Lục Dịch Khanh nằm ở ICU ba ngày, trừ bỏ ngoại thương dần lành lại, gần như không có gì khởi sắc. Đến ngày thứ bảy, bác sĩ thông báo với người nhà: chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Tình huống còn nghiêm trọng hơn dự đoán trước đó của bác sĩ.
Tụ máu não là vấn đề nguy hiểm nhất.
Tình trạng của đứa nhỏ trong bụng cũng không tốt lắm. Vào ngày thứ tám, dưới thân Omega đột nhiên bắt đầu xuất huyết, lúc hộ sĩ phát hiện, khăn trải giường đã thấm đỏ một mảng lớn, bác sĩ vội vàng chạy tới đẩy người vào phòng cấp cứu, hữu kinh vô hiểm* mà tránh được một kiếp. Người được đẩy ra từ phòng cấp cứu, Cận Hành tranh thủ ngắm nhìn một cái, vừa nhìn lòng liên đau thắt như bị kim châm.
(Hữu kinh vô hiểm: Bất ngờ nhưng không gặp nguy hiểm)
Lục Dịch Khanh gầy đến biến dạng, trên mặt như được phủ một tầng sương, không có chút màu máu.
Bức tường tâm lý mà Cận Hành vất vả gây dựng mấy ngày nay tại một khắc ấy hoàn toàn sụp đổ. Hắn biết, bất cứ lúc nào mình cũng có khả năng mất đi Lục Dịch Khanh và đứa con chưa chào đời của họ.
Lục Dịch Xuyên biết em trai đã mang thai, anh ta giấu diếm bà Lục, không dám cho bà biết chuyện. Hung hiểm lần này qua đi, Lục Dịch Xuyên lập tức tìm bác sĩ hỏi thử xem có thể bỏ đứa nhỏ trong bụng em trai đi được không.
Đáp án nhận được cũng giống như ban đầu, phá bỏ đứa nhỏ cũng tương đương với việc giết chết Omega. Thân thể Lục Dịch Khanh càng ngày càng yếu, căn bản không thể thừa nhận thêm bất cứ thương tổn nào nữa.
Lục Dịch Xuyên không thích đứa nhỏ này, anh ta biết bà Lục chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận nó. Từ khi bà biết Lục Dịch Khanh xảy ra chuyện đến bây giờ, không một câu thăm hỏi, cũng không hề có ý định đến bệnh viện nhìn anh một cái, nhưng Lục Dịch Xuyên biết, chuyện này cũng không thể giấu bà được lâu.
Tình trạng của Omega chuyển biến xấu nhanh hơn bác sĩ dự đoán, ông ăn ngay nói thật với người nhà, tình huống thế này, hơn phân nửa là trong tiềm thức của bệnh nhân đã từ bỏ khát vọng sống, không muốn tỉnh. Bác sĩ cũng hỏi xem trước khi xảy ra chuyện bệnh nhân có gặp phải chuyện gì kích thích cảm xúc hay không.
Lục Dịch Xuyên nói, mấy ngày trước đó tâm trạng của em trai vẫn luôn không tốt, cứ buồn buồn, có mấy lần anh ta còn bắt gặp Lục Dịch Khanh âm thầm khóc, bị phát hiện còn nói dối là có bụi bay vào mắt. Tuy vậy, Lục Dịch Xuyên vẫn không tin em trai sẽ từ bỏ sự sống, nhất nhất cho rằng Lục Dịch Khanh nằm đây là bị Cận Hành liên lụy. Từ sau khi bị hắn lừa lấy phần văn kiện kia, Lục Dịch Khanh đã không thể toàn thân mà lui ra khỏi vũng bùn này.
Nhưng Cận Hành biết, Dịch Khanh của hắn thật sự muốn chết, mỗi câu mỗi chữ anh nói trong điện thoại chính là di ngôn. Anh thật sự không muốn sống nữa, dẫn theo con của họ cùng đi, không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa.
Chỉ cần nghĩ đến đó, lòng hắn như có cả ngàn cân đá đè lên, đè đến độ hắn không thở nổi. Cận Hành hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, có thể để tôi vào nói chuyện với em ấy một lúc không?"
"Tuy rằng cậu ấy đang hôn mê, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài. Nếu có thể gợi lên khát vọng sống của cậu ấy thì tốt, còn không thì cũng đừng nói chuyện kích thích quá nhiều đến cảm xúc của bệnh nhân." Bác sĩ nói: "Bác sĩ giỏi nhất cũng không trị được tâm bệnh, anh cứ thử xem sao."
Cận Hành mặc đồ bảo hộ cách ly tin tức tố, làm tốt công tác tiêu độc khử trùng mới được thả vào phòng ICU.
Lục Dịch Khanh nằm trên giường bệnh, trên người đắp một cái chăn màu trắng mỏng, phải nhìn thật kĩ mới phát hiện đường cong nhô lên bên dưới lớp chăn, tay phải bị thương dùng thiết bị chuyên dụng cố định bên người, bên trên quấn đầy băng gạc. Bác sĩ nói, phải đóng vào 29 cây đinh thép để cố định lại bàn tay, Cận Hành không dám tưởng tượng làm như vậy có bao nhiêu đau đớn. Nghĩ đến Lục Dịch Khanh về sau mỗi lần động một chút liền phải chịu nỗi đau do đinh cọ xát cùng da thịt, hắn liền hận không thể giết chết chính mình.
Tay trái không bị thương của anh cũng không tốt hơn tay phải là bao, mu bàn tay bởi vì ghim kim truyền trong khoảng thời gian dài đã sưng húp tím tái. Từ những lỗ kim ghim đầy tay, các loại thuốc men cần thiết được truyền vào để duy trì sự sống cho Omega cùng đứa nhỏ trong bụng.
Cận Hành sát lại, sát đến độ có thể đếm được lông mi của Lục Dịch Khanh.
Khắp người anh đều là vết thương, Cận Hành chỉ dám dùng ngón tay đụng nhẹ vào ngón áp út của anh.
Hai người yêu nhau hơn bảy năm, nhưng hắn vẫn chưa tặng được cho anh một cái nhẫn, cho đến hiện tại hắn đã sắp không còn cơ hội đó nữa.
Cận Hành dùng tay nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay lạnh băng của Omega, nói với người ấy: "Dịch Khanh, anh muốn mua cho em một cái nhẫn, bây giờ hình như hơi trễ rồi đúng không? Lúc em không cần anh nữa, anh mới nhớ đến phải cho em một lời hứa hẹn."
"Em đang rất giận nhỉ? Cho nên mới muốn trừng phạt anh như vầy, còn kéo theo bảo bảo cùng nhau không để ý đến anh."
"Em đừng bỏ anh...Em biết mà, trừ em ra, anh không còn gì cả."
Cận Hành giống như quay về thành một đứa nhỏ, lo lắng mất đi thứ đồ quý giá nhất của mình: "Sau này anh sẽ nghe lời em, được không? Em nói gì anh liền nghe theo đó. Anh đã cắt đứt quan hệ với Lai thị, sẽ không đi làm những chuyện khiến em lo lắng nữa."
"Em không thích anh hút thuốc, anh sẽ bỏ. Mấy ngày hôm trước anh đọc sách cho người mang thai mới biết khói thuốc đều không tốt cho cả em và con, em nói xem anh còn ở trước mặt em phun khỏi thuốc có phải rất thiếu đánh hay không? Em nếu tức giận thì tỉnh lại rồi cho anh một trận, có được không Dịch Khanh?"
Người bệnh không đáp lại hắn, lẳng lặng ngủ.
Cận Hành nhẹ giọng nói: "Không đánh cũng không sao, anh ghi sổ nợ giúp em, sau này cứ tính hết lên đầu anh. Về sau cái gì anh cũng theo em, em cứ việc quản anh đi, giống như trước đây vậy."
"Anh sẽ không làm tổn thương người nhà của em nữa, em muốn bọn họ được sống, anh sẽ để cho bọn họ sống. Anh cũng muốn em và con cùng nhau sống thật tốt, được không?"
Hắn nghẹn ngào cầu xin: "Xin em rủ lòng từ bi, đừng bỏ lại anh như vậy mà. Em và con đều không cần anh, vậy anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Lúc trước em nói muốn bù cho anh một cái sinh nhật, nhưng từ nay về sau anh không dám nhớ đến sinh nhật của mình nữa, không muốn nhớ đến cái ngày mà suýt chút nữa anh đã mất em. Nhưng mà em nói muốn lấy con làm quà sinh nhật tặng anh, quà đã tặng thì không thể thu hồi, cho nên em không được nuốt lời đổi ý đâu, anh còn muốn nhận thêm nhiều quà khác nữa, em mau mau tỉnh lại tặng cho anh đi!"
"Ba năm trước em nói anh ước nguyện vào đêm tân niên, muốn biết anh đã ước gì không? Nguyện vọng thứ nhất của anh chính là mẹ có thể khỏi bệnh, nửa đời sau sống an an ổn ổn, nguyện vọng thứ hai là em có thể vui vẻ hạnh phúc trải qua một đời. Vậy mà cả hai nguyện vọng không có cái nào thực hiện được cả, như thể ông trời đang đùa giỡn với anh vậy! Mẹ anh đi rồi, ngay trước mắt anh, một khắc đó anh vĩnh viễn cũng không quên được. Chí thân đều bỏ lại anh mà đi, Dịch Khanh, anh chỉ khác cô nhi ở chỗ anh còn có em, chỉ còn một mình em thôi."
"Sau đó, chính tay anh lại từng bước hủy hoại em. Em không vui em phiền lòng, anh đều biết, chẳng qua không để trong lòng, lúc đó chỉ một lòng muốn báo thù, muốn giết hết những kẻ đã hại cha mẹ mình, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hóa ra mình và những kẻ đó đều cùng là một loại người. Anh hại em thành như vậy, em phải hận chết anh mới đúng, rời bỏ anh giống như trước ba năm trước vậy, quay trở lại cuộc sống mà em vốn có, chứ không phải thay anh chắn một kiếp như thế này."
"Em quả thật không biết cách để hận một người. Mà anh, cũng quên mất cách yêu em."
"Anh rất ngu ngốc, em có bằng lòng dạy dỗ anh không?" Cận Hành cúi đầu hôn hôn ngón tay Lục Dịch Khanh: "Em có thể tha thứ cho anh đi mà được không? Dịch Khanh..."
Cận Hành không biết Lục Dịch Khanh có nghe được những lời này hay không. Lục Dịch Khanh tính tình tốt, không dễ tức giận, nhưng một khi đã giận ai thì rất nghiêm trọng, lúc cao trung vì hiểu lầm mà chọc Lục Dịch Khanh giận, bị ngó lơ gần ba năm, đến bây giờ Cận Hành vẫn còn thấy sợ. Mà lúc này, hắn cũng thật sự rất sợ, sợ Lục Dịch Khanh giận thật, sẽ không bao giờ tỉnh nữa, hắn nguyện ý chờ, bao lâu cũng sẽ chờ, chẳng qua hắn biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Người nằm trên giường bệnh vẫn không có phản ứng, nhưng điện tâm đồ một bên lại phát ra âm thanh cảnh báo, Cận Hành biết khi đường cong đó biến thành đường thẳng sẽ có ý nghĩa thế nào, nước mắt loạch xoạch tuôn rơi. Hắn lập tức nhấn chuông, nửa phút sau đã có bác sĩ y tá vọt vào ICU, hai người trong đó tiến lên kéo Cận Hành ra ngoài. Cận Hành nhìn bác sĩ ấn máy sốc tim lên cơ thể gầy yếu của Lục Dịch Khanh, từng nhịp từng nhịp, điện tâm đồ một bên vẫn không có dấu hiệu hồi phục, tức khắc sụp đổ, quỳ rạp xuống đất, hướng về phía người nằm trên giường bệnh tê tâm liệt phế khóc rống: "Dịch Khanh, em thương anh đi mà...Đừng như vậy...Đừng trừng phạt anh như vậy...Van em xin em...Đừng mà..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT