Edit: Hy



________________________

Chương 29 (chuyện cũ)

Tạ Định Lan chạy xe vào trong tiểu khu, chỉ cần Lục Dịch Khanh vừa xuống lầu là có thể thấy xe hắn.

Lúc Lục Dịch Khanh xuống còn vác theo một hòm thuốc. Ngồi vào trong xe bị Tạ Định Lan nhắc nhở một câu "Dây an toàn" anh mới phát hiện ra mình chưa thắt dây, đợi Lục Dịch Khanh thắt xong Tạ Định Lan mới khởi động xe rời đi.

"Có thể nói cho tôi biết các anh đang làm gì không?" Lục Dịch Khanh siết chặt lấy dây an toàn trước ngực, anh cảm thấy hôm nay không khí trong xe cực kì ngột ngạt.

"Tiếp tục làm giao dịch lúc trước bị ngừng giữa chừng." Tạ Định Lan chú ý đến sắc mặt tái nhợt của đối phương, hỏi: "Cậu không thoải mái sao?"

Lục Dịch Khanh lắc đầu, hít sâu một hơi mới nói: "Không sao, tôi thấy hơi ngạt chút thôi."

Tạ Định Lan nghe vậy ấn hạ cửa sổ xe bên phía ghế phụ lái, làm không khí bên ngoài phả vào trong xe, lại hạ tay chỉnh điều hòa về phía mình, không cho gió lạnh thổi vào người Lục Dịch Khanh, xong xuôi mới hỏi: "Như vậy có đỡ hơn không?"

"Cảm ơn, tốt hơn rồi." Trong xe có luồng khí trời thổi vào, Lục Dịch Khanh mới đỡ khó chịu. Rõ ràng anh chưa từng bị say xe, vừa rồi lại có cảm giác tức ngực buồn nôn.

"Ừm." Tạ Định Lan lại hướng mắt về phía trước, giảm tốc độ, làm xe chạy càng êm hơn.

"Lát nữa đến nơi, cậu cứ ngồi yên trong xe." Tạ Định Lan dặn dò: "Không thể biết được có phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào không, cậu phải tự chú ý an toàn của mình, nếu không tôi cũng không có cách nào bảo vệ cậu."

"Được, tôi biết, sẽ không gây thêm phiền toái cho các anh."

"Cậu đã nói cho Cận Hành biết cậu đi với tôi chưa?"

Lục Dịch Khanh do dự một chút mới lắc đầu, anh nhớ đến thái độ mấy ngày nay của Cận Hành với mình, ảm đạm: "Đừng nói cho anh ấy biết, tôi đứng ở xa nhìn chút thôi là được, tôi chỉ muốn đảm bảo anh ấy an toàn." Không cần lại bị thương nữa.

"Cậu...Rất thích Cận Hành sao?" Tạ Định Lan đột nhiên hỏi.

"?" Lục Dịch Khanh bị hỏi câu này có chút bất ngờ, bởi vì Tạ Định Lan để lại ấn tượng rất sâu trong lòng anh, loại vấn đề này, dường như không nên phát ra từ miệng hắn mới đúng.

Tạ Định Lan thấy đối phương hồi lâu không đáp, mới nghĩ vấn đề mình vừa hỏi hình như không ổn lắm, hắn lúng túng nói: "Xin lỗi, mạo phạm rồi."

"A, không sao." Lục Dịch Khanh cười cười, sau đó thoải mái thừa nhận: "Tôi thích hắn thật mà, có gì mà phải giấu. Thích một người không sai, cũng không có gì phải ngại cả."

"Ồ, ra là vậy." Tạ Định Lan không dám quay đầu đối diện với anh, sợ đối phương nhìn ra cảm xúc khác thường của mình.

Xe dừng lại trước một nhà xưởng lớn, cửa xe bên ghế phụ đối diện với cửa lớn của nhà xưởng, Lục Dịch Khanh chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy cảnh tượng bên trong.

Tạ Định Lan vì suy xét an toàn, đóng cửa sổ xe, nhưng cũng không gây trở ngại đến việc Lục Dịch Khanh quan sát tình huống bên ngoài, còn từ bên ngoài nếu nhìn vào trong xe, chỉ có thể nhìn thấy một màu đen bóng.

Tạ Định Lan dặn đi dặn lại Lục Dịch Khanh không được tùy tiện chạy ra ngoài mới xuống xe.

Lục Dịch Khanh nghiêng đầu nhìn bên ngoài, thật nhanh liền bắt được thân ảnh Cận Hành.

Phía sau hắn còn đi theo rất nhiều người, trừ Tạ Định Lan, nhưng người còn lại Lục Dịch Khanh đều không biết. Nhưng đám người kia, bao gồm cả Cận Hành, đều lấy Lai Dương làm trung tâm che chở.

Giao dịch với bên Hongkong do Cận Hành phụ trách bị buộc phải tạm dừng do sự cố ngoài ý muốn kia, lô hàng cũng suýt chút nữa bị đám người chặn đánh hôm nọ cướp mất. Cận Hành vốn có thể toàn thân mà lui, nhưng vì giữ lô hàng nên mới bị trọng thương, Lai Dương không có khả năng buông tha cho đám người kia dễ dàng như vậy, truy sát nửa tháng, kết quả lại đào được một tin tức ngoài dự đoán: đám người nửa đường chặn đánh bọn họ, lại là người của thương nhân Hongkong thuê, mục đích đơn giản chỉ vì không muốn tốn một xu chiếm đoạt lô hàng đồ cổ mới được khai quật, hiện tại mục đích không thành, mới căng da đầu đến đàm phán với Lai Dương. Đáng tiếc Lai Dương cũng không muốn cho ông ta cơ hội này, hẹn người đến một nhà xưởng bỏ hoang, dẫn theo một đống thủ hạ đến diễn một 'tuồng kịch'.

Đối phương cũng không phải ăn chay, nói là tới đàm phán, cũng vẫn mang theo rất nhiều 'bảo tiêu'.

Lục Dịch Khanh thấy rất khó hiểu, làm ăn buôn bán hẳn là nên hẹn nhau ở nhà hàng khách sạn mới hợp lễ nghi, giờ lại hẹn nhau đến chốn đồng không mông quạnh này, thật sự là cực kì không có thành ý.

Trừ phi, Lại Dương căn bản không có ý muốn hoàn thành lần giao dịch này.

Quả nhiên, anh mới thất thần có một lát, hai bên vốn đang ngồi ở bàn đàm phán tâm bình khí hòa nói chuyện với nhau, đã giương cung bạt kiếm nhào vào quần ẩu.

Lục Dịch Khanh theo tiềm thức muốn mở cửa xe, nhưng lại đột nhiên nhớ đến lời Tạ Định Lan dặn dò. Anh không biết đánh đấm gì, đi xuống cũng chỉ thêm phiền, Lục Dịch Khanh không muốn gây thêm phiền toái cho Cận Hành, vì thế cưỡng ép thu tay, nôn nóng ngồi trong xe xem tình hình bên ngoài.

Ánh mắt Lục Dịch Khanh một khắc cũng không ngừng mà dõi theo Cận Hành. Anh chưa bao giờ biết Cận Hành đánh nhau sẽ lợi hại như vậy, nếu thứ hắn đang cầm trên tay không phải là gậy gộc mà là một con dao, Lục Dịch Khanh thật sự sợ, hắn sẽ giết người.

Từ nhỏ anh đã được bảo bọc trong nhà kính, đánh nhau máu me như vậy cũng chỉ được nhìn thấy trong TV. Cho dù hiện tại, anh cũng chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem, nhưng trong đám người đang liều mạng đó, lại có người anh yêu nhất.

Lần đầu tiên, Lục Dịch Khanh cảm thấy mình thật vô dụng, cũng là lần đầu tiên, anh giật mình nhận ra không biết từ khi nào khoảng cách giữa mình và Cận Hành đã ngày càng xa, thậm chí đã không còn cùng một thế giới.

Phe đối phương rõ ràng đã rơi xuống thế hạ phong, trận đánh này hẳn là rất nhanh sẽ kết thúc. Lục Dịch Khanh xác nhận Cận Hành không bị thương mới thoáng thở phào một hơi, lại bỗng nhiên thấy có một người bị Cận Hành đánh ngã nằm trên đất, đang lặng lẽ móc ra một cây súng.

Gần như lập tức, Lục Dịch Khanh lao ra khỏi xe, hướng về phía Cận Hành đang trong vòng nguy hiểm hét lên: "A Hành! Hắn có súng!!"

Cận Hành vừa nghe thấy thanh âm của Lục Dịch Khanh liền tìm được thân ảnh đối phương, biểu tình trên mặt trở nên cực kì dữ tợn, Lục Dịch Khanh bị hắn nhìn thoáng qua một cái tự nhiên lại thấy lạnh cả sống lưng.

Lúc này, tên cầm súng thấy mục đích bị bại lộ, dứt khoát nhắm vào cái người đột nhiên nhảy ra ngăn hắn mà bóp cò. Kinh ngạc qua đi, Cận Hành lập tức phản ứng nhanh chóng vặn tay người nọ.

Phát súng kia, rốt cuộc bắn trật.

Lục Dịch Khanh có thể cảm giác được, trong một cái nháy mắt, trước mặt bỗng xẹt qua một luồng gió mạnh, anh căn bản không kịp phản ứng, liền nghe bên trái vang lên tiếng va chạm mạnh cùng tiếng kính vỡ.

Lục Dịch Khanh quay đầu nhìn, cửa kính xe phía sau nhiều thêm một cái hố màu đen, thậm chí bởi vì lực cọ xát mãnh liệt, vẫn còn đang bốc khói, phần kính xung quanh đã nứt thành mạng nhện.

Đường đạn chỉ cách tay trái của anh chưa đến một centimet.

Nếu Cận Hành không nhanh chóng ngăn cản hành động của người kia, viên đạn này không nghi ngờ gì chắc chắn sẽ găm vào người Lục Dịch Khanh.

Chỉ kém một chút như vậy.

Cận Hành xác nhận Lục Dịch Khanh không bị thương, mới hai ba phát đoạt súng, đem tay phải người kia ấn trên mặt đất, họng súng để ở mu bàn tay đối phương, bóp cò. Tiếng súng vang lên, theo sau đó là tiếng tru thê thảm của kẻ bị bắn.

Lục Dịch Khanh bị dọa ngốc tại chỗ, nhìn thấy Cận Hành đối xử với người khác tàn nhẫn như vậy, một chữ cũng không thể phát ra.

Đám người kia hiển nhiên cũng chú ý đến Trình Giảo Kim nửa đường xuất hiện này, có kẻ không sợ chết cầm đao đâm về phía Lục Dịch Khanh. Tạ Định Lan phản ứng đầu tiên, vọt đến trước người anh bẻ tay đối phương, tuy rằng phải chịu một dao đâm trúng bụng dưới, nhưng vẫn không trở ngại hắn đem kẻ kia đánh ngã xuống đất.

Đám người kia cuối cùng mất hết sức phản khác, kẻ cầm đầu còn rơi vào tay Lai Dương. Lai Dương cầm một thanh dao kề lên cổ đối phương, thương nhân Hongkong kia sợ tới mức đái trong quân, liên thanh xin tha nhượng lợi. Lai Dương âm trầm nói: "Tao không định giết mày, nhưng mày làm người của tao bị thương, một đao kia dù sao cũng phải đòi lại trên người mày mới được." Y đem thanh dao để ở động mạch cổ của đối phương, trong mắt hiện lên một đạo tàn nhẫn, cổ người nọ liền ào ào xuất huyết, ông ta che cổ ngã xuống đất run rẩy, một lát sau, hoàn toàn an tĩnh.

Lục Dịch Khanh nhìn bên hông Tạ Định Lan thấm máu, xông lên muốn giúp hắn xem xét thương thế. Tạ Định Lan lại sắc mặt như thường: "Bị đâm có một nhát, chảy chút máu thôi mà."

(Tui bị đứt tay có tí tẹo đã thốn lắm luôn rồi ông ơi (-_-))

Lục Dịch Khanh xốc quần áo bên hông đối phương lên nhìn, xác nhận chỉ bị đâm hơi sâu, vẫn chưa tổn thương đến nội tạng, xuất huyết cũng không quá nghiêm trọng, mới quay đầu cầm lấy hòm thuốc nhỏ mình mang theo —— vốn mang theo là đê ngừa trường hợp như thế này xảy ra.

Anh cầm băng gạc và cồn, để Tạ Định Lan dựa vào thân xe, nghiêm túc xử lí vết thương cho hắn.

Đang làm, tay phải bỗng bị Cận Hành chụp lấy, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt băng lãnh của người nọ, phảng phất như nhìn lâu thêm chút nữa cũng bị ánh mắt hắn đông cứng luôn.

"A Hành..."

"Ai cho em đến đây?!" Cận Hành dùng ngữ khí trách móc nói với Lục Dịch Khanh.

"Em...Vì em lo cho anh nên mới..." Lục Dịch Khanh chột dạ. Anh có chút sợ Cận Hành như vậy, tránh ánh mắt hắn liếc dọc liếc ngang, vô tình nhìn đến người cổ tay đầy máu nằm trên đất, theo bản năng bác sĩ muốn tiến lên sơ cứu cho gã, nhưng cổ tay lại bị Cận Hành nắm chặt, một bước cũng không nhích được.

"Em có biết mới nãy suýt chút nữa là em chết rồi không hả?!!" Cận Hành rống vào mặt Lục Dịch Khanh. Hắn, thật sự rất tức giận.

Cổ tay của Lục Dịch Khanh bị Cận Hành nắm chặt, bao nhiêu sức của hắn đều dồn hết vào đó, cổ tay của anh cũng muốn đứt luôn rồi.

Tạ Định Lan không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển thành như vậy, che miệng vết thương mới được xử lí một nửa đang còn chảy máu, giúp Lục Dịch Khanh thanh mình: "Là tôi dẫn cậu ấy đến."

"Em có thấy không, có người bị thương, vì em!" Cận Hành một cái liếc mắt cũng không cho Tạ Định Lan, chỉ lo quát Lục Dịch Khanh: "Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chuyện của tôi em đừng xía vào, em ** mẹ một câu nghe cũng không lọt đúng không? Nhất định phải chờ cho có người bị thương em mới biết sợ hả?! Nhất định phải chờ đến lúc có đạn găm vào người em em mới chịu nghe lời hả??!!"

"Thật xin lỗi...Chỉ là em lo cho anh, em sợ anh xảy ra chuyện...Em..."

Cận Hành ngắt lời anh: "Không mượn em lo! Trừ việc thêm phiền cho tôi thì em còn được tích sự gì hả?!"

Lục Dịch Khanh rũ mắt một câu cũng không nói được, giống như mình vừa mới phạm phải tội ác tày trời.

Nhưng mà, anh đã làm gì sai? Lo lắng cho một người, cũng là sai sao?

Lai Dương đứng một bên chà lau thanh dao nhuốm máu, nói: "Hành, anh không nên vác theo cái thứ phiền phức này bên người."

"Người của tôi, tôi tự quản." Cận Hành lại nắm chặt tay Lục Dịch Khanh thêm vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play