Khải Lâm mang tạp dề vào và bắt đầu. Bàn tay thoăn thoắt thái lũ rau củ thành hạt lựu. Anh bắt bếp cho dầu rồi bỏ nguyên liệu vừa thái và thịt bò vào tao cho chín. Bước tiếp theo đổ cơm vô, rưới gia vị và trộn đều.
"Wow!"
Xuyến Chi hai bàn tay lồng vào nhau đưa lên trước mặt, mắt sáng rực ngưỡng mộ nhìn Khải Lâm. Anh như hóa thân vào một đầu bếp chuyên nghiệp. Khải Lâm đảo đều cơm lên. Anh còn thực hiện thao tác tung chảo xốc cơm. Những hạt cơm phút chốc bay lên không trung rồi lại đáp xuống nằm gọn trong chiếc chảo chống dính. Sau vài phút cảm thấy cơm đã chín hẳn thì Khải Lâm tắt bếp cho ra đĩa, trang trí vài cọng rau lên. Thế là đĩa cơm chiên dương châu đã hoàn thành.
* * *
"Tôi không ngờ cậu chủ Lâm lại đảm đang như vậy luôn đó!"
Quýt nấp sau vách ngăn nhìn Khải Lâm một cách đắm đuối và si mê. Bên cạnh còn có chị em song sinh là Cam và những người bạn cùng hoàn cảnh tiếp sức.
"Nhưng sao tôi thấy có điềm không lành. Mợ chủ là hôn thê của cậu chủ mà cậu chủ Lâm lại yêu mợ chủ. Ôi thôi cuộc tình tay ba chia cắt tình anh em rồi đây!"
"So với cậu chủ thì cậu chủ Lâm dễ thương hơn nhiều, mấy cô không thấy sao? Cậu chủ lúc nào cũng khó ưa, đụng gì cũng mắng mỏ, còn cậu chủ Lâm thì ngược lại hoàn toàn. Cậu chủ Lâm như thiên thần còn cậu chủ lại là ác quỷ."
Cam nói đến hai từ ác quỷ liền quay sang diễn tả hành động hù họa những người giúp việc còn lại thì đột nhiên giật bắn mình: "Cậu.. Cậu chủ mới về.."
"Giúp việc nói xấu chủ của mình. Tôi có nên cho cô về quê cày ruộng không nhỉ?"
Cam sợ hãi chấp tay van xin: "Cậu chủ tha cho lần này, lần sau tôi không dám nữa!"
Rõ là nói đùa cho vui, dù sao không không có thời gian trách tội bọn họ nên Kỳ Thiên cho cả đám lui ra hết. Giờ đây hắn như kẻ trộm rình rập sau vách ngăn..
* * *
Khải Lâm để đĩa cơm trước mặt Xuyến Chi. Anh đặt tay phải ngang eo rồi cúi đầu.
"Chúc quý cô dùng bữa ngon miệng!"
Anh nói xong ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười dịu dàng lại xuất hiện trên gương mặt. Cô cầm thìa lên nhìn anh cười rạng rỡ.
"Cảm ơn đầu bếp! Tôi sẽ ăn ngon miệng ạ!"
Xuyến Chi xúc một thìa cơm nếm thử bỗng dưng hai mắt mở to ra.
"Ngon tuyệt cú mèo! Good!"
Xuyến Chi đưa tay hình nút like bày tỏ thái độ hiện giờ của cô. Nhìn đĩa cơm đơn giản nhưng mùi vị của nó lại không đơn giản chút nào. Cơm rất mềm, rau cũ nhừ, thịt bò dai dai thơm ngon. Đậm chất món ăn của những nhà hàng nổi tiếng.
[Cái gì mà ngon? Anh ta làm được thì anh cũng làm được.]
Kỳ Thiên nhìn dáng vẻ khen tấm tắc của Xuyến Chi thì xùy một cái, chẳng có gì là good good cả. Ba cái món tầm thường đó cũng chỉ có kẻ tầm thường như Khải Lâm mới làm thôi. Nếu là hắn thì sẽ nấu món thượng hạng cho cô ăn, một món độc nhất vô nhị chỉ mình cô mới có vinh hạnh nếm được.
Khải Lâm thấy Xuyến Chi phấn khích thì cười hạnh phúc. Từ khi quen biết cô, có lẽ đây là giây phút anh cảm thấy vui vẻ nhất. Anh tưởng chừng mình như người chồng đảm đang vào bếp nấu ăn cho vợ mình vậy. Khải Lâm kéo ghế ngồi vào, anh chống cầm nhìn Xuyến Chi.
"Cho tôi ăn cùng được không?"
Ê! Ê! Mgồi lộn chỗ rồi anh của tôi. Ngồi cùng cô ấy chỉ có mình em trai anh được ngồi thôi. Anh ở đâu bon chen dô thế?
[Không được! Nói không được!
Hãy đuổi cổ anh ta đi đi!]
Từng lời nói vụt lên trong đầu Kỳ Thiên như truyền tải sang tâm trí Xuyến Chi. Nhưng cô có phải thánh thần đâu, làm sao mà nghe được những lời đối thoại không lời đó chứ!
"Tất nhiên là được."
Xuyến Chi đưa đĩa cơm vào chính giữa.
Nghe Xuyến Chi thốt ra bốn từ Kỳ Thiên tinh thần liền suy sụp, cơ thể choáng váng.
[Tức thật! Không có người yêu bên cạnh thấy trai là tươm tướp, tươm tướp như ăn cướp. Để xem lát tôi xử em ra sao.]
"Bón cho tôi một thìa thôi. Tôi chỉ muốn nếm thử món mình làm mùi vị như thế nào. Tôi không ăn hết đâu, nấu cho cô cơ mà, sao nỡ tranh với cô chứ hihi!"
Khải Lâm thèm lắm cái cảm giác được người mình yêu bón cơm. Anh cũng đã từng quen nhiều cô gái để nếm thử mùi vị tình yêu ra sao nhưng chưa một ai thật sự khiến trái tim anh rung động. Ở với họ rất nhạt nhẽo. Một năm bên họ cũng không bằng một phút ở cạnh cô.
Xuyến Chi vẫn đang ngậm chiếc thìa, cô ngập ngừng hồi lâu.
"Để tôi lấy cái thìa khác."
Kỳ Thiên mừng rỡ: [Đúng rồi! Em làm tốt lắm! Từ chối anh ta đi! Cho anh ta từ bỏ ý định tăm tia em đi!
Cô chưa kịp đứng dậy..
"Dùng thìa đó luôn đi! Không sao đâu."
"Nhưng thìa này tôi ăn rồi."
Tôi với anh cũng đâu phải quan hệ yêu đương đâu, sao lại dùng chung một thìa? Cô không thể hiểu được, hay là đầu Khải Lâm bị úng nước nặng rồi nhỉ?
"Aaa.."
Không đợi cô đồng ý Khải Lâm đã vào tư thể sẵn sàng chờ đợi. Xuyến Chi không thể khước từ nên xúc thìa cơm, cô từ từ đưa sang cho Khải Lâm. Làm như vậy có lỗi với Kỳ Thiên không? Dùng chung một thìa không phải hôn môi gián tiếp sao? Xuyến Chi nuốt một ngụm nước bọt, cô cứ đắn đo mãi, thìa cơm vẫn nằm ngưỡng so với đôi môi đang há sẵn đợi chờ của Khải Lâm.
[Anh ta đang làm cái quái gì vậy? Tính công khai cướp vợ của em trai mình à? Thì ra lúc không có mình ở bên anh ta luôn hành động như vậy. Em cũng thật quá đáng mà! Sao không đá bay anh ta ra đi chứ? ]
Kỳ Thiên bấu víu tay vào vách ngăn, cào cấu muốn nát luôn tấm vách (mặc dù móng tay cắt trụi lơ). Hắn định rằng theo dõi xem cô sẽ làm gì tiếp theo, nhưng khi thấy chiếc thìa sắp nằm gọn trong miệng Khải Lâm thì hắn không đủ kiên nhẫn mà bay đến như tên lửa ngoặm ngay thìa cơm vào mồm.
Kỳ Thiên nhai nhai gật đầu vài cái.
"Òm.. Mùi vị cũng không tồi!"
Xuyến Chi như con nai vàng ngơ ngác: "Sao mới giờ này anh về rồi? Vẫn chưa hết giờ tan làm cơ mà?"
Kỳ Thiên kéo ghế ngồi sát Xuyến Chi, hắn đưa tay sang ôm eo cô lại.
"Về sớm còn trông trừng em chứ!"
Lại nói bóng nói gió ám chỉ Khải Lâm rồi. Xuyến Chi lắc đầu, e là sắp có trận chiến sứt đầu mẻ trán diễn ra. Cô phải nhanh chóng tìm cách thay đổi cục diện.
"Bón cho anh thìa cơm!"
Kỳ Thiên nói mà nhìn sang Khải Lâm với điệu bộ lã lơi. Chóng mắt lên mà xem nè! Đừng có hòng cướp vợ của ông nhá!
Xuyến Chi bái phục tên Kỳ Thiên này luôn, hắn không ghen tuông với Khải Lâm thì chết hay sao ý! Nhưng mà nói gì thì nói cũng là người cô yêu, thôi thì chiều hắn vậy.
Đợi lâu nên Kỳ Thiên liền thúc giục: "Nhanh nào! Anh đang đói aaa!"
Xuyến Chi đưa thìa cơm lên thì cái miệng Kỳ Thiên đã nhanh chóng chộp lấy chiếc thìa.
"Nhăm.. Nhăm.."
"Được bạn gái bón cho đúng là ngon quá đi mất! Có người lớn từng này tuổi cũng chưa chắc biết được cảm giác này ahihi!"
Kỳ Thiên đưa tay che miệng cười giễu cợt Khải Lâm. Khải Lâm gương mặt có chút không vui. Anh biết lúc này mình cần lui về thủ thành, đợi thời cơ chín mùi tấn công cũng chưa hẳn muộn. Khải Lâm đứng dậy mỉm cười.
"Không làm phiền hai đứa nữam Anh có chút việc nên ra ngoài một tí. Hai đứa ăn vui vẻ nhé!"
"Không tiễn bái bai!"
Kỳ Thiên đưa bàn tay hất ngang đầu, hành động vẻ vang xua đuổi Khải Lâm.
Xuyến Chi cũng ngại: "Lần nữa cảm ơn anh đã nấu ăn cho tôi nhé!"
"Không cần phải cảm ơn, nấu hàng ngàn bữa cơm cho em tôi cũng tình nguyện."
Chệt tiệt! Có mặt mình mà dám đưa lời tán tỉnh. Kỳ Thiên đang tươi cười cho chiến thắng vinh quang thì miệng cứng đơ bởi lời nói của Khải Lâm. May mắn anh là anh trai của hắn, nếu không hắn cho anh một trận te tua rồi.
* * *
Đồn Cảnh Sát.
Sở dĩ Kỳ Thiên về sớm là vì hôm qua Xuyến Chi có bảo hôm nay dẫn cô đến Đồn Cảnh Sát, cô muốn hỏi rõ sự việc từ trợ lý An. Kỳ Thiên đã đút lót một ít tiền thì cục trưởng bộ cảnh sát mới đồng ý cho hai người vào. Bởi vì cũng đã có người từng căn dặn không cho phạm nhân An gặp bất cứ ai.
Phòng Giam.
Chỉ một người duy nhất được vào nên Kỳ Thiên phải đợi bên ngoài. Xuyến Chi ngồi chờ khoảng một phút thì trợ lý An được giải ra nhưng tay vẫn bị khóa lại. Vì thời gian gấp rút nên Xuyến Chi phải tranh thủ, cô không vòng vo mà dô ngay trọng tâm luôn.
"Trợ lý An, tôi biết anh không giết cha tôi. Nếu anh bị oan thì nói với tôi, tôi sẽ giúp anh rửa sạch tội danh giết người."
Trợ lý An mặt buồn rười rượi cứ cúi gầm xuống đất không nói gì. Xuyến Chi thấy vậy thì nóng lòng tiếp tục khuyên nhủ.
"Có phải anh bị uy hiếp đúng không? Ai là người chủ mưu đằng sau. Anh nói ra đi! Tôi hứa sẽ giúp anh ra khỏi trại giam này."
"..."
"Thời gian không còn nhiều, coi như tôi xin anh! Cha tôi trước nay cũng đâu ngược đãi anh, ông rất tốt với anh mà. Tôi cần chứng cứ từ anh, chỉ có anh mới giúp được tôi. Tôi phải tìm được kẻ đứng sau, bắt hắn phải trả giá cho cái chết của cha tôi. Tôi không thể để cha tôi chết không nhắm mắt được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT