Ai nha. Thật ngượng ngùng!

Não bổ là một cái bệnh Ngụy Anh là một cái thời kỳ cuối không chịu trị liệu bệnh nhân. Ngu phu nhân rốt cuộc là hàng thật giả thật ngạo kiều chính hãng rối rắm mãi cũng không thể nói ra được lời thật lòng.

Giang Trừng làm bộ như chuyện gì cũng không có phát sinh gặp mặt vẫn lễ nghĩa chu toàn. Lăng không phạm một tia sai lầm. Trên mặt cũng không hiện ở điểm bất mãn. Vì Ngụy Anh bị thương Giang Trừng bận chăm sóc hắn nên hai người quả như liên thể anh. Dính bên nhau không lúc nào xa rời, so với lúc trước càng nghiêm trọng hơn. Vì có một cái ái gây chuyện thị phi, ái làm sự sư huynh Giang Trừng hơn phân nửa tinh lực đều dồn lên trên người thứ này cho hắn hốt xác.

Còn một nửa khác tác dùng để nghiên cứu phù triệt. Ngụy Anh ở cùng phù chú hàng này thiên phú cũng không so với Giang Trừng kém. Nhưng Giang Trừng thiên phú thiên về trừ tà, tinh lọc, trấn an. Còn Ngụy Anh thì thiên về chiêu tà, diệt sát, kích động hơn.

Hai người bọn họ mỗi người một kiểu nhưng lại thật hợp nhau đâu. Ngụy Anh còn lắm miệng bọn họ hai người trời sinh một đôi. Bị Giang Trừng nắm Tam Độc đuổi giết nữa cái Liên Hoa Ổ. Cuối cùng bị không biết ở đâu ra một con chó con hù nhảy dựng lên người Giang Trừng không chịu xuống. Giang Trừng cuối cùng cũng bất đắc dĩ thay hắn đuổi bằng nắm tay tiểu cẩu. Mà Liên Hoa khi nào có chó vậy nhỉ.

Ngày vui thì ngắn mỗi ngày vui vẻ như gió thoảng qua vừa nhanh vừa lẹ muốn trảo cũng trảo không được.

Ôn gia giáo hóa vì có chuẩn bị trước nên Giang Trừng việc duy nhất cần làm là coi chừng mình cái này hai hàng sư huynh. Không cho hắn gây chuyện có là đủ rồi. Giang Trừng gửi thư báo trước nhưng Lam gia tàng thư các vẫn bị đốt. Lam Hi Thần mang thư trốn chạy. Đám này thế gia căn bản không đem hắn mấy lá thư để trong lòng mà.

Giang Trừng không phải chúa cứu thế cũng không phải máu lạnh người. Biết trước tương lai hắn mạo hiểm bị phát hiện nói ra tương lai cho bọn họ biết trước tiên cơ. Nhưng nhân gia không quý trọng là chuyện của người khác. Hắn không thẹn với lòng mình là được rồi.

Ngụy Anh héo héo dựa vào Giang Trừng than thở:

- Đói quá.

Giang Trừng trên người như không có xương cốt dường như. Ôn gia một bữa ăn chỉ có một cái màn thầu. Một cái trẻ con còn chưa no huống chi là những cái cẩm y ngọc thực thiếu niên. Người ta có câu choai choai tiểu tử ăn nghèo lão tử một đám đang trường thân thể thiếu niên sau có thể ăn ít được.

Giang Trừng trong người có thức ăn nhưng ở chốn đông người xác thực không thể lấy ra. Hắn ẩn dấu đồ ăn vốn không nhiều chỉ đủ cho hắn cùng Ngụy Anh hai người phần. Rốt cuộc bội kiếm bị tịch thu, túi càn khôn bị lấy mất trên người hắn thực không nhiều chỗ để đồ đạc. Nếu không phải Giang Trừng bản thân tu tập phù chú cũng đành bồi Ngụy Anh chịu đói rồi. Nhưng hiện giờ chịu đói một lát không chết được.

- Đói chết ngươi.

Ngụy Anh càng hướng Giang Trừng trên người giữa sát hắn. Hắn đói từ sáng sớm tới giờ không giống những thế gia công tử kia từ ngày tới Ôn gia chưa được ăn bữa no nào cả. Giang Trừng bọn họ mấy ngày nay lén lút đóng cửa ăn vụng không ít.

- A Trừng, ngươi không thương ngươi hôn hôn sư huynh nữa sao?

Ngụy- diễn tinh thượng thân- Anh

Giang Trừng trợn trắng mắt tùy Ngụy Anh diễn bởi Ngụy Anh duyên cớ cho nên chả ai hoài nghi hai người ẩn giấu ăn vụng. Ngụy cẩu thứ này càng ngày càng hội diễn. Thứ này nếu đặt ở hiện đại không đi biểu diễn thì cũng uổng hắn thiên phú lắm.

Mọi chuyện vẫn diễn ra như trong nguyên tác Ôn Triều ngu ngốc, bá đạo đem một đám thế gia công tử nuôi như nuôi thỏ. Một ngày mắng ba bữa so với Ngu phu nhân còn mắng lợi hại hơn.

Ngụy Anh, Lam Vong Cơ, Kim Tử Hiên ba người bị mắng lợi hại nhất. Giang Trừng bản thân ở một bên hướng Ngụy Anh trợn trắng mắt. Kêu ngươi không nghe lời dấu dốt, có ngươi chịu. Không sao. Không sao, hắn công lực còn thấp ta nghe không hiểu.

Thấy Ngụy Anh nghe tai này ra tai kia Giang Trừng nhẹ lòng. Không để ý là được rồi. Ân. Hôm nay hắn bị ủy khuất rồi. Tối nay cái đùi gà cuối cùng bồi bổ cho hắn đi.

Sư muộn như vậy mềm lòng Ôn Triều mắng ta càng thảm sư muội sẽ càng đau lòng ta. Ngụy - tâm cơ - Anh buổi tối trở về phòng Ngụy Anh như nguyện được sư muội cho ăn đùi gà. Trong khi những người khác ôm bụng đói đi ngủ thì Ngụy Anh ăn uống no nê.

Người so với người tức chết à. Những chuyện muốn diễn ra vẫn cứ diễn ra Ôn Triều dẫn bọn họ đi săn đêm. Đem bọn họ đám người này làm thịt thuẫn. Lam Vong Cơ chân vẫn khập khiển Ngụy Anh muốn cổng hắn nhưng hắn không muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play