Ca cấp cứu kéo dài đến hừng đông, Lục Dịch Khanh một đêm thức trắng, lại không có chút buồn ngủ nào, anh ngẩn người đứng trước giường bệnh của Cận Hành.
Ba năm nay, Lục Dịch Khanh vẫn muốn tìm Cận Hành, anh nhờ bạn bè lưu ý giúp, lại không nhận được tin tức gì. Người này, giống như trong một đêm đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Cho dù đã chia tay, anh cũng không thể hoàn toàn mặc kệ Cận Hành, luôn lo lắng theo thói quen: A Hành một mình có ổn không? Bệnh của dì tiến triển ra sao rồi?
Nhưng lại có một thanh âm khác vang lên trong đầu anh, nó nói rằng, Cận Hành cầm theo số tiền kia, nhất định sẽ sống rất tốt, không cần mi buồn lo vô cớ*.
(Buồn lo vô cớ = Lo bò trắng răng: lo chuyện không cần thiết.)
Hiện tại anh lại thấy hồ nghi, hắn sống tốt kiểu gì, mà đến độ phải vào viện nằm, nửa chết nửa sống như thế này?
Đám người hôm qua đưa Cận Hành đến đã giải tán, chỉ để lại Trần Đại Xuân cao to lực lưỡng ở lại trông Cận Hành. Lục Dịch Khanh hỏi Đại Xuân vì sao Cận Hành lại bị thương, cái người lớn lên nhìn có vẻ thật thà chất phác này lại không chịu hé ra nửa chữ.
9 giờ hơn, một người đàn ông vội vội vàng vàng chạy đến phòng bệnh của Cận Hành. Trần Đại Xuân vừa thấy người đến, lập tức bật dậy cung cung kính kính cúi đầu chào: "Lai thiếu gia."
Lai Dương không để ý đến Trần Đại Xuân, trực tiếp vòng qua đi đến trước giường Cận Hành nằm, gọi người đang hôn mê bất tỉnh vài tiếng, thấy hắn không có phản ứng liền cau mày hỏi Lục Dịch Khanh đang đứng một bên: "Anh ấy sao rồi? Sao vẫn chưa tỉnh hả?"
Lục Dịch Khanh nghe được y vừa gọi mấy tiếng "Hành", cho là mình nghe nhầm rồi. Nhưng nhìn đến nam nhân trước mặt diện mạo bất phàm, ăn mặc phú quý lại không hề che giấu vẻ lo âu trên mặt, anh liền đoán được quan hệ giữa y và Cận Hành không hề bình thường, về phần hai người đã phát triển đến trình độ nào rồi, Lục Dịch Khanh không dám nghĩ.
Cho dù trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng Lục Dịch Khanh vẫn theo chức nghiệp của bác sĩ nói đúng sự thật: "Miệng vết thương đã được xử lí, qua quan sát một đêm không thấy hiện tượng nhiễm trùng. Tình trạng hôn mê hiện tại là do mất máu quá nhiều, nhưng mà không cần quá lo lắng, rất nhanh anh ta sẽ tỉnh."
Lai Dương sau khi nghe xong liền nói: "Dùng thiết bị và loại thuốc tốt nhất, nhất định phải chữa khỏi cho anh ấy. Còn có, tôi muốn đổi cho anh ấy một gian phòng bệnh tốt nhất, cậu đi sắp xếp đi." Ngữ khí này, giống như đang ra lệnh cho Lục Dịch Khanh.
Trừ trưởng bối trong nhà, Lục Dịch Khanh lần đầu tiên nghe được có người dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, có chút bất ngờ, nhưng yêu cầu của đối phương cũng không tính là quá đáng, liền không so đo với y, chỉ là nhiều chuyện mà hỏi thêm một câu: "Xin lỗi, nhưng mà, anh với bệnh nhân là...?"
Lai Dương nói: "Tôi với anh ấy là gì cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần biết, chuyện anh ấy khỏe lại đối với tôi mà nói rất quan trọng. Trị không được, tôi sẽ bắt cậu gánh toàn bộ hậu quả."
Lục Dịch Khanh lễ phép cười cười: "Tôi là bác sĩ chủ trị của anh ta, sức khỏe của bệnh nhân, tất nhiên là trách nhiệm hàng đầu của chúng tôi."
Ra khỏi phòng bệnh, anh khó chịu gỡ vài nút áo sơ mi phía trên, lại vào phòng vệ sinh hứng nước lạnh rửa mặt mới bình tĩnh lại.
Lúc về đến văn phòng Nghiêm Tiểu Vĩ cũng đang ở đó, trên bàn làm việc còn có một hộp chocolate.
"Sư huynh, tối qua xin chân thành cảm tạ anh. Này là chocolate bảo bối nhà em cầm từ Mỹ về, đặc biệt dặn em cầm tới làm quà cảm ơn anh!"
"Cảm ơn." Lục Dịch Khanh nhìn thoáng qua hộp chocolate liền đem nó đặt trong góc bàn.
Nghiêm Tiểu Vĩ nghe ra ngữ khí anh không đúng, thoạt nhìn cảm xúc cũng không bình thường liền quan tâm hỏi: "Sư huynh, anh không vui à?"
"Ai nói với cậu là tôi không vui?"
Nghiêm Tiểu Vĩ chỉ chỉ mặt anh nói: "Trên mặt anh viết đó: Tôi-rất-không-vui."
"........"
"Nào nào nào ăn một viên chocolate đi, khoa học chứng minh ăn đồ ngọt thì tâm tình sẽ tốt hơn ớ." Nghiêm Tiểu Vĩ mở hộp chocolate, lấy ra một viên đặt vào tay Lục Dịch Khanh.
Lục Dịch Khanh cũng không từ chối ý tốt của cậu, cầm lấy lột vỏ, cắn một ngụm chocolate nhân rượu, đầu lưỡi nếm được vị ngọt, nhưng cũng không ngọt đến trong lòng, lòng anh vẫn thấy rất đau khổ.
Căn cứ khoa học cũng có lúc không đúng.
Lục Dịch Khanh thất hồn lạc phách ngồi trong văn phòng xem bệnh án cả buổi sáng, thẳng đến khi hộ sĩ chạy vào nói: "Bác sĩ Lục, bệnh nhân giường 36 đã tỉnh."
Lục Dịch Khanh lúc này mới thả bút máy trong tay chạy đến phòng bệnh.
Cận Hành ngồi trên giường, cúi đầu nhìn băng gạc được quấn chỉnh chỉnh tề tề trên ngực, mũi hắn giật giật, muốn bắt được một tia tin tức tố quen thuộc, nhưng mùi quá nhạt, nhạt đến độ hắn không phân được là mùi vị gì.
Lai Dương đứng dậy rót cho hắn một ly nước, hỏi hắn thấy sao rồi.
"Vẫn tốt." Cận Hành tiếp nhận ly nước uống một ngụm rồi bỏ lại vào tay Lai Dương, không quên nói một câu: "Cảm ơn."
Lai Dương hỏi: "Chuyến hàng tối qua sao lại thành thế này?"
Cận Hành đáp: "Lúc đến bến tàu bị một đám chặn đường. Đối phương mang theo khoảng hai mấy người, cầm cả dao lẫn súng."
"Sao lại không chạy đi?!"
Cận Hành liếc y một cái, cười cười: "Chạy rồi, nhưng trước sau đều bị chặn. Nếu bọn tôi không liều chết mở một đường máu, hôm nay cậu nhìn thấy ở đây là cái xác bị phanh thây của tôi đó."
Lai Dương sầm mặt: "Lúc này rồi mà anh không nghiêm túc một chút được à?"
Cận Hành phất phất tay: "Dù sao cũng không chết được, mạng tôi lớn lắm."
"Em nói với ba rồi, giao dịch với bên Hongkong tạm thời hoãn lại." Trong mắt Lai Dương lộ ra mấy phần hung ác: "Đám người chặn đánh anh, em sẽ giải quyết chúng trước."
"Lai thiếu gia muốn làm gì thì làm đó đi. Dù sao thủ hạ như tôi, cậu vơ tay là lấy được một nắm."
"Hành, em đã nói rất nhiều lần, em chưa từng coi anh thành thủ hạ của mình."
Cận Hành nâng hai tay gối ra sau đầu, cà lơ phất phơ nói: "Tùy cậu."
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, Cận Hành theo tiếng nhìn qua, biểu tình trên mặt nháy mắt cứng lại.
Lục Dịch Khanh đi vào, phía sau dắt thêm một Nghiêm Tiểu Vĩ sau khi nghe xong chuyện tối qua thì đi theo hóng hớt.
"Cận Hành đúng không?" Lục Dịch Khanh cắm tay trong túi áo blouse, trên mặt treo lên tươi cười ấm áp.
Cận Hành nhìn người trước mặt, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên thừa nhận hay không.
"Miệng vết thương thế nào rồi?" Lục Dịch Khanh tiến lên giơ tay nhẹ nhàng ấn ấn trên vết thương: "Chỗ này có đau không? Thấy đau, hay là thấy ngứa?"
Cận Hành im lặng.
Lục Dịch Khanh mãi không thấy hắn đáp, đành phải nói: "Cận tiên sinh, xin ngài phối hợp với kiểm tra của bác sĩ. Nếu ngài không nói cho tôi biết miệng vết thương cảm thấy thế nào, tôi sẽ không thể phán đoán được xem ngài có cần phải tiến hành phẫu thuật lần hai hay không!"
"Đau thôi, không thấy ngứa." Cận Hành lúc này mới nói.
"Cơn đau có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng."
Lai Dương nói với Lục Dịch Khanh: "Đau không nghiêm trọng cũng là đau, cậu mau tiêm thuốc giảm đau cho anh ấy đi."
"Quá trình lành vết thương chắc chắn sẽ thấy đau. Thành phần thuốc giảm đau sẽ làm ảnh hưởng đến sự hồi phục của thần kinh cơ bắp, không kiến nghị sử dụng." Lục Dịch Khanh cầm bệnh án qua ghi vài thứ, không ngẩng đầu lên nói: "Xin người nhà phối hợp với điều trị của bác sĩ."
Nghiêm Tiểu Vĩ đứng bên cạnh cảm giác ngửi được mùi thuốc súng, tuy rằng cậu không biết loại cảm giác này từ đâu mà có, nhưng nhìn người nhà bệnh nhân có vẻ sắp tức giận, liền vội vàng giải thích giùm Lục Dịch Khanh: "Loại vết thương này có thể dùng thuốc giảm đau, nhưng hiện tại vẫn đang trong quá trình quan sát, người bệnh nếu có bất kì cảm giác đau đớn hay tê mỏi gì cũng phải nói cho bác sĩ để quyết định bước trị liệu tiếp theo, nếu dùng thuốc giảm đau sẽ giảm hiệu quả của quá trình quan sát. Xin mọi người thông cảm một chút."
Lai Dương lạnh lùng nhìn Lục Dịch Khanh một cái: "Bác sĩ ở bệnh viện này đều thế này à? Kĩ năng giao tiếp với người nhà bệnh nhân cũng không có? Ngại điện thoại khiếu nại của bệnh viện nhận ít quá phải không?"
"Lai Dương!" Cận Hành rốt cuộc mở miệng. Lai Dương khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, Cận Hành nói: "Tôi nghe theo bác sĩ."
Lục Dịch Khanh khép lại bệnh án, nhìn Cận Hành khẽ gật đầu: "Cảm ơn sự phối hợp của Cận tiên sinh."
Lúc Lục Dịch Khanh chuẩn bị ra khỏi phòng bệnh, Lai Dương gọi anh lại, dùng tay giật lấy bảng tên trước ngực Lục Dịch Khanh, giọng nói nghiền ngẫm: "Lục Dịch Khanh đúng không, ồ, còn là chủ nhiệm khoa nữa chứ. Nhìn không ra a nhìn không ra, tôi còn tưởng là nghé con mới đi thực tập cơ đấy."
"Website chính thức của bệnh viện có ghi rõ số điện thoại của bộ phận chăm sóc khách hàng, ngài muốn khiếu nại cái gì, tôi đều có thể phụng bồi." Lục Dịch Khanh giật lại bảng tên, không muốn tiếp tục dây dưa.
Lai Dương lại không định buông tha cho anh dễ dàng như vậy, y cố ý duỗi chân ra ngáng đường.
Lục Dịch Khanh không để ý, trúng chiêu, cũng may có Nghiêm Tiểu Vĩ đi theo sau kịp thời kéo lại mới tránh bị té sấp mặt.
Nhưng náo loạn một hồi, phòng bệnh vốn tràn ngập mùi thuốc sát trùng bỗng bị một cỗ mùi bạc hà nồng đậm thay thế. Tin tức tố kia xông đến cực kỳ mãnh liệt, mùi cũng cực thơm cực ngọt, cho dù là Beta cũng bị cỗ mùi này câu đến thần hồn không yên.
Lục Dịch Khanh nhận ra biến hóa trên người mình, bỗng hoảng loạn đẩy tay Nghiêm Tiểu Vĩ ra, giống như ma đuổi chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nghiêm Tiểu Vĩ thấy không ổn lập tức nhấc chân đuổi theo. Lai Dương đứng tại chỗ cười lạnh một tiếng, nói với Cận Hành đang ngồi trên giường: "Có phải cậu ta có ý gì với anh hay không?"
Cận Hành cũng không rõ Lục Dịch Khanh bị sao, nếu hắn có thể xuống giường, nói không chừng cũng đuổi theo hỏi đến cùng rồi. Hắn thất thần trả lời: "Gì là gì?"
Lai Dương nói: "Nếu không thì sao vừa thấy anh đã phát tình rồi? Trong phòng này chỉ có mình anh là Alpha, cậu ta không coi trọng anh thì là ai chứ?"
Cận Hành gắt: "Cậu đừng có nghĩ người ta xấu xa như vậy được không?!"
Cận Hành so với bất kì ai đều muốn biết, Lục Dịch Khanh có phải thấy mình nên mới bị như vậy không. Dấu hiệu mà hắn lưu lại trên người anh, vẫn còn đó sao?
Nghiêm Tiểu Vĩ chạy như điên đuổi theo Lục Dịch Khanh, nhưng vẫn chậm một bước. Lục Dịch Khanh đóng sầm cửa kí túc xá, đem tiếng đập cửa và tiếng la hét của Nghiêm Tiểu Vĩ vứt hết ở ngoài.
Anh dựa vào ván cửa, cả người mềm nhũn muốn ngã xuống đất, nhưng vẫn cố chống đỡ đi đến mở ngăn bàn, tay run lẩy bẩy, mở mấy lần mới được.
Lục Dịch Khanh nhắm mắt chịu đựng qua một cơn choáng váng, mới từ trong ngăn kéo lấy ra hai ống thuốc.
Cũng không rảnh mà kiểm tra lại xem mình cầm có đúng thuốc không, trực tiếp đâm vào tay, một liều không đủ liền tiêm liều thứ hai.
Thuốc chảy vào thân thể một lát liền có tác dụng.
Chờ cỗ tình triều trên người hoàn toàn lặng xuống, Lục Dịch Khanh cả người giống như mới được vớt từ dưới biền lên, mồ hôi đầm đìa.
Ca giải phẫu xóa dấu hiệu năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lại di chứng, làm cho hệ thống phân bố tin tức tố của anh bị rối loạn. Những Omega khác một tháng hoặc nửa năm mới phát tình một lần, mà anh, mỗi ngày đều phải chịu đựng kì phát tình thống khổ, đại não không thể khống chế, chỉ có thuốc ức chế liều lớn mới là cứu tinh của anh. Mỗi ngày Lục Dịch Khanh đều phải tiêm thuốc ức chế, từ lúc ban đầu một liều đến bây giờ đã thành hai, tựa như tiêm thuốc phiện, một khắc cũng không bỏ được.
Mà từ tối hôm qua đến giờ, tâm trí Lục Dịch Khanh đều đặt trên người Cận Hành, đương nhiên cũng quên mất phải bổ sung thuốc cứu mạng cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT