Lúc Lục Dịch Khanh tỉnh lại, trời đã sáng trưng, rèm cửa cũng không ngăn được sự nhiệt tình của ánh mặt trời, anh hơi hơi nghiêng đầu tránh đi tia nắng lọt vào mới miễn cưỡng mở mắt, lọt vào tầm mắt là một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Lục Dịch Khanh theo bản năng nâng cao cảnh giác, nhưng xung quanh lại tràn đầy hương vị tin tức tố mà anh không muốn xa rời.
Trong đầu loạn như hồ nhão, Lục Dịch Khanh gian nan ngồi dậy, vừa động một cái, ký ức mãnh liệt chảy vào đại não.
Eo như bị cắt thành từng khúc, đau đớn khó nhịn, vị trí khó nói phía sau lại càng nóng rát đau, anh xốc áo ngủ lên, trải rộng trên eo và ngực là từng vết lớn lớn bé bé bầm tím và dấu hôn.
Cho dù ngốc, cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Chuông cảnh báo trong đầu Lục Dịch Khanh kêu vang, Cận Hành đã cầm một ly nước đi vào. Lục Dịch Khanh mở mắt nhìn nam nhân đến gần, sau đó đưa tay xoa xoa trán anh, nói: "Hình như hơi sốt."
"...Anh..." Mở miệng nói chuyện mới phát hiện giọng cũng nghèn nghẹt.
Cận Hành đưa một viên thuốc cho Lục Dịch Khanh: "Thuốc hạ sốt."
"......."
"Ngoan nào."
Lục Dịch Khanh cầm lấy thuốc và nước, uống vào.
Cận Hành nhìn anh uống thuốc xong mới cầm lại ly, ngồi ở mép giường nhìn Lục Dịch Khanh, giải thích đúng sự thật: "Tối hôm qua đột nhiên em đến kỳ phát tình, trong nhà không chuẩn bị thuốc ức chế...Tôi, cũng không nhịn được."
"....À."
"Có làm đau em không?"
"..." Lục Dịch Khanh nắm nắm áo ngủ, mặt đỏ bừng.
"Tôi tắm cho em, rồi giúp em thay đồ ngủ." Cận Hành kéo kéo cổ áo Lục Dịch Khanh, bình luận: "Hình như hơi lớn."
"...Đừng...Đừng nói nữa."
"Được, tôi không nói nữa, vậy em nói đi." Cận Hành kéo tay trái Lục Dịch Khanh qua, xắn ống tay áo lên, trên cánh tay trừ dấu vết tối qua lưu lại, chỗ cổ tay có một mảnh đỏ tím chói mắt, còn có thể nhìn ra mấy vết kim trên đó. Cận Hành nhìn mảng bầm tím kia hỏi: "Nói một chút xem? Kim tiêm?"
Lục Dịch Khanh muốn rút tay về, lại bị Cận Hành nắm chặt.
Trong lòng bỗng thấy tủi thân, quay đầu, giống như giận dỗi nói: "Không cần anh lo."
"Được." Cận Hành vẫn nắm chặt tay anh: "Vậy về sau tôi bị thương em cũng đừng lo nữa, cho dù có bị chém chết ở bên ngoài, bác sĩ Lục cũng không cần lại xen vào chuyện của tôi."
Lục Dịch Khanh đỏ mắt trừng hắn.
Cận Hành xụ mặt, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
"Lần giải phẫu ba năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lại di chứng." Lục Dịch Khanh khàn khàn nói: "Tình huống ngày hôm qua, cũng không phải phát tình, mà là biểu hiện của hệ thống tin tức tố bị rối loạn."
"Hôm đó ở bệnh viện cũng vậy sao?"
"Đúng vậy." Lục Dịch Khanh cười khổ, ngữ khí mang theo điểm bất đắc dĩ: "Mỗi ngày đều như vậy, em...cũng quen rồi."
Cận Hành nhíu mày.
"Hai năm trước uống thuốc, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, liền trực tiếp đổi thành tiêm." Lục Dịch Khanh sờ sờ vết bầm đầy lỗ kim kia: "Em là bác sĩ, am hiểu nhất là tiêm thuốc."
Cận Hành nhìn mảng bầm tím kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, hỏi: "Có thể chữa được không?"
"..." Lục Dịch Khanh rũ mắt tránh ánh mắt hắn.
"Có thể chữa sao?!" Cận Hành kích động: "Có thể chữa, sao lại không chữa? Mỗi ngày đều phải tiêm thuốc ức chế, em có thể chịu được mấy năm?"
Lục Dịch Khanh giương mắt đón nhận tầm mắt đối phương, giống như từ trong đó thấy được A Hành trước kia. Anh hỏi: "Anh là đang, quan tâm em sao?"
Cận Hành nghẹn một chút: "...Phải thì sao?"
Lục Dịch Khanh khẽ cười, anh cố dằn sự vui sướng trong lòng, nói với Cận Hành: "Có thể chữa, phương pháp cũng rất đơn giản."
"Làm cách nào?"
"Tìm một Alpha, tạo một dấu hiệu nữa." Lục Dịch Khanh nói: "Hai loại tin tức tố kiềm chế lẫn nhau, bệnh trạng sẽ giảm bớt."
"......"
"Em không muốn bị người khác đánh dấu nữa. Cho dù cả đời phải tiêm thuốc, cũng không muốn bị người khác chạm vào." Anh cười cười: "Vốn dĩ bệnh tình đã ổn định rất nhiều, anh vừa xuất hiện liền giống như đột nhiên mất không chế, em cũng không biết nên làm sao bây giờ."
Cận Hành thả tay anh ra, Lục Dịch Khanh cúi đầu chỉnh tay áo, đem mảng da khó coi kia che khuất.
Anh cuối cùng, vẫn nhận thua. Học tập có thể lấp đầy tinh thần, dược vật có thể giảm bớt thống khổ thân thể, nhưng lại không có thứ gì, có thể làm anh quên đi Cận Hành.
Anh đã nỗ lực ngụy trang bản thân rất tốt, sơ suất một cái, bị đánh về nguyên hình.
Anh chính là, rất thích Cận Hành, lại còn thêm ba năm tưởng niệm, so với lúc trước càng thêm sâu đậm.
Cho dù đối phương có chán ghét mình, đem mình làm vật trao đổi tiền tài, cũng không để tâm.
Thích một người, vốn dĩ là một điều hèn mọn.
Anh cam nguyện, đơn phương chịu phần hèn mọn này.
Cận Hành đột nhiên giơ tay kéo Lục Dịch Khanh vào ngực. Lục Dịch Khanh cho rằng đây chỉ là cái ôm giữa bạn bè bình thường, không kháng cự, thậm chí còn thầm cảm thấy may mắn vì tối qua bị mất khống chế.
Nhưng, cái ôm này cũng không đơn giản như anh tưởng, sau cổ bỗng truyền đến một trận đau đớn nho nhỏ, Lục Dịch Khanh không nhịn được quay đầu tránh đi. Một tay Cận Hành ấn cổ anh, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Lục Dịch Khanh liền ngoan ngoãn bất động, anh có thể cảm giác được tuyến thể của mình được bao bọc trong khoang miệng ấm áp. Theo đó là một trận đau đớn rất nhỏ, hương bạc hà nồng đậm trên người đã bị mùi tuyết tùng bao phủ.
Lục Dịch Khanh lúc này mới nhận ra, Cận Hành đang cho anh một dấu hiệu tạm thời.
"Xem thử bệnh trạng có tạm thời giảm bớt không?" Cận Hành buông anh ra, nói.
Lục Dịch Khanh sờ sờ cổ, gật đầu.
"Lúc này rồi, có phải em nên đến bệnh viện hay không?" Cận Hành nhắc nhở anh.
"Hả? À...Hôm nay em trống lịch." Lục Dịch Khanh trợn mắt nói dối.
"Trùng hợp vậy sao. Cũng tốt, vốn tôi cũng định nói em xin nghỉ một hôm." Cận Hành nói: "Bộ đồ hôm qua của em tôi giặt sạch rồi, đợi phơi khô rồi hẵng mặc."
"Anh còn biết giặt quần áo sao?"
"...Có máy giặt, tôi chỉ phơi lên thôi."
"Ồ."
"Cũng tới giờ cơm rồi, để tôi đi chuẩn bị cơm nước." Cận Hành nói xong liền ra khỏi phòng ngủ.
Lục Dịch Khanh vừa thấy người đi, lập tức móc điện thoại ra nhắn cho Nghiêm Tiểu Vĩ, năn nỉ cậu thay anh xin nghỉ một ngày.
Cận Hành nói là chuẩn bị cơm, thật ra cũng chỉ là xuống lầu mua cơm hộp.
Lục Dịch Khanh ngồi trên ghế nhìn hắn mở ra từng hộp nhựa đưa đến trước mặt mình, anh lấy đũa gắp một miếng thịt bò nhai nhai, hương vị cũng không tệ, chỉ là nguội quá.
Cận Hành lại không tỏ vẻ gì, ăn uống thoải mái, hai ba miếng đã gần hết chén cơm.
"Mỗi ngày anh đều ăn cơm hộp à?" Lục Dịch Khanh gảy gảy hạt cơm.
Cận Hành nhìn anh: "Không ăn được sao?"
"Không phải, chỉ là ăn cơm hộp nhiều, đối với cơ thể cũng không tốt. Chưa nói đến quá trình nấu nướng có hợp vệ sinh hay không, loại hộp xốp này, theo số liệu tương quan thể hiện, Trung Quốc mỗi năm sẽ sử dụng khoảng 15 tỷ hộp xốp dùng một lần, quá nửa trong số đó có nguồn gốc không rõ ràng, không sạch sẽ. Mấy hộp xốp chất lượng thấp kém này, khi đựng cơm có nhiệt độ cao sẽ làm giải phóng các chất có hại gây ung thư, các chất và phụ gia trong hộp xốp cũng tan lẫn vào trong nước canh, dấm, nước sốt của thức ăn, đến khi chúng ta ăn vào, có thể làm ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, gây đau bụng, còn có các bệnh về gan thận khác nữa..."
"Dừng dừng dừng." Cận Hành đánh gãy bác sĩ Lục đang phổ cập kiến thức khoa học cho học sinh tiểu học: "Ăn một bữa cơm mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
"Nhưng mà, ăn như vậy không tốt."
"Tôi không biết nấu cơm, chỉ biết gọi cơm hộp. Nếu em thấy bẩn, vậy đừng ăn nữa." Cận Hành đè đôi đũa Lục Dịch Khanh, nói.
"....Em không có ý đó." Lục Dịch Khanh buột miệng: "Anh không biết nấu, nhưng em biết mà."
Lời ra khỏi miệng, Lục Dịch Khanh mới thấy hối hận. Lúc trước Cận Hành đã nói rõ ràng, hắn không thích đồ ăn mình làm. Cho dù ba năm nay mình có chút tiến bộ, nhưng chắc đối phương vẫn sẽ ghét bỏ.
Anh đành phải lảng sang chuyện khác: "Dì Cận đâu rồi ạ? Dì nấu ăn rất ngon, dì không ở chung với anh sao?..."
"Câm miệng." Ngữ khí Cận Hành càng ngày càng hung.
Lục Dịch Khanh nhận ra áp suất thấp trên người đối phương, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"..." Cận Hành nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình, nói: "Tôi đưa bà đến viện dưỡng lão rồi."
"A, ở đâu vậy? Em muốn đi thăm dì."
"Ăn no chưa? No, có thể đi rồi." Cận Hành không trả lời câu hỏi của anh, đứng dậy bắt đầu thu dọn chén đũa. Lục Dịch Khanh mới ăn có một ít, Cận Hành một câu cũng không hỏi trực tiếp lấy chén đũa trên tay anh dọn luôn, thức ăn thừa đổ hết vào thùng rác trong bếp.
Lục Dịch Khanh nhìn đến ngây người, anh không hiểu sao đột nhiên Cận Hành lại cáu kỉnh, lúc nãy vẫn còn ôn nhu ôm mình vào lòng, giờ đã xụ mặt hạ lệnh đuổi khách.
Anh còn chưa gom đủ can đảm nói ra câu nghi vẫn, chuông cửa đã vang lên. Lục Dịch Khanh thấy Cận Hành hai tay không rảnh, liền đi mở cửa giúp hắn.
Lai Dương thấy người mở cửa là cậu bác sĩ trong bệnh viện, còn tưởng mình đi nhầm nhà.
Nhưng rất nhanh Cận Hành liền xông ra, trước hết kéo Lục Dịch Khanh đang đối mặt với Lai Dương ra sau lưng mình, sau đó mới cùng Lai Dương nói chuyện.
"Có thể đi được chưa?" Lai Dương chuyển tầm mắt đến trên người Cận Hành nói: "Em đưa xe tới đón anh."
"Đợi chút." Cận Hành mở cửa cho đối phương vào rồi đi phòng ngủ thay quần áo. Lục Dịch Khanh cũng vào theo, hỏi hắn muốn đi làm gì.
Cận Hành cũng không tránh anh, cởi áo, nửa người trên trần trụi liền bại lộ trước mắt Lục Dịch Khanh. Lục Dịch Khanh cũng không rảnh để ý cái khác, anh chỉ cảm thấy vết sẹo trước ngực Cận Hành kia, cực kì chói mắt.
Anh không biết Cận Hành muốn đi đâu làm gì, có phải sẽ lâm vào hiểm cảnh giống lúc trước hay không.
"Chuyện không liên quan đến mình thì em bớt quản nhiều đi." Cận Hành cài nút áo, nói.
Lục Dịch Khanh đè tay hắn lại: "Đừng đi làm chuyện nguy hiểm nữa, được không anh? Em lo lắm."
Không đợi Cận Hành trả lời, ngoài phòng đã truyền đến một tiếng cười khinh miệt. Lai Dương dựa vào cạnh cửa phòng ngủ, nhìn Lục Dịch Khanh như nhìn một thằng hề, nói: "Bác sĩ Lục thật là một người si tình nha. Chỉ là tôi hơi thắc mắc, thời điểm Hành gặp khó khăn nhất sao cậu không nhảy ra nói lo lắng cho anh ấy? Giờ lại ở đây làm bộ làm tịch, có biết mình đang cản trở công việc của người khác hay không hả?!"
"Đừng nói nữa." Cận Hành quát lên.
Lai Dương rất nể tình, không nói lời khó nghe nữa.
Nhưng Lục Dịch Khanh lại thấy y nói không sai, vì sao lúc trước mình không kiên trì đuổi theo hắn thêm chút nữa cơ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT