Cận Hành hiếm có ở nhà với Lục Dịch Khanh ba ngày. Ba ngày này, Cận Hành giống như quay trở lại lúc hai người vừa yêu đương, ôn nhu săn sóc, chiều Lục Dịch Khanh đến độ có chút lâng lâng.
Anh cảm thấy mấy ngày nay Cận Hành rất dễ nói chuyện, gần như muốn gì cũng chiều.
Lục Dịch Khanh vốn muốn thừa dịp này xúc tiến tình cảm với A Hành một chút, nhưng gần đây cơ thể anh luôn thấy không khỏe, không thể nói rõ là khó chịu ở đâu, đặc biệt dễ mệt, hay buồn ngủ, mệt một cái là có thể ngủ bất cứ chỗ nào. Cũng vì trạng thái không ổn này, viện trưởng mới đồng ý phê chuẩn cho anh ba ngày nghỉ phép.
Hôm nay lúc ăn cơm vốn đang rất vui vẻ, Cận Hành khen cá Lục Dịch Khanh nướng ngon, còn gắp cho anh một miếng. Nào ngờ miếng cá kia vừa tới miệng, mùi tanh hôi xen lẫn mùi giấm chua và tỏi xộc vào khoanh mũi, Lục Dịch Khanh lập tức nghiêng đầu che miệng, tức tốc vọt vào toilet.
Cận Hành bị một cánh cửa chặn ở ngoài, vẫn có thể nghe được tiếng nôn mửa của người ở trong. Hắn sốt ruột gõ cửa hỏi vọng vào: "Em sao vậy, Dịch Khanh?"
Đáp lại hắn chỉ có tiếng dội nước, thật lâu sau, Lục Dịch Khanh mới mở cửa, khuôn mặt tái nhợt nói: "Chắc là dạo gần đây ăn uống không lành mạnh lắm, dạ dày có vấn đề thôi."
Anh nhớ đến thói quen ăn uống loạn thất bát tào của mình trước đây, hoài nghi có lẽ dạ dày bị đói nhiều sinh bệnh luôn rồi.
Cận Hành thấy sắc mặt anh không tốt, đề nghị đến bệnh viện, Lục Dịch Khanh không lay chuyển được hắn, đành phải đi thay quần áo. Lúc chuẩn bị ra ngoài điện thoại lại đột nhiên đổ chuông, anh vừa nhấc máy còn chưa kịp nói gì, Lục Dịch Xuyên đã gần như là gào vào trong điện thoại: "Trong nhà xảy ra chuyện rồi! Lập tức trở về cho anh!"
Lục Dịch Khanh chẳng kịp hỏi, đầu kia đã cúp máy. Anh biết nếu không phải đã xảy ra chuyện lớn, anh trai chắc chắn sẽ không gấp thành như vậy.
"Em không đến bệnh viện, em phải về nhà một chuyến đã." Lục Dịch Khanh cất điện thoại, có chút sốt ruột.
"Để tôi đưa em về."
Xe ngừng lại trước cổng lớn nhà họ Lục, ngoài cổng có vài chiếc xe công vụ, thậm chí còn có hai cảnh sát đứng canh gác.
Lục Dịch Khanh thấy trận thế này liền biết lần này thật sự xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi. Anh nói một tiếng với Cận Hành rồi vội chạy vào nhà. Hai vị cảnh sát kiểm tra hết toàn thân Lục Dịch Khanh một lượt rồi mới thả anh vào.
Cận Hành ngồi trong xe, nhìn nhà họ Lục bị bao vây tầng tầng lớp lớp, khung cảnh thật quen thuộc làm sao. Trong mắt hắn cháy lên ngọn lửa khoái cảm báo thù.
Lục Dịch Khanh vọt vào phòng khách, mẹ và anh trai đều ngồi ở sô pha, người hầu và quản gia bị xua hết ra ngoài. Trong phòng khách còn có vài vị cảnh sát mặc thường phục, phân chia đứng ở các góc, có mấy người mới từ trên lầu xuống, trên tay cầm một tập tài liệu lớn.
Ngoài cửa thư phòng tầng một cũng có hai vị cảnh sát đứng, cửa phòng đóng chặt.
Ông Lục ở trong đó, tiếp nhận thẩm vấn của kiểm sát viên.
Trong tòa nhà này, chỉ còn mỗi Lục Dịch Khanh là chưa biết chuyện gì xảy ra.
Lục Dịch Xuyên trấn an tinh thần của bà Lục, mới bước đến kéo Lục Dịch Khanh qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Dịch Khanh, em nói thật cho anh biết, em có đụng đến thứ gì trong thư phòng của cha không?"
"Thứ gì cơ, mấy quyển sách trên kệ ấy hả?"
"Đừng giả ngu với anh!" Lục Dịch Xuyên gấp đến độ mắt đỏ ngầu: "Văn kiện trong cái két bảo hiểm, em có động tới không?"
Lục Dịch Khanh từ ánh mắt anh trai biết Lục Dịch Xuyên đã nhận định là mình làm. Chuyện tới giờ đã không thể giấu, anh liền khảng khái thừa nhận, còn phân tích tiền căn hậu quả của việc này cho Lục Dịch Xuyên nghe.
(Tui đọc tới đây cũng tức ứa máu với cái sự ngây thơ của bạn thụ:))
Như anh thấy, loại hành vi lén lút này của mình tuy rằng không đúng, nhưng tình thế bức bách nên bất đắc dĩ phải làm. Huống hồ, Lục Dịch Khanh nghĩ, nếu anh sớm nói chuyện của Cận gia cho cha biết, ông nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Nào biết anh vừa nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, sắc mặt Lục Dịch Xuyên đã không thể dùng hai từ 'khó coi' để hình dung nữa, ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi, vừa khó có thể tin lại ảo não đến cực điểm.
"Có vấn đề gì sao anh?" Lục Dịch Khanh bất an hỏi.
Lục Dịch Xuyên cười khổ, cố nén giận nói: "Cha bị em hại chết rồi! Nhà họ Lục cũng phải bị hủy trên tay em!! Dịch Khanh a Dịch Khanh!"
"Anh nói rõ xem nào, phần văn kiện kia có vấn đề gì sao?" Lục Dịch Khanh hoang mang: "Rốt cuộc là sao vậy? Anh?!"
"Đừng gọi tao là anh! Tao không có đứa em ngu như mày!" Lục Dịch Xuyên như phát điên, tin tức tố trên người cũng mất kiểm soát, công kích về hướng Lục Dịch Khanh: "Lục gia tạo cái nghiệt gì, mới nuôi ra một con sói mắt trắng như mày cơ chứ?!!!"
Lời này quá nặng, Lục Dịch Khanh chịu không nổi, anh lùi về sau dựa tường mới có thể đứng vững.
Lục Dịch Khanh nâng mắt nhìn mẹ, bà Lục cũng nhìn lại anh, ánh mắt căm ghét như đang nhìn kẻ thù.
Anh hình như đã phạm sai lầm, nhưng không ai nguyện ý nói cho anh biết anh sai chỗ nào, ào ạt mà đến chỉ có quở trách cùng hận ý như bão của thân nhân.
Cửa thư phòng mở, hai người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen đi ra đầu tiên, sau đó mới đến ông Lục.
Lục Dịch Khanh nhìn rõ ràng, trên tay cha mang một bộ còng tay. Hai viên cảnh sát đứng trước cửa phòng cũng đi theo sau áp tải ông.
Lúc này anh mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, tiến lên kéo tay ông Lục hỏi có chuyện gì xảy ra.
Lục An Chính nhìn con trai đang hoảng loạn, trong mắt là thất vọng tột độ, chậm rãi rút tay mình ta. Nếu không phải trên tay còn có một bộ còng, ông nhất định sẽ cho Lục Dịch Khanh một cái tát: "Tôi tự hỏi, người làm cha này, chưa từng bạc đãi anh điều gì. Cho dù anh phân hóa thành Omega, tôi vẫn hỗ trợ anh làm điều anh muốn, đi con đường anh chọn. Anh không có năng lực xuất sắc như anh trai anh, tôi cũng không hề đem áp lực gia tộc ra ép anh. Tôi thật sự không biết, mình đắc tội anh chỗ nào, tới nỗi anh phải liên thủ với người ngoài quay lại hại chết người cha này?!"
Lục Dịch Khanh thương tâm: "Cha...Cha đang nói gì vậy? Sao con có thể hại cha được?"
Lục An Chính cay nghiệt: "Tiếng 'cha' này của anh, tôi nhận không nổi. Coi như hai mươi mấy năm qua, Lục An Chính tôi ngu ngốc mà nuôi một con sói mắt trắng như con mình!"
Người đàn ông trung niên đi phía trước ông Lục quay đầu lạnh lùng trào phúng: "Ông cũng đừng nói ai hại ai, mấy chuyện này không phải do một tay ông làm ra sao? Con ông đâu có làm sai, còn có thể được tặng một cái mỹ danh 'đại nghĩa diệt thân' nữa đó."
Những lời này tựa như gai độc, đâm thẳng vào tim Lục Dịch Khanh.
Kiểm sát viên áp giải Lục An Chính ra ngoài, bà Lục chạy theo muốn nói vài lời cũng bị cảnh sát ngăn lại.
Lục Dịch Khanh nhìn cha bị một đám người áp giải lên xe, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy chiếc xe cảnh sát đi xa dần, sau đó chiếc Porsche của Cận Hành mới lọt vào tầm mắt anh.
Cận Hành hạ cửa xe, một tay chống lên khung cửa, chọn một tư thế thoải mái nhất ngắm nhìn màn kịch vừa rồi, sau đó tầm mắt mới thong thả đối diện với Lục Dịch Khanh.
Lục Dịch Khanh nhớ lời anh trai nói, muốn chạy qua hỏi cho rõ ràng, nhưng Cận Hành chỉ liếc qua chỗ anh một cái liền quay đầu xe, cố tình làm như không thấy anh.
Lúc Lục Dịch Khanh đuổi ra tới nơi, xe Cận Hành đã dần khuất tầm mắt.
Anh cố gắng đuổi theo vài bước, nhưng bị một trận quặn đau ở bụng dưới ép phải ngừng chân. Lục Dịch Khanh đứng giữa đường, một tay che bụng, nhìn Cận Hành nghênh ngang lái xe rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT