Phong ba qua đi, đám học sinh rõ ràng ngoan ngoãn hơn nhiều, Lục Dịch Khanh cũng chậm rãi thích ứng với cương vị của mình. Dần dần cũng có học sinh đến hỏi anh một số vấn đề ngoài giờ học, tuy rằng phần lớn đều là nữ sinh, vấn đề được hỏi cũng có chút kì quái, nhưng Lục Dịch Khanh vẫn luôn sẵn lòng giải đáp.
Anh tiếp nhận công việc này, mỗi ngày đều để bộ não hoạt động tối ưu nhất, tuy vậy cũng dần dần nghiệm ra, cho dù anh nỗ lực muốn lấy lại trạng thái như lúc trước, tựa hồ cũng không có mấy tác dụng.
Trí nhớ của anh càng ngày càng kém.
Nghiêm trọng đến nỗi, có khi vừa mới liếc nhìn thời gian, giây tiếp theo đã quên mất giờ này khắc này là lúc nào rồi.
Lục Dịch Khanh không dám để người khác phát hiện tình trạng của mình.
Cho đến một ngày nọ, rõ ràng anh đã cẩn thận ghi chú hôm sau sẽ cho học sinh làm bài kiểm tra, là một đợt kiểm tra chung trong khối, do giáo viên mỗi lớp phụ trách tiến hành (gần giống kiểm tra 1 tiết bên mình ớ mn). Nhưng ngày hôm sau anh hoàn toàn chẳng nhớ gì cả, đến lớp, nhìn trong lớp đã xếp lại bàn ghế, chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng kiểm tra, phản ứng đầu tiên của anh lại là có phải mình đi nhầm lớp rồi không, đứng đực ở của mắt to trừng mắt nhỏ với đám học sinh.
Có đứa không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một câu: "Thầy ơi, hôm nay không phải làm kiểm tra ạ?" Lục Dịch Khanh đột nhiên mới nhớ ra chuyện này, luống cuống tay chân chạy đến văn phòng, lại không nghĩ ra mình để xấp đề ở chỗ nào, lục tìm nửa ngày, bới tung mọi thứ, bàn làm việc một mảnh hỗn độn, vẫn không tìm thấy. Tổ trưởng bộ môn quay về văn phòng, thấy trên bàn mình vẫn còn một xấp đề, thuận miệng hỏi anh một câu, Lục Dịch Khanh mới sực tỉnh, anh thậm chí còn chưa nhận đề về, thì sao có thể tìm thấy nó trên bàn làm việc của mình?
Hôm đó lớp Lục Dịch Khanh kiểm tra trễ hơn 20 phút so với quy định, cũng may ngay sau đó là 20 phút giải lao, mới không làm lỡ thì giờ của môn khác, nhưng anh vẫn không tránh khỏi bị tổ trưởng gọi đến trách mắng.
Tổ trưởng biết anh chỉ là giáo viên tạm thời, không vào biên chế, bởi vậy không tránh khỏi có chút thành kiến, coi anh như giáo viên mới vào thực tập, có mấy câu nặng lời. Lục Dịch Khanh cũng không thanh minh câu nào, vốn cũng là do lỗi của anh.
Từ văn phòng ra về, cũng vừa lúc đến giờ tan học, lục tục có học sinh từ phòng học trào ra, Lục Dịch Khanh lẫn vào đám đông, nhìn dòng người chen chúc trước mặt, đầu óc choáng váng. Anh rảo bước đến cổng trường, ngơ ngác nhìn mỗi người đều có một hướng đi khác nhau, có tốp năm tốp ba vui đùa ầm ỹ, còn có từng tốp đạp xe nhanh chóng vút xa, ai cũng trên đường về nhà.
Nhưng là, nhà anh ở đâu? Trước mắt là ngã tư đường, dẫn lỗi đến những cung đường khác nhau, anh lại quên mất, con đường nào mới dẫn về nhà mình.
______
Cận Sơ Vân được hai tuổi rưỡi đã bắt đầu đi nhà trẻ. Bé có chút khác với các bạn đồng trang lứa, những bạn khác lần đầu đi học đều khóc đến trời rung đất lở, chỉ có mình bé an an tĩnh tĩnh ngồi tại chỗ, không khóc không nháo.
Tiểu Sơ Vân ngóng trông nhất là lúc tan học, bởi tan học mỗi ngày ba ba đều sẽ đến đón bé, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Chỉ nhờ vào một tia hy vọng như vậy, bé mới gắng gượng không khóc không quấy, tuy rằng chuyện này ở những gia đình khác là chuyện rất bình thường, nhưng với bé, là một chuyện rất rất có ý nghĩa.
Nhưng hôm nay, giờ tan học đã tới, ba ba lại không thấy đâu. Cận Sơ Vân cho rằng ba ba bận chuyện đột xuất ở trường học, ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ. Đợi hơn nửa tiếng, đến khi trong trường đã không còn ai, bé vẫn ngồi trong phòng bảo vệ, hít khói thuốc. Bảo vệ nhìn thấy thương, không nhịn được gọi cho giáo viên, nói có đứa nhỏ vẫn chưa được đón về. Mười phút sau, cô giáo đến, gọi theo số điện thoại được ghi trong học bạ.
Cận Sơ Vân lại đợi rất lâu, mới thấy mẹ nuôi vội vàng chạy đến.
Bé đã tự nhủ mình phải mạnh mẽ, nhất định là ba ba bận mới không thể đến đón bé, còn bóp tay nghĩ mình phải ngoan, không thể khóc. Nhưng trong nháy mắt được mẹ nuôi ôm vào lòng, nước mắt tựa như hồng thủy vỡ đê lũ lượt trào ra, bé con oa oa khóc lớn, tay nhỏ ôm mẹ nuôi chặt cứng, nỗi sợ bị vứt bỏ chiếm đầy cõi lòng.
Hà Biện trò chuyện đôi câu với giáo viên, mới ôm Tiểu Sơ Vân đi, an ủi hồi lâu, bé con mới ngừng khóc thút thít, hỏi ba ba đâu.
Hà Biện cũng thấy lạ, muộn vậy rồi tiểu Lục vẫn chưa về, gọi điện cũng không nghe máy, cô có chút lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn an ủi tiểu bảo bối, nói có thể ba bé đang bận việc bên trường học.
Cận Sơ Vân về đến nhà, liền xách ghế nhỏ ra ngồi ngay trước cổng, mắt trông ngóng chờ ba ba về.
Lúc Tạ Định Lan từ nhà xưởng trở về cũng đã muộn, hắn thấy Tiểu Sơ Vân ngồi trước cổng còn tưởng rằng bé đang chờ mình, cong lưng muốn nựng mặt bé. Cận Sơ Vân lại không cười nổi, hỏi: "Bác Tạ, sao ba con vẫn chưa về?"
Tạ Định Lan sửng sốt: "Chưa về? Đã 7 giờ rồi mà."
Hà Biện cầm theo điện thoại ra cũng nói: "Chưa thấy người đâu, gọi điện thoại cũng không nghe máy."
Tạ Định Lan về nhà còn chưa vào tới cổng, đã quay đầu đi về phía trường cấp ba.
Trời tối đen, đèn đường bật sáng, Tạ Định Lan càng đi càng nhanh, suy nghĩ miên man, sợ Lục Dịch Khanh xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa quẹo đến trường học, mắt đã bắt được bóng hình quen thuộc. Lục Dịch Khanh một mình ngồi xổm trước cổng trường, đèn đường hắt bóng anh trải dài, dưới ánh đèn còn có một đám thiêu thân vờn quanh.
Tạ Định Lan nhấc chân chạy đến, cách người gần một mét mới đứng lạy, cong lưng, dùng tay chạm vào Omega đang cuộn tròn: "Dịch Khanh?"
Lục Dịch Khanh như động vật nhỏ bị dọa sợ, giật mình lủi về sau, giương mắt nhìn người trước mặt, khẩn trương hỏi: "...Anh là ai?"
Tay Tạ Định Lan duỗi đến một nửa chậm rãi gập lại, tiến thêm vài bước đỡ lấy vai Lục Dịch Khanh, làm anh đối diện với mình, lo lắng không thôi: "Sao lại hỏi vấn đề này? Cậu bị sao vậy?"
Lục Dịch Khanh né tay hắn, càng hoảng sợ hỏi: "...Anh là ai?"
"Tôi là Định Lan đây, Tạ Định Lan."
Vài giây yên tĩnh, Omega giống như mới hoàn hồn, nhỏ giọng thầm thì: "Định Lan?"
"Tôi đây. Đừng sợ, tôi đây mà."
Nhận thức về cái tên này chậm rãi tràn vào não Lục Dịch Khanh, đầu óc hỗn độn cả buổi của anh rốt cuộc có một tia ý thức, bắt lấy tay Tạ Định Lan, không ngừng lặp lại cái tên này. Tạ Định Lan kiên nhẫn đáp lại từng tiếng một.
"Đừng sợ, tôi dẫn cậu về nhà. Sơ Vân đang ở nhà chờ cậu." Tạ Định Lan kéo Lục Dịch Khanh đứng dậy.
Lục Dịch Khanh đi theo sau hắn hai bước, bỗng nhiên đứng lại: "Hình như tôi phải đi đón Sơ Vân tan học?"
"7 rưỡi tối rồi, Sơ Vân đã về nhà, đang chờ cậu." Tạ Định Lan muốn nhanh chóng dẫn người về nhà, hắn nhận ra trạng thái của Lục Dịch Khanh bây giờ rất không bình thường.
"Tôi không biết làm sao để về nhà!" Lục Dịch Khanh đột nhiên hét lên, hai tay ôm đầu, bên tai ong ong như có ngàn con ong mật bay quanh, làm anh không thể suy nghĩ, làm tinh thần anh mỏi mệt.
Anh giữ chặt lấy tay Tạ Định Lan, cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật mà bản thân không muốn thừa nhận: "Đầu tôi, có vấn đề."
"Có rất nhiều, rất nhiều chuyện tôi không tài nào nhớ được! Định Lan! Anh đưa tôi đến bệnh viện đi, tôi muốn đến bệnh viện!"
Tạ Định Lan ôm lấy thân hình run rẩy suy sụp của anh, đè nén đau đớn trong lòng, nói năng lộn xộn: "Bây giờ trạng thái cậu không ổn định, về nhà ngủ một giấc đã, sáng mai chúng ta đến bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra cho cậu. Sẽ không có chuyện gì đâu, là do dạo gần đây cậu lo nghĩ quá nhiều nên mới vậy thôi. Tôi đã sớm nói cậu không nên đi làm mà không nghe, chắc chắn là do mệt mỏi quá độ nên mới như vậy. Cậu bình tĩnh lại nào, có tôi ở đây, không sao đâu. Sơ Vân vẫn đang chờ cậu về ăn cơm với nó, Dịch Khanh, đừng tự dọa mình, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lục Dịch Khanh ngơ ngơ ngác ngác bị mang về, từ xa đã thấy Tiểu Sơ Vân một mình đứng trước cổng, ánh mắt chạm nhau, bé con liền đứng bật dậy chạy ù đến, Lục Dịch Khanh ngồi xổm xuống, tiếp được bé con nhào vào lòng mình.
Cận Sơ Vân nghẹn ngào hỏi: "Ba ba đi đâu vậy?"
"Trong trường có viện đột xuất, ba ba về trễ. Xin lỗi, bảo bối."
Bé con nghe được lời giải thích, cũng không náo loạn nữa, kéo ba ba vào nhà đến bàn ăn, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị ăn cơm.
Tạ Định Lan cầm đũa bưng chén, lại không ăn. Hắn nhìn Lục Dịch Khanh cúi đầu đùa giỡn với bảo bảo, dỗ bé con vui vẻ, trong nháy mắt cho rằng bóng người tuyệt vọng bất lực mới nãy là ảo giác của mình.
Nhưng hắn biết, Lục Dịch Khanh chỉ là cố gắng vui cười trước mặt bé con, kỳ thật nội tâm đã rơi vào sợ hãi tột cùng.
Sáng hôm sau, Tạ Định Lan nói một tiếng với Hà Biện, giấu hai đứa nhỏ trong nhà, lái xe chở Omega đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố.
Bệnh án Lục Dịch Khanh dày cộm, bác sĩ khoa thần kinh nghe anh mô tả bệnh trạng của mình, liệt kê một loạt hạng mục kiểm tra.
Tạ Định Lan luôn đi theo anh, xếp hàng làm thủ tục cũng là hắn, lầu trên lầu dưới chạy đi chạy lại không dưới năm lần. Lục Dịch Khanh được hắn ấn ngồi trên băng ghế, làm thủ tục xong thì đờ đẫn làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, nằm trên giường, bị đủ loại dụng cụ rà quét.
Mất một buổi sáng, mấy tấm CT mới được chuyển đến tay bác sĩ. Vị bác sĩ trung niên nhíu mày, chỉ vào bóng mờ lớn trong tấm CT, ngưng trọng nói: "Lúc trước não bộ bị tổn thương tạo thành tụ máu não, giờ đã chèn ép lên dây thần kinh, bởi vậy mới xuất hiện bệnh trạng như cậu nói, biểu hiện ban đầu chỉ là hay quên, dần dần sẽ phát triển thành chứng mất trí."
Lục Dịch Khanh nhìn tấm CT, trong lòng đã rõ.
Tạ Định Lan: "Điều trị như thế nào? Bệnh này có thể chữa khỏi đúng không?"
Bác sĩ ngập ngừng: "Nếu làm phẫu thuật ngay từ khi mới xuất hiện tụ máu, xác xuất thành công sẽ khá cao. Nhưng kéo dài hai năm, khối máu tụ này đã phát triển, tình huống trở nên phức tạp hơn, rủi ro của ca phẫu thuật này cực kì cao, hơn nữa kĩ thuật trong nước chưa hoàn thiện. Có thể dùng thuốc để điều trị bảo tồn*, nhưng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc."
(Điều trị bảo tồn (Conservative management): là phương pháp điều trị không xâm lấn (phẫu thuật, mổ xẻ, cắt bỏ bộ phận,...) như vật lý trị liệu, sử dụng thuốc kết hợp với chế độ dinh dưỡng, nghỉ ngơi hợp lí cho người bệnh nhằm mục đích giữ nguyên từng bộ phận và chức năng vốn có của bộ phận đó.)
Tạ Định Lan: "Trị ngọn không trị gốc? Nếu bệnh trạng chuyển biến xấu hơn thì sao?"
"Khối máu tụ kia sẽ chèn ép thần kinh, mất trí chỉ là biểu hiện cơ bản nhất, nếu chèn lên dây thần kinh thị giác, có thể sẽ dẫn đến mù lòa. Nghiêm trọng nhất là, có thể đột tử trong lúc ngủ."
"Vậy chẳng phải bắt buộc phải làm phẫu thuật hay sao?"
Bác sĩ: "Nếu làm phẫu thuật, xác xuất thành công rất thấp."
Hai đầu đều bị chặn.
Tạ Định Lan không nhịn được chửi thề một câu. Lục Dịch Khanh giữ chặt hắn, nói xin lỗi với bác sĩ, rồi nói tiếp: "Trước hết cứ kê thuốc, điều trị bảo tồn cũng được."
Lục Dịch Khanh ra khỏi bệnh viện, bệnh án lại thêm một quyển, còn cầm thêm một bịch thuốc to.
Anh bình tĩnh ngồi vào trong xe. Tạ Định Lan ngồi vào ghế lái, hồi lâu vẫn không nổ máy.
Hắn móc di động, nói phải gọi cho Nghiêm Tiểu Vĩ, để xem cậu có biện pháp khác hay không.
Lục Dịch Khanh ấn tay hắn: "Đừng làm phiền cậu ấy, bệnh này cậu ấy cũng không giúp gì được. Hai năm trước, lúc tôi thấy CT, đã dự đoán được tình huống khối máu tụ phát triển. Như hôm nay, chẳng qua tới hơi sớm, tôi còn cho rằng phải mấy năm nữa mới bắt đầu phát tác."
"Dịch Khanh...Sao không nói cho mọi người?"
"Nói cũng không thay đổi được gì." Anh cười cười: "Còn bốn tháng nữa A Hành sẽ ra. Tiểu Vân cũng đang ở nhà chờ tôi, tôi vẫn còn thời gian, sẽ không quên mất bọn họ."
Tạ Định Lan thay anh xin từ chức ở trường học. Lục Dịch Khanh biết mình đã không còn khả năng đảm nhiệm công việc này, cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Anh cũng không dám đi thăm Cận Hành, sợ hắn phát hiện tình huống của mình, bởi vậy gặp mặt liền đổi thành viết thư.
Những loại thuốc đó có tác dụng phụ rất lớn, mỗi ngày hầu như anh đều mê man buồn ngủ, lúc tỉnh sẽ nằm sấp trên bàn viết thư. Cận Sơ Vân đến gần, hỏi ba ba đang viết gì vậy, Lục Dịch Khanh cười đáp: "Viết thư tình cho cha con đó."
Sơ Vân còn nhỏ, từ trước đến giờ lúc đi thăm tù anh đều không dẫn con theo.
Ấn tượng đối với Cận Hành của Tiểu Sơ Vân chỉ dừng lại ở bốn từ 'hắn là cha con'*. Lúc bé xem hoạt hình, mỗi một bạn nhỏ đều có một cha một mẹ ở bên, bé con dần dần nhận thức được, một nhà ba người là như thế nào, cũng chậm rãi hình thành một tiêu chuẩn trong lòng mình: một người cha tốt, phải luôn ở cạnh mình và ba ba, nếu không làm được, chứng tỏ người đó không phải là một người cha tốt.
(*Từ 'cha' ở đây là hai chữ 爹爹, cả câu trong bản gốc có năm chữ, dịch ra tiếng Việt còn bốn từ)
Người cha 'xấu' (không tốt) trong mắt bé, lại thành đối tượng nhận thư tình của ba ba.
Bé không hiểu, ba ba sao lại đi thích một người như vậy.
Bốn bức thư, viết trong vòng một tuần. Tạ Định Lan giúp anh gửi đi lá thư tháng này. Ba tháng tiếp theo, Cận Hành cũng không gặp được người hắn mong ngóng, chỉ lần lượt nhận được ba bức thư, kể về chuyện nhà chuyện cửa, còn có những câu chuyện lý thú hằng ngày, dường như người viết thư cũng có một cuộc sống rất tốt, vui vui vẻ vẻ sống qua ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT