Cận Hành nói chuyện cùng Lục Dịch Khanh một lúc lâu, thẳng đến khi trợ lý nhắc hắn vào họp mới miễn cưỡng cúp điện thoại.
Loại diễn đàn thương nghiệp này, một năm hắn nhận được một tá thư mời, đại đa số đều bị trực tiếp ném vào thùng rác. Thư mời lần này là được thư kí moi ra từ trong thùng rác, hội đồng quản trị kì kèo mãi hắn mới đồng ý đến.
Cận Hành là khách quý, là tiêu điểm, muốn làm qua loa cũng không được, sau khi cuộc họp kết thúc còn có một buổi tiệc khánh công, hắn cũng phải tham dự.
Dạ tiệc ăn uống linh đình, Cận Hành ứng phó với mấy lão tổng lôi kéo làm quen với hắn xong, bưng ly rượu vang tự động rời xa đám người. Hắn đang nghiêm túc suy nghĩ, nếu hai ngày sau hành trình cũng nhàm chán như vậy thì mình có thể chuồn về được không.
"Cận tổng?" Một thiếu niên diện mạo ngây ngô đi đến trước mặt hắn, hớn hở nói: "Ngài còn nhớ em không?"
Cận Hành nhìn cậu ta một cái, khó hiểu: "Cậu là ai vậy?"
"Em là Lâm Dịch, lúc trước ở buổi tiệc thường niên đã gặp qua ngài ạ."
"À..." Nhờ cậu ta nhắc nhở, Cận Hành mới miễn cưỡng nhớ được ông Trương hình như có dẫn theo một cậu Omega tới.
"Ngài đi một mình ạ?" Lâm Dịch hỏi, đôi mắt cậu ta rất sáng, ngây thơ vô tội.
Cận Hành cho rằng ở buổi tiệc đó thái độ của hắn đã đủ rõ ràng, không nghĩ rằng người này còn không biết sống chết mà đâm đầu tới.
Hắn nhìn lướt qua bốn phía, không ít người dẫn bạn theo cùng, có người đã công bố có gia đình cũng trắng trợn nắm tay mấy tiểu minh tinh. Hắn lại liếc mắt đánh giá Lâm Dịch, tướng mạo coi như cũng thuộc top đầu, hẳn là có không ít người vừa ý mới đúng. Minh tinh tuyến mười tám mộng tưởng ôm đùi kim chủ một bước lên mây, loại chuyện này Cận Hành gặp qua không ít, cổ đông trong công ty cũng có bao nuôi mấy tiểu minh tinh, hắn đều biết rõ, chẳng qua đều mắt nhắm mắt mở không thèm quản.
Nhưng mà, hắn mặc kệ, không có nghĩa là những người này có thể đem chủ ý đánh tới trên người hắn.
Nếu không có người chống lưng, lấy thân phận của Lâm Dịch nào được tham gia buổi tiệc này. Người này lại có thể 'vô tình' xuất hiện trước mặt mình nhiều như vậy, bảo sau lưng không có người sai khiến mới là lạ.
Lâm Dịch thấy Cận Hành không trả lời, chỉ lo nhìn chằm chằm mình, liền cho rằng mình lọt vào mắt xanh của hắn rồi, cơ hội của mình cũng đã đến.
Vừa vặn người phục vụ bưng một khay rượu lại đây, Lâm Dịch cầm lấy một ly, lúc đi đến dưới chân cố ý vập một cái, trực tiếp nhào vào ngực Cận Hành.
Cận Hành trốn không kịp, trơ mắt nhìn rượu dính hết lên người.
Cận Hành: "........."
"Xin lỗi xin lỗi, Cận tổng! Em không cố ý đâu." Lâm Dịch tự đứng thẳng dậy, lấy tay lau lung tung trên quần áo Cận Hành, lau lau liền hướng đến cổ áo, dùng ngón cái vuốt khuy cài áo của hắn, thanh âm cũng nhỏ nhẹ đi rất nhiều, giống như mèo nói: "Nếu không, ngài cởi bộ đồ này ra, em giặt sạch rồi sẽ trả lại sau, được không?...!"
Vừa dứt lời, cằm cậu ta liền tê rần.
Cận Hành giơ tay bóp cằm đối phương, lực đạo rất nặng, Lâm Dịch bị động tác thô bạo của hắn dọa sợ, nhưng vẫn như cũ thuận theo mặc hắn nắn bóp, không sợ chết hỏi: "Hóa ra Cận tiên sinh thích bạo lực sao?"
"Cậu thích câu dẫn người khác như vậy à?" Cận Hành bẻ đầu Lâm Dịch qua nhìn những Alpha không có bạn đi cùng trong đại sảnh: "Gương mặt này của cậu, những người đó hẳn sẽ thích, có muốn tôi bao cậu thành một bọc quà rồi đưa qua đó không?"
Ý tứ kiều diễm trong mắt Lâm Dịch đã hoàn toàn bị sợ hãi chiếm giữ, cậu ta sợ hãi lắc lắc đầu.
"Không cần sao? Thích trẻ hơn à? Muốn ở cạnh tôi hả?" Cận Hành hung hăng nói: "Thuộc hạ của tôi có một đám Alpha như lang như hổ, cậu khó nhịn như vậy, hay tôi bảo họ lần lượt ngủ với cậu, thấy sao hửm?"
Lâm Dịch sợ thật rồi, muốn tránh tay Cận Hành, lại phát hiện sức tay của đối phương lớn cực kì. Cậu ta có cảm giác, chỉ cần Cận Hành muốn, chính mình hiện tại sẽ bị bóp chết trong tay hắn, sợ đến muốn khóc luôn. Lúc này Cận Hành mới ném Lâm Dịch lên mặt đất, cởi áo khoác dính rượu vang và tin tức tố của Omega vứt lên người đối phương: "Cút!"
_____
"Ai trong ngôi nhà dứa ở tại biển sâu?! Cậu Bé Bọt Biển!!!"
(Là phim SpongeBob đó mn:))) chứ mà tui không tìm được bản nhạc phim này nên dịch đại luôn:v)
Lục Dịch Khanh bị nhạc phim hoạt hình đánh thức, mở mắt thấy tiểu Cận đang điên cuồng ấn nút giảm âm lượng, đến khi tiếng TV nhỏ như muỗi kêu mới bỏ điều khiển lên bàn, áy náy nhìn anh: "Vừa rồi con không cẩn thận nên để tiếng TV to, làm ba ba thức giấc. Con xin lỗi ạ!"
Lục Dịch Khanh cười sờ sờ đầu nhóc nói không sao. Anh đã đáp ứng sẽ cùng xem hoạt hình với Sơ Vân, kết quả xem đến một nửa thì ngủ mất. Lục Dịch Khanh thấy hơi áy náy, lúc đứng dậy còn phát hiện tiểu Cận đắp cho anh một cái chăn nhỏ, anh ôm chầm lấy con trai hôn hôn nhóc: "Cảm ơn, bảo bối."
Lục Dịch Khanh từ trên sô pha ngồi dậy, kéo Cận Sơ Vân cũng bao vào trong chăn: "Giờ có thể mở to tiếng được rồi, ba ba cùng con xem Cậu Bé Bọt Biển nhé."
Hai ba con ôm nhau sưởi ấm, tiểu Cận sờ bàn tay lạnh cóng của ba ba, lại cầm một túi nước ấm qua đây cho anh ôm, mới lấy điều khiển chỉnh tiếng to lên.
Phòng khách lại tràn đầy tiếng phum hoạt hình vui tươi, nhưng cho dù tại hoàn cảnh ầm ĩ này, mí mắt Lục Dịch Khanh vẫn nặng trĩu. Trên tay anh ôm một túi chườm nóng, trên người đắp một cái chăn, lại vẫn cảm thấy thân thể phát lạnh từng cơn.
Lúc anh suýt ngủ, di động đặt ở một bên có tiếng báo tin nhắn. Lục Dịch Khanh cầm lên nhìn, là tệp hình, bên trong có vài tấm ảnh, anh cố lên tinh thần nghiêm túc nhìn hình.
Trong ảnh đúng là Cận Hành, nhưng trong ngực hắn còn có một cậu trai xa lạ, thoạt nhìn giống như Cận Hành đang ôm đối phương, nhìn cực kì thân mật.
Lục Dịch Khanh nhăn mày, nhìn thông tin người gửi, là một dãy số xa lạ.
Tiểu Cận lúc này cũng tò mò hỏi, Lục Dịch Khanh vội khóa màn hình, bảo nhóc tiếp tục xem phim hoạt hình, mình thì chạy đến ban công gọi điện thoại cho Cận Hành.
Anh sẽ không vì những tấm hình đó mà nghi ngờ Cận Hành, anh tin Cận Hành, gọi đi cũng chỉ là vì lo lắng có người dùng những tấm hình đó gây bất lợi cho hắn.
Cận Hành nghe máy rất nhanh, hắn gọi bảo an đến kéo Lâm Dịch ra ngoài, không một ai dám hó hé gì. Lúc này hắn đang đứng ở sân thượng hóng gió, nhận được điện thoại của Lục Dịch Khanh liền vui vẻ, lửa giận trong lòng cũng bị thanh âm của Lục Dịch Khanh dập tắt. Nhưng mà hai người mới nói được vài câu, Cận Hành liền phát hiện giọng của Lục Dịch Khanh không ổn lắm, có chút khàn khàn, còn có âm mũi rất nặng, hắn lập tức khẩn trương hỏi: "Em bị ốm hả?"
"...Không có...Khụ khụ" Lục Dịch Khanh không nhịn được ho khan vài tiếng, Cận Hành đầu kia lập tức sốt ruột, anh chỉ có thể trấn an: "Chắc là bị cảm rồi, để lát nữa em đi mua thuốc."
"A Hành, anh đang ở đâu vậy?"
"Anh đang ở tầng thượng của khách sạn Sherry, tiệc khánh công vẫn chưa xong." Cận Hành ra hiệu với thư kí đặt vé máy bay trở về.
"Bên cạnh anh có ai không? Khụ khụ..."
"Có thư kí của anh và Đại Xuân, em đang ở đâu vậy? Hình như anh nghe được tiếng gió? Em ở ban công hả?" Cận Hành vừa nói vừa ấn thang máy, nhìn con số từng chút nhảy lên 36.
"...Khụ khụ!"
"Bị cảm còn dám đứng ở ban công hứng gió? Em muốn anh lo chết phải không?!"
"Giờ em về phòng khách liền nè."
"Lên giường nằm đi, đắp chăn vào." Cận Hành sải bước đi về phía xe đưa đón hắn, ngồi vào ghế sau rồi nói: "Giờ anh đến sân bay, chắc tối muộn sẽ về đến."
Lục Dịch Khanh nghe xong còn muốn khuyên hắn đừng chuyện bé xé ra to, công việc quan trọng hơn, kết quả bên kia đã cúp điện thoại.
Lúc này anh không chỉ choáng đầu nữa, trực tiếp biến thành đau luôn. Lục Dịch Khanh nghĩ đúng là mình bị bệnh thật, sờ sờ trán, đã bắt đầu nóng lên rồi. Anh thở dài một hơi, nhận mệnh đi lấy thuốc hạ sốt, lén Sơ Vân uống vào.
Hiện tại đã 9 giờ tối, tiểu Cận 9 rưỡi phải đi ngủ, nhóc rất tự giác tắt TV đi đánh răng rửa mặt, cũng không phát hiện ba ba khác thường, chúc ba ngủ ngon xong liền chạy về phòng ngoan ngoãn đi ngủ.
Lục Dịch Khanh mở máy sưởi, lại uống một ly nước ấm, trán hơi hơi đổ mồ hôi. Anh ngẩn người nhìn mấy tấm ảnh trong di động một lát, cuối cùng đem mấy suy nghĩ lung tung đuổi hết ra khỏi đầu, cũng khắc chế xúc động muốn gọi điện cho Cận Hành, để điện thoại qua một bên, đắp lên chăn chuẩn bị ngủ một giấc, ngây thơ cho rằng có lẽ ngủ dậy, sẽ hết sốt.
Lúc Cận Hành về đã hơn 12 giờ, mở cửa mới phát hiện trong nhà để cho hắn một ngọn đèn, trong lòng ấm áp. Đoạn thời gian hắn mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, mỗi ngày cũng về trễ như vậy, Lục Dịch Khanh vẫn để đèn cho hắn.
Anh sẽ ngồi trên sô pha chờ, tuy thường xuyên ngủ mất, nhưng nghe thấy động tĩnh hắn về thì lập tức tỉnh lại, sau đó vào bếp múc cho hắn một chén mì, còn có một quả trứng luộc.
Vẫn luôn như thế, chưa bao giờ thay đổi.
Cận Hành đổi áo khoác, thay dép liền đi về phía phòng ngủ chính. Hắn cố tình thả nhẹ tiếng bước chân, đẩy ra cánh cửa khép hờ, đèn ngủ trong góc sáng lên như tiểu tinh linh.
Lục Dịch Khanh đã ngủ rồi, anh đắp một cái chăn thật dày, làm khuôn mặt nom càng nhỏ hơn. Cận Hành ngồi ở mép giường nhìn thật lâu, hắn gấp gáp trở về, cũng chỉ là muốn tận mắt nhìn xem người này có biết nghe lời hay không.
Hiện tại thì yên tâm rồi, Cận Hành cúi người muốn trộm hôn người đang ngủ một cái, kết quả vừa mới đụng tới cái trán liền phát hiện nhiệt độ không bình thường.
Nóng quá.
Cận Hành sờ sờ trán Lục Dịch Khanh, cảm nhận được nhiệt độ trực tiếp từ lòng bàn tay, thậm chí không cần nhiệt kế hắn cũng có thể đoán được nhiệt độ cơ thể này chắc chắn hơn 39 độ.
"Dịch Khanh? Dịch Khanh?" Hắn nôn nóng gọi tên người yêu, gấp đến độ lạc giọng: "Lục Dịch Khanh, tỉnh tỉnh?"
Không có đáp lại.
Cận Hành mở đèn đầu giường, mới thấy rõ tình trạng của Lục Dịch Khanh. Mặt anh đỏ ửng bất thường, đôi môi không có chút máu hơi hơi mấp máy, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài an an tĩnh tĩnh rũ xuống, để lại một vệt bóng mờ.
Kêu kiểu gì cũng không tỉnh.
Cận Hành sắp phát điên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT