Edit: Hy



_____________________________

Chương 8 (chuyện cũ)

Lục Dịch Khanh đi theo chỉ dẫn trên tờ giấy tìm được tiểu khu hiện tại Cận Hành ở.

Đầu tiên là đi qua con phố nhỏ vừa dơ vừa cũ, còn có người đột nhiên hắt nước từ trên lầu xuống, Lục Dịch Khanh nếu chỉ chậm chân chút thôi sẽ có khả năng bị xối ướt như gà rớt vào nồi canh, đã vậy người phụ nữ đứng trên lầu còn mở miệng chửi người bằng những lời thô tục mà từ bé đến giờ anh chưa từng được lĩnh giáo qua.

Anh tận lực tránh đi mấy hố nước trên mặt đường ghồ ghề, lại hỏi thăm vài người, cuối cùng cũng tìm được "tiểu khu Thanh Khê" trên giấy viết. Lọt vào tầm mắt là một tòa nhà mười tầng cũ nát, cửa sổ kính xanh, lan can ban công loang lổ, tường gạch men bên ngoài bám đầy tầng tầng rêu xanh.

Nếu xung quanh không phải vẫn còn chút náo nhiệt, tòa nhà này trên cơ bản rất giống với nhà ma trong phim kinh dị.

Lục Dịch Khanh không biết cách mở cổng tiểu khu này, chỉ có thể đứng chờ có người từ trong đi ra mở. Rất nhanh, cánh cổng vang lên âm thanh bíp bíp, cổng mở, một thanh niên với mái đầu đỏ chót miệng ngấm điếu thuốc đi ra ngoài, trước khi cổng đóng lại lần nữa Lục Dịch Khanh kịp thời dùng tay chống lại, theo bản năng tìm thang máy, đáng tiếc lọt vào trong tầm mắt chỉ có một cái cầu thang ngay bên cạnh đống rác và tạp vật, còn có các loại côn trùng không rõ bay xung quanh.

Đời này Lục Dịch Khanh chưa từng đến những nơi cũ kĩ thế này, anh thậm chí hoài nghi nơi này có phải là nơi cho người ở hay không.

Đứng trước phòng 606, do dự gõ gõ cửa, trong tiềm thức anh vẫn không tin Cận Hành sẽ ở những nơi thế này.

Theo tiếng gõ cửa vang lên, bên trong có tiếng nồi chén gáo bồn rơi vỡ, hiệu quả cách âm của căn phòng quá kém, Lục Dịch Khanh có thể nghe được rõ ràng động tĩnh trong phòng, cũng dễ như trở bàn tay nhận ra có tiếng của Cận Hành, hết thảy hoang mang cùng hoài nghi đều biến mất, anh sốt ruột lại đập vài cái lên cửa.

Trong phòng an tính trong chốc lát, cửa mới từ từ mở ra.

Vừa rồi ở trên đường Lục Dịch Khanh đã từng tưởng tượng qua tình cảnh của Cận Hành bây giờ, nhưng hiện tại mới biết những gì mình nghĩ vẫn còn quá cao xa.

Anh mới xa Cận Hành có 2 tuần, gần mười bốn ngày, cái người trước đây thích ỷ vào ưu thế dáng người đem anh nhốt trong lòng đùa giỡn lưu manh kia, giờ đã gầy thành cây gậy trúc. Khuôn mặt hắn tiều tụy, đáy mắt thâm quầng, râu mọc kín cằm. Đã là đầu đông, mà trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen đơn bạc.

"A Hành..." Lục Dịch Khanh mơ hồ gọi tên hắn.

Hai mắt Cận Hành vô thần, hàng mi hơi run vài cái, khàn khàn nói: "Nhận lầm rồi." liền trở tay đóng sầm cửa.

Lục Dịch Khanh đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này, duỗi tay chặn cửa, Cận Hành lại quyết tâm đuổi người đi, càng dùng sức đóng cửa lại.

So sức lực, Lục Dịch Khanh chưa từng thắng được hắn, lần này cũng không ngoại lệ.

Lúc cửa đóng lại, Lục Dịch Khanh vẫn nắm chặt lấy ván cửa, khớp xương bị kẹt giữa cánh cửa và khung tường, chỉ cần Cận Hành thoáng dùng sức thêm chút nữa, tay anh sẽ bị kẹp đến gãy xương.

Rất đau, nhưng Lục Dịch Khanh không để bụng, anh đang dùng mình để đánh cược.

Cược Cận Hành sẽ mềm lòng, cho dù tức giận cũng sẽ mềm lòng.

Quả nhiên lực nắm cửa yếu đi, Lục Dịch Khanh bắt được cơ hội dùng tay đẩy cửa ra, lấy tốc độ cực nhanh vọt vào phòng.

Cận Hành không cản lại, chỉ đứng đó nhìn nhất cử nhất động của anh.

Đây là một căn phòng cho thuê hai phòng ngủ một phòng khách, ẩm thấp, rất hợp với phong cách của tòa nhà, sơn tường tróc một nửa, gạch men dưới đất cũng vỡ vụn hết, chẳng những không có tác dụng gì còn có thể làm người ta vấp té. Phòng khách bày biện đơn giản, chiếc sô pha lòi bông màu đỏ là vật dụng duy nhất được đặt trong này.

Lục Dịch Khanh từ miệng hai người làm vườn biết được biến cố của nhà họ Cận, định đi tìm quản gia cầu xin ra ngoài lại vô tình nghe được kiểm sát viên đang nói chuyện với cha tại phòng khách, anh trộm nghe vài câu, liền biết lời hai người làm kia nói không phải giả, tình hình thật sự thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa.

Trước khi bị bắt giam thì Cận Thụy Hoa tự sát, Cận phu nhân bị kích thích đến điên rồi, Cận gia rơi đài, Văn thị cũng bị tra xét từ trên xuống dưới, giá cổ phiếu lên tục rớt thê thảm, ngân hàng chính thức tiến hành thanh toán phá sản.*

(Tài sản của doanh nghiệp sẽ được phân chia cho các khoản: chi phí phá sản, nợ lương, nợ vay vốn ngân hàng,...)

Lục Dịch Khanh thừa dịp anh hai và cha không chú ý chuồn ra khỏi nha, dùng mọi cách liên hệ bạn bè của Cận Hành hỏi nơi ở hiện tại của hắn, nhưng những người từ cao trung xưng huynh gọi đệ với Cận Hành không một ai chịu nhận điện thoại, tựa hồ sợ bị dính vào chuyện của nhà họ Cận, cuối cùng là vị quản gia cũ của Cận gia nói cho anh biết chỗ của bọn họ. Cây đổ bầy khỉ tan, biệt thự nhà họ Cận bị niêm phong, Cận Hành chỉ có thể trả hết lương cho người hầu, sau đó để bọn họ ai ở đâu thì về ở đấy. Quản gia ở Cận gia phục vụ gần hai mươi năm, nhìn Cận gia bước lên đỉnh vinh quang, rồi lại nhìn Cận gia suy tàn, trong lòng không khỏi thổn thức một hồi, cuối cùng chịu giúp Lục Dịch Khanh, nói cho anh biết chỗ ở của Cận Hành và Cận phu nhân.

Vậy nên Lục Dịch Khanh mới tìm được nơi này, lại không nghĩ đến Cận Hành sẽ sa sút đến vậy.

"A Hành..." Lục Dịch Khanh đi đến trước mặt Cận Hành, muốn kéo tay hắn, lại bị đối phương tránh đi, Lục Dịch Khanh chỉ có thể hoảng hốt giải thích: "Thật xin lỗi, hôm qua em mới biết nhà anh xảy ra chuyện, em..."

Không đợi anh nói xong, trong phòng đột nhiên lại truyền đến một trận nức nở, Cận Hành không để ý đến anh nữa, xoay người vào một căn phòng, Lục Dịch Khanh cũng đi qua theo, liền thấy trong góc căn phòng chỉ có một chiếc giường ngủ này, có một người phụ nữ đang ngồi xổm.

Đầu tóc người ấy rối tung, còn nhìn ra được mấy lọn tóc uốn, đáng tiếc đã lâu không được chăm sóc, hiện tại nhìn như một đống cỏ dại. Mười ngón tay vẫn có mấy ngón còn dấu vết được sơn vẽ tỉ mỉ, cũng đã bị gặm đến phai màu. Người phụ nữ trốn ở trong góc, cắn một miếng bánh mì, ánh mắt lập lòe nhìn bốn phía, vừa ăn vừa phát ra tiếng khóc nức nở.

Cận Hành đi đến trước mặt người phụ nữ, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: "Mẹ, người đừng sợ, đừng sợ." rồi ôm bà vào lòng nhẹ nhàng vỗ về.

Lục Dịch Khanh đứng ngốc phía sau hai mẹ con, không muốn tin đây là Cận phu nhân ung dung phú quý minh từng biết,

Là vị Cận phu nhân mối lần anh đến Cận gia đều sẽ trộm cho anh vài thứ, là dì Cận kéo tay anh dặn dò muốn anh và Cận Hành ở bên nhau thật tốt.

Trước khi Cận phu nhân gả cho Cận Thụy Hoa, là con gái duy nhất của nhà họ Văn, là tiểu thư đài các chân chính, bà mỹ lệ hào phóng, còn có một cái tên rất êm tai, gọi là Văn Y. Sau khi Lục Dịch Khanh và Cận Hành chính thức kết giao cũng thường xuyên gặp Cận phu nhân hơn, trong mắt anh dì Cận vẫn luôn ưu nhã cao quý, mà không phải như bây giờ, chật vật lại đáng thương.

Cận Hành tốn một phen công phu mới trấn an được mẹ hắn, lại từ trên bàn cầm một đóa hoa hồng khô héo đưa cho mẹ thưởng thức, sau đó đem mẩu bánh mì bị gặm dở bỏ vào bao nilon gói lại cẩn thận, cả quá trình không hề liếc mắt nhìn Lục Dịch Khanh một cái, cũng chẳng nói với anh một câu. Hắn đi đến phòng bếp nhỏ, chuẩn bị làm bữa trưa.

Lục Dịch Khanh nhìn thấy trên sàn nhà còn có mấy mảnh chén sứ, liền biết âm thanh vừa rồi nghe được ngoài cửa đến từ đâu.

Anh tìm được một cây chổi, muốn đem mấy mảnh chén vỡ kia dọn đi, Cận Hành lại cản không cho anh động đến.

Lục Dịch Khanh ngốc một chút, lại giống như không nghe thấy lời hắn nói, dọn xong mảnh vỡ rồi đến phòng bếp xem thử. Cận Hành đang cầm dao phay gọt vỏ dưa chuột, không biết gọt kiểu gì mà hơn nửa quả dưa rớt xuống đất, dính vào một tầng bụi bẩn, trên thớt còn có mấy khối dưa cắt xiên xiên vẹo vẹo. Hắn cũng không thèm để ý, lại cầm chén trứng bên cạnh lên khuấy vài cái, đặt nồi lên bếp đến khi mặt nồi bốc khói liền trực tiếp đổ trứng còn lẫn vỏ vào, không hề bỏ dầu.

Hai tuần trước, Cận Hành vẫn là một đại thiếu gia không cần động tay làm việc, mà hiện tại, hắn ép chính mình lo ngày ba bữa cơm.

Lục Dịch Khanh thở dài, tiến lên đóng bếp ga lại, sau đó đem nửa quả dưa trên đất nhặt lên, lấy nước rửa sạch, lại cầm lấy con dao bắt đầu gọt. Cận Hành lúc này cũng không tranh đoạt với anh, dù gì cũng là dao sắc, hắn không muốn làm Lục Dịch Khanh bị thương. Hai mắt hắn nhìn đăm đăm vào đôi tay linh hoạt của Lục Dịch Khanh, mu bàn tay phải của anh còn có một mảnh bầm tím do bị cửa kẹp, cũng không ảnh hưởng đến việc gọt dưa.

Lục Dịch Khanh là bác sĩ, tự nhiên rất khéo tay.

"Anh ra ngoài chờ đi, để em nấu cho." Lục Dịch Khanh đem dưa chuột xử lý xong, lại tinh tế đập trứng vào bát, bỏ vỏ, dùng đũa đánh lên rồi đổ vào chảo dầu đã nóng.

"Hôm qua em mới biết Cận gia xảy ra chuyện, tìm thật lâu mới tìm được anh." Lục Dịch Khanh nói: "Anh cũng không thể không nói tiếng nào đã đem em nhốt ngoài cửa."

"Hôm sinh nhật anh, em bị anh hai cưỡng ép bắt về, người trong nhà bởi vì chuyện em bị đánh dấu mà tức giận, nhốt em hai tuần, di động cũng bị tịch thu, cho nên không thể liên hệ được với anh."

"Em nợ anh một buổi sinh nhật, A Hành. Mẹ em nói sinh nhật của một người có rất nhiều, không sợ thiếu một lần này, nhưng em không nghĩ vậy, em sẽ bù cho anh. Tương lai của chúng ta về sau còn dài, anh có bất kỳ yêu cầu gì có thể nói với em, em đều sẽ cố gắng thực hiện." Anh dừng lại một chút, cố chấp nói: "Nhưng mà, không được đuổi em đi."

"Anh không cần phải né tránh em, cũng không cần nghĩ sẽ làm em bị liên lụy, em đã là người của anh rồi, Cận gia xảy ra chuyện, em và anh cùng nhau gánh vác."

Rất nhanh hai món một canh đã xong, món mặn duy nhất là dưa chuột xào trứng. Lục Dịch Khanh bưng đồ ăn liền không có tay bới cơm, Cận Hành trầm mặc không lên tiếng đi vào phòng bếp cầm ra ba cái chén, thay anh bới.

Cận phu nhân ngửi thấy mùi thức ăn liền đi ra, muốn trực tiếp dùng tay bốc thức ăn trên bàn, bị Lục Dịch Khanh kịp thời cản lại, anh cầm đũa đưa cho đối phương, Cận phu nhân kỳ quái liếc anh một cái, không giãy dụa nhiều cầm lấy đũa. Cận Hành lúc này cầm mấy chén cơm tới, đưa một chén cho mẹ, cảm xúc của Cận phu nhân tựa hồ đã ổn định, có thể an an tĩnh tĩnh ngồi vào ăn cơm.

Lục Dịch Khanh học khoa ngoại, chỉ chuyên phẫu thuật, đối với các bệnh về tâm thần xem như hiểu biết nông cạn, bởi vậy hiện tại cũng không thể đoán tình hình bệnh của dì Cận, vừa định nói Cận Hành dẫn người đến bệnh viện xem thử, hắn đã đem một chén cơm đẩy đến trước mặt anh.

Lục Dịch Khanh nhìn thoáng qua, chén cơm này được ép đầy ụ, mà chén trong tay Cận Hành còn chưa đến một nửa, ăn hai ba miếng là xong.

"A Hành, em không đói bụng, em ăn rồi." Lục Dịch Khanh nói rất tự nhiên, một chút cũng không giống như đang nói dối.

Nhưng Cận Hành lại rất hiểu Lục Dịch Khanh, cũng không vạch trần, chỉ nói: "Không ăn thì đi đi."

Cận Hành nói hơi hung, Cận phu nhân vốn đang ăn đến vui vẻ, nghe thấy lời hắn nói, liền hung hăng quay ra trừng con trai một cái, còn lấy đũa đánh lên mu bàn tay hắn, lại quay đầu đối với Lục Dịch Khanh lộ ra một nụ cười đơn thuần ngu ngu ngốc ngốc.

"Anh dọa dì rồi kìa." Lục Dịch Khanh nói: "Em ăn là được chứ gì? Nhưng mà nhiều quá, em ăn không nổi đâu." Anh dùng muỗng múc một khối cơm to bỏ vào chén Cận Hành, thẳng đến khi bát hắn tràn đầy mới dừng tay nhìn nắm cơm trong chén mình:

"Chừng này là đủ rồi."

__________________________________

Editor: 2 ngày 2 chương, cảm thấy bản thân quá xuất sắc:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play