Bác sĩ chẩn đoán cục máu tụ chèn lên dây thần kinh thị giác, mới xuất hiện triệu chứng mù đột ngột.
Bác sĩ còn nói, nếu tình trạng tiếp tục diễn biến xấu, sẽ không chỉ đơn giản là bị mù như vậy.
Thời gian Lục Dịch Khanh thanh tỉnh rất ngắn, hầu như ngủ cả ngày, ngay cả thời gian tỉnh để gặp con cũng không có.
Nghiêm Tiểu Vĩ biết tình trạng của anh, lập tức giúp họ liên hệ với bệnh viện nước ngoài. Thầy dạy Thạc sĩ cho Lục Dịch Khanh ở Anh cũng giúp anh liên hệ bệnh viện bên đó.
Cận Hành gần đây vội vàng lo thủ tục xuất ngoại, ban ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, chỉ có ban đêm mới được nghỉ ngơi lấy sức, ở bên cạnh Lục Dịch Khanh. Tin tức tố của Omega đã nhạt đến độ không cảm nhận được, bác sĩ nói Alpha tốt nhất là luôn ở cạnh, tuy dùng tin tức tố trấn an ở thời điểm này đã không còn tác dụng lắm, nhưng ít nhiều cũng làm bệnh nhân cảm thấy thoải mái hơn chút.
Phòng bệnh không có giường dư, Cận Hành liền mang đệm chăn từ nhà đến, mỗi ngày đều trải xuống đất nằm ngủ.
Đại thiếu gia sống trong nhung lụa một thời, giờ đã quen ngủ trên sàn nhà vừa lạnh vừa cứng.
Tình trạng của Lục Dịch Khanh ổn định hơn, Cận Sơ Vân mới được đưa đến bệnh viện.
Mới nửa tháng không gặp, đứa nhỏ bằng mắt thường có thể thấy gầy hẳn đi, Cận Hành nhìn mà đau lòng, lại không dám lảng vảng trước mặt con trai, tự giác rúc trong góc phòng.
Lục Dịch Khanh không thấy được gì nữa, bởi vậy cũng không biết tình trạng của con trai, anh gọi Sơ Vân lại gần mình một chút.
Cận Sơ Vân nghe lời tiến lên ôm lấy thân thể gầy yếu của ba ba.
Nhóc còn nghĩ rằng ba ba không cần nhóc nữa.
Ba ba tức giận cùng lắm là đánh nhóc vài cái, ba ba đánh không hề đau, còn chẳng bằng muỗi cắn, nên nhóc cũng không thấy sợ, bởi vậy không hề ngờ đến hành động của mình lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy. Nhóc không dám hồi tưởng cảnh ba ba ngã xuống ngay trước mặt mình, nhưng cũng biết rõ là do lỗi của mình, mới chọc cho ba ba tức giận đau lòng, hại ba mỗi ngày phải nằm viện chích thuốc, mắt cũng hỏng rồi.
Cận Sơ Vân liều mạng nín lại không khóc ra tiếng. Mẹ nuôi nói với nhóc, đừng để ba ba lo lắng thêm nữa.
Nhóc không dám không nghe lời, nhóc thật sự rất sợ sẽ mất đi ba ba.
Lục Dịch Khanh rất nhớ con trai, ôm hồi lâu mới buông tay, sờ sờ mặt nhỏ, lại sờ được một mặt ẩm ướt.
"Bảo bảo khóc sao?"
"...Không ạ..." Đứa nhỏ nói một tiếng liền lộ tẩy, âm mũi nặng như vậy, như là nín nhịn hồi lâu, âm thanh cũng nghèn nghẹn, nói không rõ chữ.
"Ngoan, đừng khóc." Lục Dịch Khanh sờ soạng lau nước mắt cho con.
Sơ Vân nhìn đôi mắt vô thần của ba ba, càng lúc càng đau lòng, lại không dám khóc thành tiếng khiến ba ba lo lắng, liền liều mạng cắn răng nín nhịn, lâu lâu mới kiềm không được mà nấc một tiếng.
"Thực xin lỗi, hôm đó ba ba nổi nóng với con." Lục Dịch Khanh nhận lỗi với con trai. Anh nghĩ thông rồi, thân thể anh yếu ớt, thường thường lo cho bản thân còn chưa xong, không thể chăm sóc con trai chu toàn, bởi vậy cũng không biết đứa nhỏ vì chuyện 'không có cha' mà chịu không ít ấm ức. Tiểu Sơ Vân dù hiểu chuyện sớm cũng vẫn là đứa nhỏ mà thôi, trẻ con tâm tư mẫn cảm, hằng ngày phải chịu đủ lời công kích nhục mạ, chắc chắn tạo ra vết thương lòng không hề nhỏ.
Người lớn đau lòng khổ sở còn cần rất nhiều thời gian mới có thể bình tĩnh lại, huống chi là đứa nhỏ vừa tròn năm tuổi như Tiểu Sơ Vân? Muốn miệng vết thương khép lại, vẫn luôn cần thời gian.
Cho dù Lục Dịch Khanh thương Cận Hành, cũng không thề vì thế mà trách móc con trai mình. Anh biết, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, Sơ Vân của anh là đứa nhỏ thông minh, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ của cha, rồi một ngày nào đó bảo bảo sẽ tự mở lòng đón nhận Cận Hành.
Anh hy vọng, mình có thể chờ được đến ngày đó.
Sơ Vân nắm tay ba ba, lắc đầu nói: "Là do Sơ Vân không nghe lời, làm ba ba tức giận, con xin lỗi..."
"Không sao cả, con ngoan, ba ba không sao hết." Lục Dịch Khanh ôm con trai, mắt anh không thấy được, chỉ có thể cẩn thận cảm nhận.
"...Mẹ nuôi nói, ba ba phải ra nước ngoài chữa bệnh ạ?"
"Ừm, cha sẽ đi cùng với ba ba. Tiểu Vân đừng lo."
"Ba ba sẽ trở về chứ, đúng không?"
"Đúng rồi, ba ba chắc chắn sẽ về, ba nhớ bảo bối mà." Lục Dịch Khanh hôn hôn trán con trai: "Ba ba không ở cạnh thì con phải nghe lời mẹ nuôi nha, ăn đủ bữa, ngủ đúng giờ, bài tập cô giao về cũng phải hoàn thành đầy đủ, cái gì không biết thì đi hỏi anh Hà Phàm. Ở trường nếu còn bị các bạn bắt nạt, phải nói với thầy cô, cha con nói không sai, bị người ta bắt nạt nhất định không được tự mình chịu đựng, ba ba sẽ rất đau lòng."
"Vâng, con biết rồi ạ." Sơ Vân dùng sức gật đầu, muốn để ba ba cảm nhận được quyết tâm nghe lời của mình.
Nghiêm Tiểu Vĩ vào phòng liền thấy sư huynh đang tâm sự với con trai, liền liếc mắt ra hiệu cho Cận Hành. Cận Hành lặng lẽ đi ra ngoài.
"Thủ tục đã làm xong hết rồi. Hai người xuống sân bay, bệnh viện bên kia sẽ cử người đến đón." Nghiêm Tiểu Vĩ đưa một xấp bệnh án tiếng Anh cho Cận Hành, Cận Hành nhận lấy, chân thành nói một tiếng cảm ơn.
"Tiếng cảm ơn này tôi không nhận được, sư huynh của tôi, giúp đỡ là chuyện đương nhiên." Nghiêm Tiểu Vĩ nhìn thoáng qua phòng bệnh, xác nhận lời mình nói người trong phòng không nghe được mới hỏi: "Anh liên hệ được với người nhà của anh ấy chưa?"
Cận Hành khựng một chút, lắc đầu. Hắn không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Lục Dịch Khanh, vận dụng hết khả năng để liên hệ, nhưng vẫn không có kết quả.
Những người đó thật sự không muốn dính dáng gì nữa, mới tuyệt tình như vậy.
"Vậy có chút phiền toái, thủ tục nhập viện ở nước ngoài tương đối phức tạp, cam kết phẫu thuật phải có chữ kí của người nhà. Tuy anh là Alpha của anh ấy, nhưng nói miệng thôi không đủ, tốt nhất phải có bằng chứng xác nhận hợp pháp của pháp luật mới được."
"Tôi biết rồi."
Sau trận mưa tuyết đầu tiên của mùa đông, trong không khí tràn ngập hơi lạnh.
Hôm nay là ngày Lục Dịch Khanh xuất viện, bệnh của anh tạm thời dùng thuốc để kiềm chế, ngày mai sẽ khởi hành đến Anh.
Tinh thần của Lục Dịch Khanh rất tốt, cậy mạnh đòi tự mình mặc quần áo, lúc cúi người mang tất thì bị Cận Hành đẩy trở về.
"Ngoan, để anh."
Alpha ngồi xổm xuống, nắm lấy chân Lục Dịch Khanh, mang tất cho anh, xong việc còn chơi xấu cào mấy cái ở gan bàn chân anh. Lục Dịch Khanh sợ nhột, vừa cười vừa đạp hắn: "Đừng mà ha ha ha! Anh rảnh quá đi!"
Cận Hành cũng cười, tâm tình hắn hôm nay khó có được mà tốt hơn một chút.
Cận Sơ Vân được mẹ nuôi dẫn đến đứng một bên nhìn cảnh này, mặt không biểu tình. Tạ Định Lan cũng lặng yên đứng nhìn.
Cận Hành tỉ mẩn mang giày cho người yêu, lại lục túi lấy ra chiếc khăn quàng đỏ Hà Biện mới đan, quàng lên cho Lục Dịch Khanh.
Lục Dịch Khanh được màu đỏ lây nhiễm, cả khuôn mặt hồng nhuận có sức sống hơn, vui vẻ cười hỏi: "Hôm nay em được về nhà rồi đúng không?"
"Em được về rồi. Nhưng trước đó, có một việc rất quan trọng mà chúng ta phải hoàn thành."
"Chuyện gì vậy?"
Anh vừa dứt lời, liền cảm giác tay trái của mình bị Cận Hành nhẹ nhàng nắm lấy.
Hắn quỳ một chân, trên tay cầm chiếc nhẫn được mua vào ba năm trước.
"Lục Dịch Khanh, em có nguyện ý gả cho anh không?"
Lục Dịch Khanh không thể nhìn được, trước mắt anh là một màu đen tối, đầu óc cũng trống rỗng.
Tạ Định Lan đứng một bên thuật lại: "Dịch Khanh, hắn đang quỳ một chân ngay trước mặt cậu, cầu hôn cậu."
Hai chữ 'cầu hôn' đánh cho Lục Dịch Khanh tỉnh hồn. Tuy rằng trong thâm tâm anh cảm thấy giữa mình và Cận Hành đã không cần phải có những lễ nghi mang tính hình thức như vậy, nhưng khi chuyện ấy chân thật xảy ra, vẫn không tránh khỏi đỏ bừng mặt, gần như hòa cùng một thể với chiếc khăn đang quàng trên cổ.
Anh muốn ói với Cận Hành, không cần phiền phức như vậy, 5 năm trước em đã là người của anh rồi.
Lục Dịch Khanh vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn đỏ rực, khe khẽ gật đầu: "Tất nhiên, em nguyện ý."
Vừa dứt lời, trong phòng lập tức bùng nổ một trận hoan hô, Lục Dịch Khanh mới ý thức được, hình như trong phòng bệnh đang có rất nhiều người!
Cận Hành nhìn người yêu đang thẹn thùng, lưu loát đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của Lục Dịch Khanh.
Tuy rằng trễ mất 5 năm, may mắn hắn vẫn bắt được người này.
Lục Dịch Khanh cảm nhận ngón tay được đeo nhận, một cảm giác an tâm mạc danh kì diệu nổi lên. Anh nghĩ, hóa ra những nghi thức ấy không phải không có ý nghĩa, ít nhất vào giờ phút này, anh cảm thấy mình thật sự rất rất hạnh phúc, là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
"Anh đứng lên đi, trên đất lạnh lắm." Trong một loạt tiếng hoan hô reo hò, Lục Dịch Khanh kéo Cận Hành đứng lên.
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!" Đám hộ sĩ xung quanh bắt đầu làm loạn.
Cận Hành biết nghe lời phải, ôm lấy Omega vẫn chưa kịp phản ứng, trao nhau một nụ hôn sâu.
Tiếng hoan hô chạm đỉnh.
Hà Biện thật lòng vui mừng đến bật khóc, Cận Sơ Vân toàn bộ quá trình chỉ trưng ra gương mặt lạnh tanh, Tạ Định Lan cũng cười cười rồi thôi. Chỉ có Nghiêm Tiểu Vĩ rốt cuộc không nhịn được kêu to: "Sư huynh của tôi tốt như vậy! Một búp cải trắng đẹp đẽ như vậy!! Vẫn bị con heo thúi tha kia cắp đi mất!!!"
Trần Đại Xuân là người thành thật, nói chọt vào: "Thật ra đã bị cắp đi từ mấy năm trước rồi."
"Nín!!!"
Trước khi đến nước Anh, Cận Hành nhanh chân đưa Lục Dịch Khanh đến Cục Dân Chính, tốn chín tệ, thành công đem giấc mơ ấp ủ đã gần mười năm kia bắt lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT