*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hy



________________________

Chương 36 (chuyện cũ)

Lục Dịch Khanh xém ngã sấp mặt. Đối mặt với chỉ trích của bà Lục, anh không có cách nào phản bác.

Ba người nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Lục Dịch Xuyên đỡ bà Lục ngồi lên ghế ngoài hành lang, Lục Dịch Khanh nhanh chóng túm lấy hộ sĩ vừa chạy ra từ phòng cấp cứu hỏi xem tình hình thế nào.

"Phát hiện hơi muộn, có dấu hiệu suy hô hấp, đang trong giai đoạn nguy kịch." Hộ sĩ vội vàng nói một câu lại chạy đi.

Bởi vì người đang nguy kịch, nên mới gọi họ lại đây, chính là để phòng ngừa vạn nhất, để bọn họ gặp mặt lần cuối cùng.

Lục Dịch Khanh dán lên ô kính cửa phòng cấp cứu ngó vào trong. Mới một tháng không gặp, cha anh đã bị đẩy vào phòng cấp cứu, bị một đám bác sĩ vây quanh, trong góc còn có một hàng cảnh sát vũ trang đứng canh.

Bác sĩ lấy máy sốc điện ấn vào ngực Lục An Chính. Lục Dịch Khanh nhìn thân thể gầy yếu của cha dưới tác dụng của sốc điện nảy lên từng đợt, đường cong của điện tâm đồ cũng dao động lớn, rất nhanh liền có xu thế ổn định. Anh mới vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng thấy Lục An Chính sùi bọt mép, hộ sĩ còn chưa kịp lau, bác sĩ đã cầm một cái ổng thật dài cắm vào trong miệng ông.

Cắm ống nội khí quản có bao nhiêu đau đớn Lục Dịch Khanh là người hiểu rõ nhất, tay đặt trên cửa kính chậm rãi nắm lại thành quyền.

Cấp cứu cả một buổi tối, Lục An Chính mới miễn cưỡng vượt qua giai đoạn nguy kịch, lúc ra khỏi phòng cấp cứu vẫn bị hai sĩ quan hộ tống theo sau, bà Lục muốn lại gần nhìn ông một cái cũng bị đối phương lạnh lùng cự tuyệt.

Nếu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, người nhà đương nhiên không được phép đến thăm.

Bác sĩ nói sơ tình huống với bọn họ: "Chắc là đắc tội ai đó, mới bị người ta bỏ độc vào trong thức ăn. Lúc đưa đến đây đã rất nguy kịch rồi."

Lục Dịch Xuyên hỏi: "Ai làm?" Rõ ràng 'thủ tục' gì nên làm, anh ta cũng đã làm xong hết rồi mà.

"Cái này tôi cũng không rõ lắm." Bác sĩ nói.

Vậy mà, Lục Dịch Khanh biết.

Lục An Chính được cứu chữa xong rất nhanh lại bị giam giữ, bà Lục thậm chí còn chưa gặp được người đã bị cưỡng chế rời khỏi bệnh viện.

Lục Dịch Khanh ra khỏi bệnh viện nhưng lại không về nhà. Anh muốn đi tìm Cận Hành nói chuyện cho rõ ràng.

"Cậu muốn đi một mình thật sao? Có khả năng Lai Dương cũng đang ở đó." Tạ Định Lan ở đầu bên kia điện thoại nói: "Giờ tôi đang ở tỉnh khác, nếu không thì có thể đi cùng cậu rồi."

"Cảm ơn anh, tôi đi một mình cũng được mà." Lục Dịch Khanh nói: "Có một số chuyện, nhất định phải giáp mặt mới nói rõ ràng được.'

Nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố, được cải tạo từ một căn tứ hợp viện, trên biển hiệu đề ba chữ 'Tê Phượng Lâu'. Tuy rằng quán theo phong cách cổ phong cổ vị, ngoài cửa lại có hai bảo tiêu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen đang đứng. Theo như Lục Dịch Khanh quan sát được, những vị muốn vào cửa đều phải trình danh thiếp ra cho hai vị đó xem, mới có thể vào.

Tạ Định Lan đã nói qua với anh, 'Tê Phượng Lâu' này vào một số dịp đặc biệt sẽ mở các buổi đấu giá cổ vật, còn ngày bình thường cũng chỉ là một nhà hàng có phong cách đặc biệt một chút. Người đến đây, tám phần là thương nhân trong giới đồ cổ, tất nhiên cũng sẽ có một số quy định bất thành văn, điều đầu tiên chính là, không phải người nào cũng có thể tùy tiện vào được.

Nhờ có Tạ Định Lan đánh tiếng trước, lúc Lục Dịch Khanh vào cửa cũng không bị bảo tiêu làm khó dễ.

Vào trong, liền cảm nhận được sự thanh u tĩnh lặng của nơi này, ngay cả nhiệt độ cũng có vẻ thấp hơn bên ngoài gần chục độ.

Lục Dịch Khanh dựa theo số phòng Tạ Định Lan nói, muốn lên lầu tìm, lại bị một nữ phục vụ mặc sườn xám ngăn lại.

Lục Dịch Khanh giải thích với cô ấy là mình đến tìm người quen, nữ phục vụ đã hiểu, nói: "Lai tổng và Cận tiên sinh đều đang ở trên lầu. Bọn họ đang bàn chuyện quan trọng, người ngoài không tiện quấy rầy."

"Bọn họ còn bao lâu nữa mới xong?" Lục Dịch Khanh nhìn thoáng qua trên lầu.

"Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà tôi biết, không quấy rầy lúc người khác đang làm việc là phép lịch sự cơ bản nhất, thưa tiên sinh."

"Tôi có thể chờ, phiền cô lên thông báo với họ một tiếng được không?"

"Tiên sinh không thể đứng đây đợi được, khách của chúng tôi đều là nhân vật tôn quý, ngài đứng ở đây có chút...không hợp mắt lắm." Nữ phục vụ chỉ chỉ mảnh đất trống giữa tứ hợp viện: "Phiền ngài qua bên kia đứng đi."

Chưa hết mùa hè, mặt trời ban trưa treo trên đầu, như thiêu như đốt vạn vật.

Lục Dịch Khanh đứng dưới cái nắng gay gắt như vậy tròn hai tiếng, ban đầu chỉ là đầu váng mắt hoa, lúc sau lại thành tim đập gấp, mồ hôi chảy như suối. Hai bên tóc mai chảy một giọt lại một giọt mồ hôi, tích tích nhỏ trên đất thành một vũng nước nhỏ.

Anh cảm thấy mình chắc bị cảm nắng mất rồi. Một khắc trước khi Lục Dịch Khanh hết sức chịu đựng, nữ phục vụ kia mới mời anh vào phòng tiếp khách.

Anh giơ tay lau đống mồ hôi trên trán, bình ổn hơi thở, nhịn xuống choáng váng đang trào dâng mới bước vào hiên, lúc bước lên bậc thang còn dẫm hụt suýt nữa thì ngã, cũng may là bắt được lan can bên cạnh.

Vòng qua một cái bình phong, Lục Dịch Khanh thấy được Cận Hành và Lai Dương đang ngồi trên ghế lô tinh xảo, bình thản phẩm trà.

Một bụng oán giận đã bị ánh mặt trời đốt hết, Lục Dịch Khanh trực tiếp đi đến trước mặt Cận Hành quỳ xuống.

Cận Hành chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Lục Dịch Khanh ở đây. Sắc mặt anh tiều tụy, cả người mỏng manh yếu ớt, lại còn đi đến trước mặt mình trực tiếp quỳ xuống.

Cận Hành gần như lập tức nhảy dựng lên, bước nhanh đến muốn kéo người dậy. Lục Dịch Khanh lại tránh tay hắn, dùng tâm thế hèn mọn đến cực điểm cầu xin Cận Hành: "A Hành, em xin anh buông tha cho thân nhân của em. Anh muốn mạng đền mạng phải không? Anh cứ trực tiếp lấy của em đi! Em van anh, xin anh đừng động vào cha em, ông ấy già rồi, căn bản không chịu nổi dằn vặt giày vò nữa!"

Anh duỗi tay sờ soạng bên hông Cận Hành, vừa tìm vừa nói: "Anh mang súng đúng không? Anh dùng một súng kết liễu em là được rồi, em cũng là người nhà họ Lục, em cũng có tội. Em rất xin lỗi rất xin lỗi. Anh giết em đi, lấy mạng của em đổi lấy bình an tuổi già cho cha em, có được không?"

"Em nói bậy cái gì đó?!" Cận Hành dùng sức lớn mới kéo được người đứng dậy khỏi mặt đất. Hắn nắm mặt Lục Dịch Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ không đáng để em làm vậy, có hiểu không hả? Ai nợ người đó trả, không liên quan tới em, em lo mà sống thật tốt cho tôi! Có nghe không? Ai cũng không được động vào em!"

"Anh phái người tông chết anh em, đầu độc cha em, người anh hại chính là chí thân của em! Làm sao em có thể khoanh tay đứng nhìn được?" Lục Dịch Khanh nhìn vào mắt hắn: "Cận Hành, là anh, không cho em an an ổn ổn mà sống!"

Anh tránh tay Cận Hành, xoay người muốn đi. Cận Hành lại sợ anh xúc động lên sẽ làm chuyện nguy hiểm, vội vàng kéo người lại, nào biết chỉ kéo nhẹ một cái, Lục Dịch Khanh cả người choáng váng, thân thể rốt cuộc tới cực hạn, nhắm mắt ngã xuống.

Lúc Cận Hành hoảng hốt bế người lên, mới phát hiện người này nhẹ bẫng, gần như không cảm giác được sức nặng của anh...

__________

(1) Tứ hợp viện:kiến trúc nhà hay nhìn thấy trong phim cổ trang TQ ấy



(2) Áo Tôn Trung Sơn:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play