liên quan đến mình.

Chuyện bất ngờ xảy ra —— Thợ tạo hình nhanh nhảu hoạt bát, từ trong hòm lấy ra một đôi tai lông xù và một chiếc đuôi cũng lông xù, đưa đến trước mặt Lăng Hi như hiến vật quý: “Đây chính là thiết bị công nghệ xịn nhất của đoàn phim chúng ta đó, hiện tại sẽ gắn vào trên người cậu.”

Nói xong, cô nhỏ cẩn thận từng li từng tí, đem đôi tai kia kẹp cố định trên đỉnh đầu Lăng Hi, đuôi cũng dùng thắt lưng chuyên dụng buộc lên hông cậu, hai con chíp cảm biến một cái dính vào trước ngực cậu, một cái khác dính vào dưới tóc giả trên đầu. Chờ quá trình hóa trang hoàn tất, cô nhỏ cùng chuyên gia trang điểm lùi lại hai bước, ra hiệu cho Lăng Hi xoay người, để cậu tận mắt thấy mình trong gương.

Trong gương, một chàng trai trẻ tuổi, mặc trên người đồng phục môn phái màu xanh nhạt, mái tóc dài phóng khoáng buông xuống eo nhỏ, trên đầu cậu có một đôi tai chó, phía sau còn có một chiếc đuôi to, vẻ mặt hiếu kỳ nghiêng đầu đánh giá bản thân.

“Này…” Ngô Hữu Bằng im lặng đứng một bên quan sát toàn bộ, có chút giật mình.

Chuyên gia trang điểm chỉ huy: “Lăng Hi, bây giờ cậu hãy nghĩ tới một sự việc khiến mình cực kỳ hài lòng xem nào.”

Tuy rằng Lăng Hi không hiểu trong hồ lô của cô bán thuốc gì, nhưng vẫn nghe lời nhớ đến vụ ban nãy ở trên hành lang, mình làm cho Bảo Huy phải trợn mắt nghẹn họng.

Ngô Hữu Bằng sợ hãi kêu lên: “Động, động kìa!”

Không sai, theo biến đổi tâm trạng của Lăng Hi, lỗ tai trên đầu cậu hơi vẫy vẫy sang hai bên, cái đuôi phía sau cũng nhẹ nhàng vung trái vung phải.

Không cần Ngô Hữu Bằng nhiều lời, thông qua gương, Lăng Hi cũng ngay lập tức nhận ra biến hóa của tai và đuôi.

… CMN đây rốt cuộc là thứ công nghệ đen gì vậy…

(công nghệ đen: ý chỉ những phát minh khoa học kỹ thuật có tính năng xuất sắc ngoài mong đợi, phát minh phi nhân loại, phát minh thế hệ mới, phát minh đi trước thời đại…)

Lòng ham chơi của Lăng Hi rất lớn, sau khi phát hiện được món đồ thú vị thế này, căn bản là không sao ngừng nghịch được. Nhưng con chíp cảm biến điều khiển tai và đuôi này vẫn còn trong quá trình kiểm nghiệm, không thể nhận biết được tâm tình quá phức tạp, chỉ có thể mô phỏng bốn loại tâm trạng đơn giản như: cún hài lòng, cún thương tâm, cún sợ hãi, cún tức giận. Lăng Hi cố gắng hồi tưởng lại mấy tâm tình này, thích thú nhìn mình trong gương.

Cho dù thành thục thận trọng như Ngô Hữu Bằng, cũng phải khen ngợi liên tục linh kiện nhỏ trên người Lăng Hi. Bộ lông xù này sờ vào rất thích, màu sắc cũng cố ý chọn màu vàng đậm giống diễn viên cún con, thợ tạo hình giới thiệu, sau khi biết được kịch bản, công ty trang thiết bị trí năng nhà tui đã chủ động tìm tới cửa để tham gia chế tạo sản phẩm. Ở trong kịch bản, tứ đồ đệ khi hóa thành hình người vốn không có tai và đuôi, hiện tại vì sản phẩm này mà đặc biệt thay đổi lại kịch bản.

Lăng Hi chơi một lúc, càng nghịch càng hài lòng, nếu không phải do nhiếp ảnh gia hối thúc, cậu còn có thể tự chơi một mình đến nửa ngày.

Đi ra khỏi phòng hóa trang, Lăng Hi với tạo hình lỗ tai trên đầu – đuôi gắn phía sau cực phong cách đã làm kinh diễm cả trường quay. Tướng mạo của cậu vốn thanh tú, da dẻ trắng nõn, sau khi hóa trang xong trông lại càng long lanh, đặc biệt là lỗ tai và chiếc đuôi linh hoạt trên người Lăng Hi, trông cực kỳ thích mắt.

Anh chàng hậu cần nhét diễn viên cún con – đồng dạng mặc trang phục môn phái màu xanh nhạt – vào trong ngực Lăng Hi, chó nhỏ rất chi là thích cậu, vừa mới ngồi vào trong ngực Lăng Hi đã lè lưỡi liếm cằm cậu liên hồi, Lăng Hi bị liếm tới mức ha hả không ngừng, cậu vừa nở nụ cười, chiếc đuôi bông xù phía sau liền nhẹ nhàng đung đưa theo, chóp đuôi như thể gãi vào lòng mọi người.

Trong tích tắc, mọi người dường như nhìn thấy được tiểu khuyển yêu ngốc manh dễ cưng, xuyên qua tập kịch bản dày cộp, chạy tới trước mặt mọi người.

Đạo diễn lượn quanh Lăng Hi vài vòng, luôn mồm nói tốt tốt tốt. Lăng Hi được khen mà ngại, thực sự thì cậu được đạo cụ buff lên thôi…

Lăng Hi ôm chó định chạy đến chỗ nhiếp ảnh gia, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo từ phía cửa chính. Trong lúc hỗn loạn, không biết là ai hô lên một câu: “Cuối cùng thì An Thụy Phong cũng tới!”

Hóa ra vì buổi chụp tạo hình ngày hôm nay, An Thụy Phong đã đặc biệt xin đạo diễn《Hiệp Đạo Ký》nghỉ một ngày để quay về, sáng sớm cất cánh từ Thượng Hải, vừa đặt chân đến Bắc Kinh đã vội vàng chạy tới studio chụp hình.

Một mực trùng hợp như thế, An Thụy Phong vừa bước chân vào studio, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy chính là: một cậu trai thanh tú có đôi tai cún trên đầu, ôm ngực còn ôm một bé chó con.

Ở trong phòng chụp ảnh lộn xộn ồn ào, Lăng Hi mặc trên người bộ cổ trang thanh tân, như thể một tiểu yêu trong lúc vô tình xông nhầm vào thế giới hiện đại, vẻ mặt ngơ ngác hồn nhiên, thế nhưng đôi mắt lại trong veo tinh nghịch. Thấy An Thụy Phong tới, Lăng Hi nở một nụ cười thật tươi, hoan nghênh anh bạn tốt đã lâu không gặp.

Chính nụ cười này, lại như một mũi tên nhọn bất ngờ phóng thẳng tới trái tim của An Thụy Phong, không nghiêng không lệch ghim vào hồng tâm được cất giấu ở nơi sâu nhất.

“Lăng Hi.” Ngô Hữu Bằng nghiến răng nghiến lợi nói vào tai Lăng Hi: “Quản cho tốt cái đuôi của chú! Mọe nó sắp quẩy thành lốc xoáy luôn rồi kìa!”

CHÚ THÍCH

[1] Tôm ngọt, hay còn gọi là tôm đỏ Argentina Akaebi [2] Đồ chụp tai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play