Lục Dịch Khanh gạt Cận Hành, đến độ chính anh cũng sắp tin những lời mình nói.
Thời gian thăm hỏi đã hết, anh được cảnh ngục đưa ra ngoài. Tạ Định Lan đứng dựa xe chờ, vừa thấy người ra liền đi qua đỡ tay anh. Lục Dịch Khanh xoay người, lưu luyến nhìn thoáng qua cánh cổng ngục giam.
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, đều bị vây khốn bên trong cánh cổng này.
Một người là bị anh hại; người khác, vì anh cam tâm tình nguyện mà đi vào.
Cha anh là trọng phạm, quyền lợi thăm hỏi không có. Lục Dịch Khanh luôn nghĩ, lần tiếp theo được nhìn thấy ông, có phải đã là âm dương cách trở hay không?
Cũng may, anh vẫn có thể vào thăm Cận Hành, mỗi tháng đều sẽ tới. Cho dù đi đường tốn rất nhiều thời gian, cho dù thân thể anh căn bản không chịu nổi khổ cực như vậy, anh vẫn hứa với A Hành, mỗi tháng đều sẽ đến thăm hắn.
Ba năm, hơn một ngàn ngày, kỳ thật trôi qua rất nhanh.
Anh hứa với hắn, nhưng cuối cùng lại không có cách nào thực hiện được...
Tạ Định Lan không lái xe về nhà mà đến thẳng trung tâm thương mại thành phố.
"Tôi thấy hành lý của cậu quá ít, toàn là quần áo mùa hè. Giờ đã đầu thu rồi, phải mua thêm mấy bộ đồ thu đông nữa." Tạ Định Lan cởi dây an toàn, sau đó khom lưng qua mở dây an toàn cho Lục Dịch Khanh: "Vào đó mua thêm mấy bộ, còn có đồ dùng của bảo bảo sau khi sinh nữa, cũng mua luôn đi."
"Được." Lục Dịch Khanh cũng không khách sáo. Hành lý Lục Dịch Xuyên đưa cho anh quả thật chỉ có mấy bộ quần áo mỏng, đến lúc đổi mùa, mấy bộ đồ đó sẽ không có tác dụng giữ ấm. Cho dù là vì bảo bảo hay vì không làm phiền đến Tạ Định Lan, anh đều phải cố gắng tự chăm sóc cho mình, không thể đổ bệnh, không chọc thêm phiền phức cho người khác.
Lầu hai là khu thời trang nam, trước kia Lục Dịch Khanh hầu như không đi dạo mua đồ thế này, quần áo của anh đều được Lục Dịch Xuyên đặt may riêng, hoặc là đặt mua của những thương hiệu nổi tiếng. Bình thường anh bận nhiều việc, không có thời gian dạo phố, bây giờ nhìn muôn vàn nhãn hiệu đều có thể nhận biết, chỉ là đã không có khả năng đi vào phung phí.
Đi ngang qua một quầy quần áo thanh lý, Lục Dịch Khanh dừng lại, nói với Tạ Định Lan: "Chọn mấy món ở đây đi, có thể mặc là được rồi." Sau đó thật sự bắt đầu đào bới trong đống quần áo chất đống.
Anh cầm một cái áo khoác len, nhìn số đo, quay đầu hỏi nhân viên bán hàng đứng một bên xem thử có số lớn hơn hay không.
Nhân viên bán hàng ngồi chơi điện thoại, đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Không thấy bảng thanh lý đồ treo bên kia hả?"
Tạ Định Lan nhìn nhìn tấm bảng, 150 tệ ba món. Hắn sờ sờ chất liệu vải, thô ráp, chỉ thừa cũng không thèm cắt sạch.
"Loại quần áo này sao cậu mặc được?" Tạ Định Lan giật lấy cái áo trên tay Lục Dịch Khanh, để lại trên kệ hàng, sau đó kéo anh đến một cửa hàng có tiếng.
Nhân viên thấy có khách đến, nhiệt tình tiếp đón, giới thiệu này kia.
Tạ Định Lan để Omega ngồi ở sô pha, tự mình đi chọn, ấn theo phong cách ngày thường của Lục Dịch Khanh, chọn mấy bộ kiểu dáng đơn giản, lại để ý chất liệu, vuốt thuận tay mới lọt vào mắt hắn.
Đàn ông chọn quần áo không rề rà như phụ nữ, Tạ Định Lan nhìn trúng hai bộ đạt yêu cầu, liền cầm cả hai đến trước mặt Lục Dịch Khanh, hỏi xem anh thích bộ nào.
Ngại Lục Dịch Khanh hành động không tiện, Tạ Định Lan chọn luôn số đo phù hợp, không cần anh thử đi thử lại, chỉ cần gật đầu nói thích là cầm đi tính tiền luôn.
Lục Dịch Khanh đầu tiên là nhìn nhãn quần áo, thấy con số '879 tệ' bên trên liền lắc đầu, đỡ eo đứng dậy, nói không mua.
Tạ Định Lan cười cười: "Tôi chọn lâu vậy mới được mấy bộ này, cậu cho tôi chút mặt mũi đi chứ."
"Không phải, mắc quá." Lục Dịch Khanh nhỏ giọng nói. Mấy bộ này, còn không bằng số lẻ mấy bộ quần áo trước kia của anh, nhưng hiện tại lại làm anh phải đắn đo cân nhắc: "Tôi cảm thấy quần áo ở chỗ vừa rồi cũng rất được."
"Đừng bạc đãi bản thân như vậy." Tạ Định Lan cầm thêm mấy bộ đồ đi về phía quầy thu ngân, xoạt xoạt lưu loát quẹt thẻ tính tiền.
Lục Dịch Khanh muốn cản cũng cản không được.
Phiếu tính tiền bị Tạ Định Lan ném vào thùng rác, xách theo ba cái túi to, nói: "Tính tiền rồi không trả lại được, chỉ có thể làm phiền tiểu Lục chịu khó mặc mấy bộ đồ này giùm tôi thôi."
Lục Dịch Khanh: "......Anh không cần làm vậy đâu, tôi cũng không phải không chịu được chút khổ này."
"Trong phạm vi khả năng của tôi cho phép, sẽ không để cậu phải chịu khổ."
"Để tôi chuyển tiền trả lại anh!"
Tạ Định Lan dùng một tay bưng tai, khoa trương nói: "Hả, cậu nói cái gì đó? Tôi không nghe thấy!"
"......."
"Đi thôi đi thôi, mua vài món cho bảo bảo nào." Tạ Định Lan kéo tay Lục Dịch Khanh, đi đến một cửa hàng đồ trẻ em.
Lúc về đã là chạng vạng, Lục Dịch Khanh mệt quá nên ngủ luôn trên xe. Tạ Định Lan không muốn đánh thức anh, gọi Hà Phàm ra khiêng đồ vào nhà, lại vòng qua mở cửa ghế phụ, chuẩn bị bế người vào trong.
Nào biết sau lưng đột nhiên vang lên tiếng la lớn: "Anh Tạ, anh về rồi!"
Lục Dịch Khanh giật mình tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Tay Tạ Định Lan duỗi đến một nửa đành thu về, nói với anh: "Đến nhà rồi."
"Xin lỗi, tôi ngủ quên mất." Lục Dịch Khanh đỡ trán, ngủ đến mơ hồ, ngồi trong chốc lát mới tự mình mở dây an toàn trèo xuống xe.
"Anh Tạ! Sao anh không để ý đến em?! Anh không nghe thấy em gọi hả?" Ngô Triển Tề trực tiếp chạy đến trước mặt Tạ Định Lan, lải nhải.
Đầu Tạ Định Lan phát đau, liếc cậu ta một cái, hỏi: "Có chuyện gì?"
Ngô Triển Tề làm bộ phải chịu ủy khuất dữ lắm: "Em ở đây chờ anh cả buổi trưa, vậy mà vừa thấy mặt anh lại dùng ngữ khí đó nói chuyện với em?"
Cậu ta nhìn nhìn người đứng bên cạnh Tạ Định Lan, thấy cái bụng đang nhô lên của anh, càng thêm ấm ức: "Em nghe nói anh dẫn về một Omega mang thai, vốn không tin đâu, hóa ra là thật!"
Ngô Triển Tề chẳng e dè gì hỏi thẳng Lục Dịch Khanh: "Đứa nhỏ trong bụng anh là của ai? Tạ Định Lan sao? Anh là gì của anh ấy hả?"
Tạ Định Lan vội che chở Omega ở phía sau, nói với Ngô Triển Tề ngữ khí bất thiện: "Cậu ấy là khách của tôi, đề nghị cậu tôn trọng chút." Dứt lời liền đỡ Lục Dịch Khanh vào nhà.
Ngô Triển tề vẻ mặt không vui, bám đuôi theo sau: "Khách gì mà phải tỉ mỉ chăm sóc dữ vậy? Em nói với anh nãy giờ anh cũng không thèm liếc em một cái?! Cũng không thèm hỏi xem hôm nay em tới tìm anh là có chuyện gì?! Tạ Định Lan tai anh điếc hả?!! Ê!!!"
Hà Biện đứng chặn ngay chân cầu thang, Ngô Triển Tề chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đi lên lầu, lớn tiếng la lối Tạ Định Lan cũng làm bộ như không nghe thấy.
Hắn đỡ Lục Dịch Khanh về phòng.
Cho dù đã vào phòng, vẫn có thể loáng thoáng nghe được động tĩnh dưới lầu truyền đến. Lục Dịch Khanh có chút tò mò hỏi: "Dưới lầu là bạn anh hả? Hình như cậu ấy có chuyện gấp tìm anh đó."
"Cậu ta là con trai của trưởng trấn, chắc là đến tìm tôi bàn chuyện nhà xưởng." Tạ Định Lan không mấy để tâm: "Năm ngoái tôi mở một xưởng trà nhỏ, bây giờ muốn phát triển lên, có trưởng trấn trợ giúp sẽ thuận lợi hơn."
Lục Dịch Khanh vội nói: "Chuyện quan trọng đó! Anh đừng lo cho tôi, mau xuống với cậu ấy đi!"
Tạ Định Lan xem anh sốt ruột như vậy, còn cười: "Cậu học rộng hiểu sâu, xem xét mọi việc hẳn sẽ thấu đáo hơn tôi. Bây giờ tôi đang phân vân một chuyện, có thể tư vấn cho tôi một chút được không?"
"Anh nói đi."
"Mấy tháng trước xưởng trà của tôi nhận được một đơn hàng lớn, nếu làm tốt, tương lai mấy năm tới chắc chắn sẽ thuận lợi phát triển. Nhưng hiện tại, tôi đang thiếu tiền để thuê thêm nhân công và mua thiết bị, trấn trưởng nói có thể chi tiền ra giúp tôi một phần, cũng sẽ giúp tôi liên hệ với các nguồn hỗ trợ khác. Điều kiện chính là, tôi phải cưới con trai của ông ấy, là cái vị Omega đang làm loạn ở dưới kia." Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Cậu nói xem, tôi phải làm thế nào đây?"
"Anh thích cậu ấy không?"
Tạ Định Lan lắc đầu: "Chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi chỉ coi cậu ta như em trai thôi."
Lục Dịch Khanh chớp mắt: "Thật ra tôi cũng không hẳn sẽ suy xét mọi việc thấu đáo hơn anh. Trước kia tôi cho rằng loại giao dịch này chỉ có trên phim ảnh, trong suy nghĩ của tôi, tình yêu và tiền bạc vốn không thể đặt cùng một chỗ mà so sánh, đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm của mỗi người. Nhưng sau khi gặp được A Hành, tôi cũng phải buông bỏ rất nhiều nguyên tắc mà mình nhất nhất tuân theo. Tôi đã từng nếm trải đau khổ một lần, vậy nên không hy vọng anh lại đi theo vết xe đổ đó. Tôi chỉ muốn nói, bất kể lúc nào, anh cũng không nên đem tình yêu và hạnh phúc của mình ra để đánh đổi."
Tạ Định Lan nhìn Lục Dịch Khanh thật sâu: "Cậu và Cận Hành ở bên nhau...Có khi nào nghĩ đến chuyện từ bỏ không?"
"Có chứ." Lục Dịch Khanh đáp, cúi đầu nhìn tay phải của mình: "Nếu không, làm sao tôi sẽ thành như vầy?"
"Tôi không phải một người dũng cảm, gặp khó khăn một chút liền tính đến chuyện từ bỏ, cũng đã từng không dưới một lần mà nghĩ, tình cảm giữa chúng tôi thật ra rất yếu ớt, đứng trước hiện thực tàn khốc căn bản không chịu nổi một kích. Từ khi ân oán hai nhà bị anh ấy lật ra, tôi biết, chuyện giữa chúng tôi vậy là hết rồi, nhưng A Hành lại để lại một bức thư, nhượng bộ tôi nhiều đến vậy, tôi cũng không đành lòng từ chối. Tình cảm giữa chúng tôi bây giờ đã không còn thuần túy nữa, tôi liều mạng giữ lại đứa nhỏ này, chấp nhận chờ anh ấy ba năm, cũng coi như là thay nhà họ Lục trả nợ cho anh ấy."
Động tĩnh dưới lầu ngày càng lớn, Lục Dịch Khanh rút mình ra khỏi dòng suy nghĩ, vỗ vỗ tay Tạ Định Lan: "Anh mau xuống đi, còn gọi nữa giọng cậu ấy sẽ hư mất. Tôi tin tưởng, anh có thể tự mình đưa ra lựa chọn chính xác nhất."
"Ừm. Tôi nghĩ, tôi đã biết phải làm thế nào rồi." Tạ Định Lan xoay người đi xuống, rất nhanh thanh âm ồn ào liền biến mất.
Lục Dịch Khanh cười cười, cái người tên Ngô Triển Tề kia, cũng khá thú vị. Anh sờ sờ bụng, tiểu bảo bảo có cảm ứng, đạp anh một cái, hỗ động nho nhỏ làm lòng anh thoải mái hơn không ít. Cởi túi bóng, bắt đầu phân loại đồ linh tinh của bảo bảo vào mấy cái hộp nhỏ, sau đó đứng dậy cất vào trong tủ quần áo. Lúc đặt hộp vào mới phát hiện trong góc tủ có một cái túi - là túi hành lý vào hôm anh bị đuổi khỏi nhà, Lục Dịch Xuyên đưa đến, lúc đó tình trạng của anh không quá tốt, sau lại bệnh nặng một hồi, đến bây giờ mới để ý đến nó.
Ngoại trừ quần áo, bên trong còn có khăn quàng cổ - là mấy cái mà anh thích nhất, dưới cùng là ba bốn chiếc hộp màu đen. Lục Dịch Khanh nhìn thấy quen mắt, bày hết lên giường, tiện tay mở một cái, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Trong hộp còn có một tờ giấy, Lục Dịch Khanh mở ra, là chữ viết của Lục Dịch Xuyên.
"Đồ đã tặng em, thuộc về tài sản của em, không liên quan đến nhà họ Lục, muốn xử lý thế nào cũng được. Hãy linh hoạt!"
Anh nhận ra chiếc đồng hồ này, của Patek Philippe*, quà tặng vào lễ trưởng thành năm 18 tuổi mà anh trai đưa cho anh.
(* Patek Philippe: một hãng sản xuất đồng hồ của Thụy Sĩ, là một trong những thương hiệu đồng hồ xa xỉ và có nhiều người mong muốn sở hữu trên thế giới. Mỗi phiên bản đều được sản xuất với số lượng hạn chế, và đều được làm thủ công từng chi tiết, tạo nên những 'kiệt tác thu nhỏ')
Lục Dịch Khanh cầm di động gõ gõ, trên màn hình hiển thị, trị giá của chiếc đồng hồ này vào lúc ấy cũng phải hơn 50 vạn (~1.7 VNĐ)
Bởi vì là đồ anh trai tặng, Lục Dịch Khanh vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, chỉ mang vào những dịp đặc biệt quan trọng, đến bây giờ nhìn vẫn mới tinh. Chẳng qua cũng là đồ mua từ 6, 7 năm trước, bây giờ cầm đi bán chỉ sợ cũng chưa bằng nửa giá ban đầu, nhưng trên 10 vạn tuyệt đối không thành vấn đề.
Anh lại mở ra mấy hộp khác. Có hai cặp khuy măng sét bằng kim cương, vài chiếc trâm cài áo phiên bản giới hạn, còn có một cây bút máy của Montblanc* mà anh cũng không nhớ là đã được vị trưởng bối nào tặng.
(Hãng Montblanc: Có biểu tượng ngôi sao sáu cánh, cây bút đắt nhất của hãng có giá 1,5 triệu USD)
Trước kia anh không có khái niệm về tiền bạc, cũng không quan tâm nhiều đến những thương hiệu xa xỉ trong giới. Chẳng qua từ nhỏ đến lớn, thân thích hoặc bạn bè tặng quà hầu như đều là sản phẩm cao cấp, dần dà anh cũng quen, những món đồ này, cũng chỉ là một góc trong hằng hà sa số thứ đắt tiền mà anh đã nhận được.
Buổi tối trên bàn ăn, Tạ Định Lan nói với Hà Biện, hắn từ chối điều kiện của trưởng trấn, cũng đuổi Ngô Triển Tề đi rồi.
Hà Biện tuy rằng nhọc lòng chuyện chung thân đại sự của em họ, nhưng cũng chưa từng bức bách Tạ Định Lan làm chuyện hắn không thích, đối với vấn đề tiền bạc cũng không quá coi trọng, còn có tâm tư mà trêu hắn: "Chị thấy Triển Tề hôm nay bị đuổi đi cũng là tâm không cam tình không nguyện, đoán chừng không dễ dàng mà tha cho em đâu. Đứa nhỏ này, có vẻ cũng là thật lòng thích em, phỏng chừng về sau hai đứa còn dây dưa dài dài."
"Chị, chị đừng nói bừa."
Hà Biện cười cười: "Được được, chị không nói nữa. Tiểu Lục cậu xem kìa, Định Lan nhà ta thế mà còn biết thẹn thùng cơ đấy!"
Lục Dịch Khanh nhìn đối phương đỏ mặt, cũng thấy thú vị, sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh mới hỏi hắn xem chuyện nhà xưởng định giải quyết thế nào.
Tạ Định Lan: "Tôi định từ chối đơn hàng kia. Dù sao thì làm không được, cũng không thể trễ nải công việc của người ta, rồi sau này cũng sẽ nhận được đơn hàng khác thôi."
"Có thể nói cho tôi biết anh thiếu bao nhiêu được không?"
Tạ Định Lan nghĩ, thất bại thì thất bại thôi, hắn cũng không xem Lục Dịch Khanh là người ngoài, không có gì phải dấu diếm cả: "Khoảng chừng 20 vạn."
Lục Dịch Khanh từ trong túi móc ra một hộp nhung, đặt vào tay Tạ Định Lan: "Anh đem đống đồ này đi bán đi, chắc sẽ đủ đó."
Tạ Định Lan mở ra xem, nhìn thấy một đống hàng xa xỉ bên trong liền không giấu nổi kinh ngạc, hoàn hồn rồi lập tức đẩy cái hộp về trong tay Lục Dịch Khanh: "Tôi không thể nhận! Cho dù mấy thứ này có thể đổi ra chừng đó tiền, thì cũng nên để cho cậu chữa bệnh, tay cậu còn chưa trị tốt đâu. Số tiền này, không nên tiêu phí ở cái xưởng nhỏ kia của tôi."
Lục Dịch Khanh cúi đầu nhìn tay mình: "Bác sĩ đã nói, tay của tôi dù có trị tốt đến mấy cũng không thể bằng lúc trước, hơn nữa một lần làm phẫu thuật cũng cần ít nhất là ba bốn mươi vạn, lại còn làm đi làm lại mấy lần, không có trên trăm vạn thì không thể chữa. Hai mươi vạn này, cũng chẳng nhằm nhò gì, chi bằng để tiền sinh tiền, biết đâu còn gặp được cơ duyên nào đó thì sao?"
"Dịch Khanh, không được đâu. Chút tiền khác tôi còn có thể nhận, nhưng cái này..."
Lục Dịch Khanh đánh gãy lời hắn: "Nhà xưởng của anh chỉ vừa vận hành, tiểu Phàm còn phải đi học, kinh tế trong nhà dựa cả vào một mình anh, áp lực vốn đã đủ lớn. Tôi chỉ là người ngoài, anh cũng không nhất thiết phải lo lắng cho tôi. Tay này, tôi không định tiếp tục chữa, từ khoảnh khắc bị thương cũng đã tiếp nhận sự thật tay phải sẽ thành đồ phế bỏ, thật ra cũng không khó chấp nhận lắm, hiện tại tôi vẫn có thể dùng tay trái tiếp tục viết chữ, tự gánh vác sinh hoạt của mình không thành vấn đề. Anh không cần chấp nhất với vết thương của tôi. Số tiền này, hãy dùng để nắm chặt cơ hội trước mắt. Tôi muốn cho anh biết, quyết định ngày hôm nay của anh, là một quyết định hoàn toàn đúng đắn."
Thấy Tạ Định Lan vẫn không muốn nhận, anh liền nói tiếp: "Số tiền này, cứ coi như tôi đang đầu tư, trở thành cổ đông của nhà xưởng có được không? Hiện tại thân thể thế này, tôi không thể kiếm thêm nguồn thu, ba vạn trong thẻ ăn mãi cũng hết, cho nên hai mươi vạn này coi như là tiền đầu tư, lúc sau có lợi lại chia hoa hồng cho tôi. Thấy thế nào?"
Lục Dịch Khanh nhét lại cái hộp vào tay Tạ Định Lan: "A Hành nói với tôi, sau khi ra tù ảnh muốn lần nữa xây dựng sự nghiệp, này coi như là tôi đang kiếm tiền vốn cho anh ấy. Định Lan, anh xem như là đang giúp chúng tôi, hãy nhận lấy số tiền này đi!"
Tạ Định Lan không còn lời nào để nói, những lời này của Lục Dịch Khanh hoàn toàn là vì nghĩ cho thể diện của hắn, cũng không thể tiếp tục từ chối. Hắn gật gật đầy, nhận lấy cái hộp, nói: "Được, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu."
"Tôi tin anh." Lục Dịch Khanh đứng dậy, đỡ eo chuẩn bị lên lầu.
"Còn nữa...!" Tạ Định Lan gọi anh lại.
Lục Dịch Khanh quay đầu nhìn hắn. Tạ Định Lan nhìn đường nét của anh dưới ánh đèn càng thêm mềm mại, mỉm cười: "Tôi, không xem cậu là người ngoài đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT