Hôm đó Lục Dịch Khanh khóc rất nhiều, tảng đá uất ức trong lòng đã hóa thành hạt cát theo nước mắt trôi ra ngoài.
Từng câu từng chữ trên lá thư kia, đối với anh đều là bùa cứu mạng...
Lục Dịch Khanh nhận chiếc nhẫn nhưng không mang lên, anh muốn để Cận Hành đeo lên cho mình, thực hiện lời hứa của hắn.
Thẩm Phỉ nói có thể giúp bọn họ gặp nhau, điều kiện tiên quyết là Lục Dịch Khanh phải mau khôi phục, xuất viện mới có thể đi thăm Cận Hành.
Lục Dịch Khanh nhờ y chuyển lời cho Cận Hành, nói anh khôi phục rất tốt, rất nhanh là có thể gặp hắn.
Anh bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu với bác sĩ. Lúc trước tỉnh lại Lục Dịch Khanh vẫn mang tâm sự nặng nề, suy nghĩ quẩn quanh giữa ranh giới sống chết. Vì con anh không thể chết được, nhưng vì những chuyện mà thân nhân mình đã làm, lại không thể tiếp tục sống, tiến thoái lưỡng nan. Đôi khi anh còn nghĩ, giá mà mình mãi mãi không tỉnh lại có khi còn tốt hơn, ít nhất sẽ không cần phải đối mặt với vấn đề trước sau đều không có đường thoát này.
Lục Dịch Khanh nghĩ, tuy rằng mình thoát chết, nhưng hai cái mạng này đã là của Cận Hành, hắn muốn anh sống anh liền nỗ lực mà sống, chăm sóc tốt cho bảo bảo, sau đó chờ hắn về.
Quãng đời từ nay về sau của anh đều dành cho Cận Hành, cũng coi như là thay thân nhân trả sạch nợ.
Tâm tình buông lỏng, tốc độ hồi phục của thân thể cũng nhanh hơn. Nửa tháng sau, bác sĩ tiến hành làm phẫu thuật chữa trị lần hai cho tay Lục Dịch Khanh, đinh thép cố định được tháo hơn phân nửa, lại tiến hành thay thế những khớp xương bị đập vỡ bằng một loại vật liệu khác mà bệnh viện có. Kết quả tốt nhất của phương pháp trị liệu này cũng chỉ là đảm bảo tay có thể co duỗi tự nhiên, miễn cưỡng cầm nắm đồ vật, cho dù có trị hết sức, bình thường cầm một ly nước cũng phải cố sức mới giữ được.
Mười ngày sau, tay phải được tháo băng gạc, lộ ra bàn tay da bọc xương xanh xao tái nhợt, xương cốt và từng thớ gân đều có thể thấy được bằng mắt thường, vị trí khớp xương có hơn mười vết sẹo nhỏ, đều là vết tích sau khi cắt chỉ để lại. Nhưng đoạt mắt nhất vẫn là vết sẹo thật dài nơi động mạch cổ tay, trắng bệch giống như tay búp bê bị đứt rồi được nối lại lần nữa, nhìn mà ghê người.
Nghiêm Tiểu Vĩ không đành lòng nhìn thẳng, Lục Dịch Khanh cũng tự thấy tay mình bây giờ có hơi xấu.
Nhưng anh cũng không quá để tâm, hiện tại đầy lòng đều là bảo bảo trong bụng. Thời điểm thai được 22 tuần tuổi, lần đầu tiên Lục Dịch Khanh cảm nhận được bảo bảo động đậy, sau đó số lần thai máy càng thường xuyên hơn. Sức ăn của anh cũng cải thiện không ít, một bữa có thể ăn hết một tô cháo lớn.
Lục Dịch Khanh hỏi bác sĩ khi nào mình có thể xuất viện, bác sĩ nói vẫn còn lâu lắm, tay anh ít nhất còn cần làm 3 lần phẫu thuật nữa mới có thể hoàn toàn chấm dứt trị liệu.
"Có lẽ phải đến khi đứa nhỏ được sinh ra." Bác sĩ nói: "Còn có khối máu tụ trong não cậu, phải làm kiểm tra định kì. Con đường còn dài lắm."
Lục Dịch Khanh biết điều kiện kinh tế hiện tại trong nhà không thể so với trước kia, anh lại ở trong bệnh viện tuyến đầu, thật sự có hơi phung phí.
Lục Dịch Xuyên nhìn thấu ý nghĩ của em trai, trấn an nói trong nhà có đủ tiền, để anh yên tâm dưỡng bệnh cho tốt.
Kế hoạch đi châu Âu của nhà họ bởi vì sự cố ngoài ý muốn này mà trì hoãn thật lâu.
Lục Dịch Khanh sợ mẹ anh sẽ bởi vậy mà càng thêm khó chịu.
Bà Lục cuối cùng vẫn biết chuyện Lục Dịch Khanh mang thai, vốn Lục Dịch Xuyên cũng không có ý định giấu giếm, bà vừa thuận miệng hỏi, anh cũng thuận miệng nói ra.
Lục Dịch Khanh vừa thay thuốc xong, hộ sĩ còn chưa ra khỏi phòng, bà Lục cửa cũng không gõ trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Bà nhìn đến mảnh nhỏ gồ lên dưới lớp chăn, đáy mắt lại tăng thêm một tia tàn độc.
Lục Dịch Khanh đã lâu chưa được gặp mẹ, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là vui mừng, nhưng một từ "Mẹ" còn chưa cất thành tiếng, đã thấy bà Lục kéo tay hộ sĩ nói: "Gọi bác sĩ chủ trị đến đây, tôi muốn làm phẫu thuật bỏ cái thai kia."
Mặt Lục Dịch Khanh nháy mắt trắng bệch, mê man nhìn anh trai đứng một bên. Lục Dịch Xuyên vậy mà không nói giúp cho anh nửa chữ.
Hộ sĩ bị biểu tình nghiêm túc của bà Lục dọa, lập tức chạy đi gọi bác sĩ.
Vài phút sau hộ sĩ và bác sĩ cùng đến đây, trao đổi bệnh án cùng người nhà, mọi tầm mắt đều đổ dồn về phía Lục Dịch Khanh.
Trở thành đối tượng bị người khác vây xem, Lục Dịch Khanh thấy cả người không được tự nhiên, bảo bảo giống như cũng cảm nhận được nguy hiểm tới gần, ở trong bung anh bất an đạp loạn.
Lục Dịch Khanh vuốt bụng cố gắng trấn an con, nhẹ giọng nói đừng sợ.
Cách bà Lục đối xử với hai đứa con trai vẫn luôn không giống nhau, đối với Lục Dịch Khanh nghiêm khắc hơn nhiều, rất ít khi thể hiện ra sự dịu dàng của một người mẹ. Đặc biệt là sau khi anh phân hóa thành Omega, thái độ của bà lại càng lạnh lùng, luôn nhắc nhở bên tai anh, chính anh kém anh trai mình xa đến chừng nào.
Lục Dịch Khanh biết mẹ không vừa lòng với mình, đặc biệt là sau khi cha xảy ra chuyện, anh càng không dám nhìn thẳng bà.
Bởi vậy, lúc này cũng không biết phải mở lời phản kháng bằng cách nào.
Anh mang chút hy vọng nhìn bác sĩ, bác sĩ cũng chỉ biết ăn ngay nói thật: "Lúc trước suy xét đến thương thế của bệnh nhân nên chúng tôi không khuyến khích phá thai. Hiện tại bệnh nhân đã hồi phục khá tốt, nếu nhất định phải làm phẫu thuật, cũng không phải không thể."
"Vậy thì làm đi, ngay bây giờ luôn." Bà Lục nói.
"Không được! Con không đồng ý!" Lục Dịch Khanh ôm bụng lui vào trong góc, tứ cố vô thân.
Bà Lục chỉ vào bụng anh, mắng xối xả: "Mày còn dám không đồng ý?! Trong bụng mày là đứa con hoang nhà họ Cận, mày lại muốn giúp kẻ đã hại cha mày vào tù sinh con, đầu óc mày bị úng nước hay lương tâm mày bị chó ăn mất rồi hả?!!"
"Mày là cái thứ bạch nhãn lang, Lục gia đã tạo nghiệt gì mới nuôi ra thứ như mày hả?! Tao nuôi mày lớn đến chừng này, là để mày sinh con cho kẻ thù nhà chúng ta hay sao?"
"Mẹ..." Lục Dịch Khanh không hiểu, người phụ nữ đoan trang hào phóng ngày thường sao bây giờ lại trở nên đanh đá chua ngoa như vậy. Anh ôm bụng bất lực lui vào góc tường, kéo chăn quấn kín bụng, giống như làm vậy là có thể bảo vệ cho đứa con thơ khỏi mọi hiểm nguy trên đời.
Bác sĩ và hộ sĩ chỉ bàng quan đứng nhìn. Bà Lục mắng rất nhiều lời khó nghe, Lục Dịch Xuyên nghe không nổi nữa đành phải tiến lên khuyên đứa em ngốc nhà mình:
"Anh muốn nói lâu rồi, em thử nghĩ lại xem, nếu em nhất quyết sinh đứa nhỏ này ra, vậy còn mặt mũi đâu mà gặp cha? Cận Hành tự thân khó bảo toàn, em làm như vậy có ý nghĩa gì đâu chứ?"
"Dịch Khanh, chuyện trước kia có so đo cũng không được gì nữa, nhưng em không thể thấy sai mà mãi không sửa. Đứa nhỏ này, nhà họ Lục sẽ không chấp nhận, em phải bỏ nó đi!"
"Không được đâu, anh...Em không đồng ý đâu." Lục Dịch Khanh yếu ớt phản kháng.
Bà Lục đẩy Lục Dịch Xuyên qua một bên, nhìn thẳng vào mắt Lục Dịch Khanh hỏi: "Tao hỏi mày một lần cuối, mày nhất quyết không bỏ cái thai này có đúng không?"
"Vâ..." Lời còn chưa dứt, bà Lục liền quăng qua một cái tát, một tiếng 'bang' trong phòng bệnh yên tĩnh đặc biệt vang dội.
"Mày giữ cái thai này, tức là không nhận tao làm mẹ nữa. Mày sinh nó ra, thì không còn là người nhà họ Lục!" Bà Lục lửa giận ngút trời: "Cho dù sau này mày có chết ở bên ngoài, cũng không can hệ gì đến tao!"
"Không cần lo cho con..." Lục Dịch Khanh thấp giọng nói.
Bà Lục không thể tin trừng anh: "Mày nói lại lần nữa!"
Lục Dịch Khanh kiên định: " Đứa nhỏ này con nhất định phải giữ, không ai có thể bắt con bỏ nó được. Cho dù là mẹ, cũng không được!"
Bà Lục càng thêm giận: "Mày nghĩ mày có thể nằm đây là nhờ tiền của ai? Mày giữ đứa dã chủng này, chính là dùng tiền của nhà họ Lục đi nuôi nó, mày không thấy có lỗi với cha của mày hay sao? Nếu mày còn chút tự trọng, vậy thì đừng nằm viện nữa! Để tao chống mắt lên xem không có nhà họ Lục, mày còn có thể sống kiểu gì!"
Lục Dịch Xuyên thấy lời này có hơi quá, tiến lên muốn khuyên mẹ, bà Lục cũng quay sang mắng anh ta một trận, sau đó dùng âm lượng đủ cho tất cả mọi người ở đây nghe được nói: "Từ hôm nay trở đi, con không được cấp tiền thuốc men cho cái đứa bất hiếu này nữa. Mẹ không cho phép nó dùng tiền của nhà họ Lục đi nuôi dã chủng Cận gia."
Lục Dịch Xuyên vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút đi. Em con..."
"Từ nay về sau con không có em trai, con chính là con trai độc nhất nhà họ Lục, đứa khác coi như chết ở bên ngoài rồi." Bà Lục thấy Lục Dịch Xuyên vẫn muốn nói đỡ cho Lục Dịch Khanh, gằn giọng: "Con chọn đi, nếu vẫn còn quan tâm đến nó, vậy cũng đừng nhận ta làm mẹ nữa; nếu vẫn còn coi ta làm mẹ con, lập tức đi mua vé máy bay đến Pháp. Hai mẹ con ta đến châu Âu, kẻ này không dính dáng gì đến nhà họ Lục nữa, mẹ không cho phép con phí thêm một xu một cắc nào trên người nó."
Lục Dịch Xuyên cảm thấy mẹ làm như vậy quá tuyệt tình, nhưng anh cũng ôm tâm thái không muốn em trai giữ đứa con nhà họ Cận kia, cân nhắc giữa hai bên, chỉ có thể lựa chọn trước tiên nghe theo lời mẹ.
Đến đây, tất cả người đứng vây xem đều biết Lục Dịch Khanh đã bị đuổi khỏi nhà họ Lục.
Mãi đến khi người trong phòng bệnh tản đi hết, Lục Dịch Khanh mới hoảng hốt chấp nhận sự thật mình bị người nhà vứt bỏ.
Bảo bảo trong bụng trải qua một trận kinh sợ lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát, ở không gian nho nhỏ của mình quậy đến vui vẻ.
Lục Dịch Khanh vừa đau vừa cười, một mình lầm bầm lầu bầu: "Bất kể có chuyện gì, ba ba cũng sẽ sinh con ra, này là do ba thiếu A Hành."
Anh biết rõ quy chế bệnh viện, không có viện phí, thuốc men không còn nữa, phòng bệnh cũng sẽ không cho phép anh ở lại.
Sáng sớm hôm sau, Lục Dịch Khanh thức thời tự mình thu dọn đồ đạc. Đồ không nhiều lắm, chỉ có vài nhu yếu phẩm và mấy bộ quần áo, bỏ vừa trong một cái ba lô, không quá nặng, anh vẫn đủ sức tự xách.
Trong tài khoản của anh vẫn còn khoảng ba vạn (~100tr VNĐ) , tạm thời ra ngoài mướn phòng ở không thành vấn đề.
Chỉ có điều thương tích trên người vẫn cần chữa trị, tiền thuốc men chắc cũng tốn hơn phân nửa số tiền, anh lại không dám mua.
Tuy tay Lục Dịch Khanh đã nửa tàn, nhưng năng lực khám bệnh vẫn còn đó. Anh biết tình trạng của mình cho dù không uống thuốc cũng không chết ngay được, dứt khoát từ bỏ ý định chữa trị, để dành tiền mua đồ tẩm bổ cho bảo bảo, dưỡng thai khỏe mạnh quan trọng hơn.
Thẩm Phỉ nghe được tin chạy đến,đã thấy Lục Dịch Khanh đã thu dọn xong rồi. Y quả thật không thể tưởng tượng, một người nửa tháng trước vẫn còn tha thiết muốn sống, bây giờ lại định một mình xuất viện.
Điên thật rồi!
"Bây giờ mà cậu xuất viện, chính là đang đem mạng sống của mình ra đùa giỡn!!" Thẩm Phỉ tiến lên đè lại tay xách ba lô của Lục Dịch Khanh.
"Tôi làm xong thủ tục rồi, khoảng 9 giờ sẽ có bệnh nhân mới chuyển đến, tôi còn ở lại cũng không thích hợp cho lắm."
"Tôi có thể giúp!"
Lục Dịch Khanh ngừng động tác trên tay, nói: "Ừm, đúng thật là tôi cần cậu giúp."
Thẩm Phỉ nóng ruột: "Nói đi, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp. Cậu muốn chuyển viện hay là đang cần tiền?"
"Không phải, tôi muốn nhờ cậu, đừng để Cận Hành biết chuyện này." Lục Dịch Khanh nói: "Nếu A Hành hỏi, cậu cứ nói với anh ấy tôi hồi phục rất tốt, khỏe lại rồi mới xuất viện."
"..." Thẩm Phỉ từ chối: "Chuyện này tôi không giúp được. Cậu không quý trọng mạng sống của mình như vậy, tôi sẽ một năm một mười nói cho hắn nghe."
"Cậu nói với anh ấy cũng có ích gì đâu?" Lục Dịch Khanh bất đắc dĩ cười cười: "Ngoài làm anh ấy lo thêm cũng chẳng giúp được gì cả. Cậu yên tâm, tôi vẫn còn tiền, có thể tự lo cho mình, tất nhiên cũng sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt, tôi đã đáp ứng chờ anh ấy ba năm cơ mà! Chỉ là, tôi không muốn tiếp tục phí thời gian ở đây nữa."
Thẩm Phỉ nói: "Cậu thật ngốc. Cậu đang mang thai, không có ai chăm sóc sẽ rất vất vả."
Lục Dịch Khanh cười cười, không nói nữa.
Ra khỏi phòng bệnh, Nghiêm Tiểu Vĩ lại chạy đến cản anh lại, móc ra một tấm thẻ, bên trong có mười vạn tệ (~330tr): "Em trả tiền thuốc men cho anh! Sư huynh, nghe em, quay về phòng bệnh nằm đi, bên phía bệnh viện em sẽ lo liệu cho."
Lục Dịch Khanh nhìn tiểu sư đệ ngốc ngốc nhiệt tình trước mặt, lắc đầu: "Cậu cũng vừa mới đi làm thôi, còn phải phụng dưỡng cha mẹ nữa. Số tiền này, không nên tiêu phí trên người anh."
"Em mặc kệ, coi như là em cho anh mượn đi." Nghiêm Tiểu Vĩ vẫn cố chấp.
"Ý tốt của cậu anh nhận." Lục Dịch Khanh nói: "Còn tiền thì không cần đâu."
Nghiêm Tiểu Vĩ vẫn còn muốn khuyên, hộ sĩ chạy đến nói tình trạng bệnh nhân giường 8 đột nhiên chuyển biến xấu, cần cậu lập tức đến xem.
Lục Dịch Khanh vỗ vỗ bả vai sư đệ: "Đi đi, bác sĩ Nghiêm. Đừng quên lời tuyên thệ của bác sĩ chúng ta, sinh mạng của bệnh nhân mới là quan trọng nhất."
Nghiêm Tiểu Vĩ hết cách, đành phải đi xem bệnh nhân trước.
Trước khi đi còn không quên dặn Lục Dịch Khanh về phòng nghỉ chờ mình, đợi cậu xử lí xong mọi chuyện rồi cùng nhau nghĩ cách.
Lục Dịch Khanh ngoài mặt đáp ứng, đợi người chạy vào phòng cấp cứu liền tạm biệt với Thẩm Phỉ, xoay người rời đi.
Anh đến với bệnh viện này chưa tới nửa năm, lúc đến khí phách hăng hái, còn lúc đi một lần so với một lần càng chật vật hơn.
Mặt trời cuối hè vẫn nóng hầm hập, chỉ đi một quãng đường ngắn từ khu nằm viện đến cổng bệnh viện mà trên trán Lục Dịch Khanh đã đầy mồ hôi, trước mắt cũng khi mờ khi rõ. Anh nghĩ, chính mình còn chưa bước chân ra khỏi bệnh viện đã ngất đi lần nữa, cũng quá mất mặt đi!
Lúc xuống lầu anh sợ mình ngã, liền dùng tay trái vịn chặt lan can, cẩn thận từng bước đi xuống.
Bụng to năm tháng thành gánh nặng đối với thân thể, mỗi bước đi cũng thật khó khăn.
Ánh mặt trời đối với người thường thì là nhẹ dịu, đối với anh lại là lửa nóng cực hình, dần dần Lục Dịch Khanh thậm chí chỉ còn nghe được tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập thình thịch của mình, một khắc không chú ý dưới chân liền bước hụt.
Có người chạy đến đỡ được anh.
"Dịch Khanh?!"
Lục Dịch Khanh mê man tưởng là Cận Hành, một lúc sau mới thấy rõ người đến...
Người đỡ anh là Tạ Định Lan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT