Edit: Hy



_____________________________

Chương 61 (chuyện cũ)

Hà Phàm dùng hết tiền lì xì mua một đống dụng cụ vẽ tranh, mỗi ngày dựng một cái giá trong sân tô tô vẽ vẽ, ban đầu là vẽ mô phỏng lại những bức tranh trong sách mẫu, sau đó dần dần quan sát xung quanh, vẽ ra chim nhỏ, hoa đào các thứ.

Nhóc chưa từng được đào tạo chuyên môn, nét vẽ của một đứa nhỏ mới học cấp hai có chút ngây ngô, nhưng thắng ở chỗ màu sắc phối hợp rất phong phú, đem treo lên tường cũng rất dễ đoạt tầm mắt.

Tiểu Sơ Vân ngồi trong xe đẩy, mở to mắt nhìn anh trai tô tô vẽ vẽ lên một tờ giấy trắng, món đồ đang cầm trên tay cũng chẳng buồn chơi nữa, kéo quần kéo áo ba ba chỉ vào giá vẽ, ê ê a a một hồi.

Lục Dịch Khanh cũng phát hiện Hà Phàm quả thật rất có thiên phú trên phương diện này, cũng đã từng hỏi qua Hà Biện có định để cho đứa nhỏ này đi theo con đường nghệ thuật hay không. Hà Biện không phải không biết con mình đam mê mỹ thuật từ nhỏ, nhưng học vẽ tốn không ít tiền, một gia đình bình thường muốn cho con đi học vẽ phải chịu gánh nặng rất lớn, còn muốn nuôi đến khi con lên đại học có chút thành tựu, mấy chục vạn chắc chắn không đủ, cô lại không muốn để em trai mình phải gánh thêm áp lực, vậy nên chuyện này cũng chỉ ngẫm nghĩ một chút rồi thôi, trước đến giờ vẫn không nói với Tạ Định Lan.

Lục Dịch Khanh hiện tại tuy thương nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể lẳng lặng đóng vai người xem của 'họa sĩ nhí', cho nhóc thêm chút cổ vũ tinh thần, hy vọng Hà Phàm có thể tiếp tục kiên trì với nhiệt huyết của mình.

Trấn nhỏ Hồ Tây vào lúc chạng vạng là đẹp nhất, Hà Phàm nâng cọ, chờ đến khi mặt trời dần ngả về Tây, chân trời phủ màu vàng óng, mới hạ cọ, nóng lòng muốn thử, muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này, đem những tia nắng vàng in hằn trên giấy.

Tạ Định Lan khoác ánh hoàng hôn chầm chậm bước đến, mới đến gần một chút, Lục Dịch Khanh đã ngửi được mùi rượu và mùi thuốc lá nồng đậm. Anh nhíu mày, để Hà Phàm đẩy bảo bảo vào nhà trước, mới đi qua đỡ lấy Tạ Định Lan, hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Tạ Định Lan uống say, đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, giờ phút này nhìn thấy người trong lòng đứng trước mặt mình, lập tức không còn lý trí, chân mềm nhũn, thẳng tắp ngã vào trong lòng Lục Dịch Khanh, đầu còn gác trên vai đối phương cọ cọ mấy cái.

Hắn cho rằng mình đang nằm mơ, lẩm bẩm nỉ non: "Dịch Khanh...Là em sao?"

"Tôi đây." Lục Dịch Khanh muốn đẩy hắn đứng thẳng dậy, nhưng mà Alpha vốn to xác, thể trọng không hề nhẹ, huống chi một cánh tay của anh còn không có sức.

Tạ Định Lan gác cằm lên vai anh: "...Sao em còn chạy đến trong mơ của tôi vậy."

"Anh say rồi, Định Lan."

"Tôi không dám mơ đến em." Tạ Định Lan mê mê sảng sảng: "Tôi có thể...ôm em được không?"

"???" Lục Dịch Khanh kinh ngạc, nhanh chóng bóp chết cái ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mình.

Nhớ lúc vừa mới gặp, người này mặt lạnh như thể đi đòi nợ, số từ nói ra có thể đếm được trên đầu ngón tay, y như cục gỗ.

So sánh với bây giờ, Lục Dịch Khanh mới phát hiện thái độ của người này đối với mình đã biến chuyển 360 độ. Ban đầu anh cứ nghĩ có thể là bởi vì mình đã trị bệnh cho Hà Phàm, hoặc là vì nể tình quan hệ giữa mình và Cận Hành, nên đối phương mới xem anh như bạn bè, hết lòng giúp đỡ.

Hiện tại ngẫm lại, hình như cũng không đơn giản như vậy.

Lục Dịch Khanh còn chưa kịp phản ứng, tay Tạ Định Lan đã đặt lên eo anh, cứ như vậy mở mắt trừng trừng bị người kia ôm vào ngực, còn nghe được hắn lầm bầm không rõ bên tai: "Mơ rồi, mới có thể được ôm em."

Lục Dịch Khanh lập tức đẩy người ra, nhìn đối phương loạng choạng sắp ngã, lại không thể không tiến lên đỡ hắn, vắt tay trái của hắn lên vai, tận lực kéo giãn đến khoảng cách tối thiểu để đối phương không bị té ngã, mới nói: "Trong mơ cũng không được! Huống chi, giờ cũng không phải là mơ."

Anh cố sức đỡ người lên giường, đắp cho hắn cái chăn rồi ngồi bên mép giường thở dốc, đợi đến khi hô hấp bình ổn thì đứng lên, trước mắt choáng váng một hồi mới đứng vững. Anh vừa phỉ nhổ thân thể yếu ớt của mình, vừa đi đến phòng bếp, nói Hà Biện nấu một nồi canh giải rượu.

"Định Lan say rồi."

Hà Biện nãy giờ bận rộn trong phòng bếp, cũng không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lục Dịch Khanh nói cô mới biết, lập tức bắc nồi nấu canh.

Lục Dịch Khanh lại ra phòng khách, đúng lúc thấy Hà Phàm đang chơi với Tiểu Sơ Vân, cũng không biết hai đứa nhỏ này mới nãy có nghe được gì hay không.

Anh vừa muốn đến gần con, lại đột nhiên ngửi được tin tức tố xa lạ của Alpha ám trên người mình. Trẻ nhỏ khứu giác mẫn cảm yếu ớt, anh sợ tin tức tố lạ sẽ dọa bảo bảo khóc, vì thế đành quay lên lầu thay quần áo.

Hà Phàm lại gọi anh.

Lục Dịch Khanh nghe thấy đứa nhỏ mới tám tuổi hỏi: "Cậu của cháu, có phải thích chú không ạ?"

"Từ trước đến giờ, cháu chưa từng thấy cậu ôm ai như vậy cả."

Lục Dịch Khanh: "Cậu cháu uống say, đứng không vững nên chú mới đỡ hắn, đó không phải là ôm."

"Thật ạ?"

Lục Dịch Khanh giang hai tay, nói với Hà Phàm: "Tiểu Phàm lại đây chú ôm một cái nhé?"

Hà Phàm liền làm theo. Lục Dịch Khanh kéo đứa nhỏ vào trong lòng, vòng tay ra sau lưng vỗ lên lưng nhóc: "Hai người phải ôm nhau, mới được gọi là ôm, vừa rồi không phải đâu."

Hà Phàm mơ mơ hồ hồ gật gật.

Lục Dịch Khanh buông tay ra, nói: "Mỗi người đều sẽ gặp được người mà mình thật lòng yêu thích, đến lúc đó họ sẽ trao cho nhau những cái ôm xuất phát từ tận đáy lòng. Cậu của con cũng sẽ như vậy, nhưng người hắn thích không phải chú, hắn sẽ gặp được một người càng tốt hơn."

Hà Phàm hỏi: "Cháu cũng sẽ gặp được người mà cháu thích sao?"

"Đương nhiên rồi, đến khi cháu trưởng thành rồi, sẽ gặp. Vậy nên là, Tiểu Phàm à, hứa với chú Lục, đừng kể lại những gì hôm nay cháu thấy cho cậu của cháu nhé, lỡ như có một ngày nào đó người mà cậu cháu thích biết được chuyện này, sẽ buồn lắm đó."

Hà Phàm vội vàng gật đầu, còn làm động tác kéo khóa miệng với anh, xem như hứa sẽ không nói ra.

Tạ Định Lan say đến hừng đông hôm sau mới tỉnh lại, chuyện gì cũng không nhớ rõ, bụng đối đến cồn cào.

Hắn đi ra khỏi phòng, mới phát hiện mọi người đều đang ngồi ăn sáng rồi.

Lục Dịch Khanh cầm thìa thổi thổi, độ ấm vừa đúng mới đút cháo vào miệng Tiểu Sơ Vân. Cháo được bỏ thêm thịt cá vào ninh nhừ, hương vị thơm ngon, bảo bối nhỏ ăn đến thỏa mãn, không cần ai dỗ đã tự động há miệng chờ đút, một chén cháo nhỏ rất nhanh đã bị tiêu diệt một nửa.

Hà Biện và Hà Phàm cũng đang ăn. Thấy Tạ Định Lan ra ngoài, Hà Biện là người mở miệng trước: "Trong nồi còn cháo đó, em ăn cho no đi đã, rồi ngồi xuống nói chị nghe xem sao hôm qua lại say dữ vậy."

Hà Biện lúc thường nhìn rất ôn hòa, hôm nay mới tỏa ra khí thế uy nghiêm của bậc trưởng bối. Tạ Định Lan không thường đụng đến rượu, càng đừng nói say khướt như thế.

Chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Tạ Định Lan ngoan ngoãn ăn cháo, dạ dày ấm lên, đầu óc cũng thanh tỉnh vài phần. Hắn loáng thoáng nhớ được, hôm qua mình về người đầu tiên gặp là Lục Dịch Khanh, lúc say khó tránh khỏi nói mê sảng, vội đánh mắt nhìn sang Omega đang đút con ăn, trong lòng căng thẳng: "Dịch Khanh, hôm qua...Hôm qua tôi say, không làm ra chuyện gì kì quái chứ?"

Lục Dịch Khanh lấy khăn lau miệng cho bảo bảo, bình thản ung dung: "Không, anh làm được chuyện gì cơ chứ?"

Tạ Định Lan lại tiếp tục thấp thỏm hỏi: "Cũng...không nói gì lung tung hết đúng không?"

"Ồ, có đấy." Lục Dịch Khanh nghiêm mặt: "Anh cứ luôn miệng kêu tên Đại Xuân."

"Phụt!" Ngụm cháo Tạ Định Lan chưa kịp nuốt suýt chút nữa phun đầy bàn, hắn miễn cưỡng nuốt xuống mới la lên: "Không thể nào?! Sao tôi lại kêu tên của Đại Xuân??"

"Cái này người ta gọi là, ngày nghĩ đêm mơ đó." Lục Dịch Khanh chớp mắt, nghiêm túc.

"......." Tạ Định Lan chắc chắn, cho dù mình có say đến thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có chuyện gọi mãi tên Trần Đại Xuân! Sao có thể!!! Chẳng lẽ mình thích Alpha mà không biết? Mà cho dù mình có thích Alpha, cũng không thể là tên đại hán thô kệch như Trần Đại Xuân được!!!

Hà Phàm nhìn mặt cậu mình như bị sét đánh, nét mặt dại ra, không nhịn được cười phá lên.

"Được rồi, không giỡn với anh nữa." Lục Dịch Khanh cũng cười trong chốc lát, mới nói: "Đúng là anh có nói gì đó thật, cơ mà tôi nghe không rõ lắm."

"Thật à?"

"Thật mà." Vẻ mặt Lục Dịch Khanh rất-vô-tội: "Tôi giống người hay nói láo lắm à?"

"......" Cho dù có bị em gạt thật, tôi cũng cam tâm tình nguyện – Tạ Định Lan đã nghĩ như thế, tóm lại hắn vẫn phải thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy may mắn vì mình đã chưa nói bậy làm sai gì.

Hà Biện: "Bây giờ có thể nói cho chị nghe, hôm qua sao lại uống say đến vậy, hửm?"

Tạ Định Lan thấy không giấu được nữa, đành phải thành thật khai báo.

Hóa ra bên nhà xưởng xảy ra chuyện. Có người đặt mua trà hoa số lượng lớn, sau giữa hai bên xảy ra tranh chấp về giá cả, người nọ quắp tiền chạy mất. Lô hàng anh xuất ra để ở kho hàng suốt nửa tháng, nửa tháng sau bị trả về toàn bộ.

Bởi vì không làm tốt biện pháp chống ẩm, cả lô hàng đều đã mốc meo.

Nói cách khác, đơn hàng lớn này coi như bỏ hết.

Hà Biện hỏi: "Mất bao nhiêu tiền?"

"Gần mười vạn." Tạ Định Lan rầu rầu nói.

"Không sao hết, tiền mất còn kiếm lại được, ăn no quan trọng hơn."

Tạ Định Lan vẫn cảm thấy tự trách, nói với Lục Dịch Khanh: "Dịch Khanh, xin lỗi."

Lục Dịch Khanh sững người, hồi lâu vẫn không hiểu sao hắn lại phải xin lỗi mình.

"Tôi làm cậu thất vọng rồi." Tạ Định Lan cảm thấy rất áy náy.

Lục Dịch Khanh lúc này mới nhớ ra, lúc trước mình đưa hai mươi vạn cho Tạ Định Lan để hắn đầu tư vào nhà xưởng.

Chuyện quan trọng như vậy, anh lại quên mất.

Nếu chỉ đơn giản như chuyện ra cửa quên mang chìa khóa hoặc quên mất đồ vật linh tinh, sẽ không có gì để nói. Nhưng mà, một chuyện quan trọng như vậy, trong chớp mắt vừa rồi anh lại không hề có ấn tượng gì.

Trong lòng Lục Dịch Khanh bỗng chốc nổi lên cảm giác bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play