*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hy



________________________

Chương 12 (chuyện cũ)

Lục Dịch Khanh thật sự xem căn phòng thuê nhỏ này là ngôi nhà thứ hai của mình, từ hôm khắc khẩu với cha đến giờ, anh cũng không quay về, lấy cớ vừa học vừa đi thực tập mà ở bên ngoài ngây người gần hai tháng.

Thông qua tin tức trên TV anh mới biết được cha mình được bầu làm thị trưởng mới.

Ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lí.

Đây được xem như chuyện vui của nhà họ Lục, nhưng Lục Dịch Khanh lại cười không nổi, luôn thấy có lỗi với Cận Hành.

Giờ đây được nghỉ Tết ba ngày, anh cũng không có lí do mà không quay về,

Cận Hành cũng khuyên Lục Dịch Khanh ở nhà chơi nhiều chút, thuận đường giúp hắn gửi lời hỏi thăm và chúc mừng đến chú dì Lục.

Lục Dịch Khanh lúc này mới trở về, đi ra từ trong bãi đậu xe, vừa vặn thấy cha mẹ và anh trai đang đứng ở cửa nói chuyện cùng vài người đàn ông trung niên. Lục Dịch Khanh biết được hai người trong đó, đều là cán bộ tỉnh, một đám người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, tựa hồ đạt được hiệp nghị tốt đẹp nào đó.

Anh muốn im lặng trở về phòng, lại bị Lục Dịch Xuyên thấy được.

Bà Lục cũng chú ý đến, cười nói với Lục Dịch Khanh: "Dịch Khanh, lại đây chào các chú các bác một tiếng đi."

Lục Dịch Khanh đành phải đi qua bên kia, lễ phép chào hỏi với mấy trưởng bối không thân không thiết. Mấy ông chú kia cũng thập phần hưởng thụ, khen hai công tử nhà Lục gia sẽ làm nên nghiệp lớn trong tương lai.

Bọn họ đi rồi, Lục An Chính cũng thu hồi bộ dáng từ phụ (người cha hiền lành, mình thấy để Hán Việt thế này hay hơn), nói giống như trách móc Lục Dịch Khanh: "Rốt cuộc cũng chịu về nhà rồi à?!"

Bà Lục vội vàng nói đỡ hòa giải: "Ông nói lời này cũng nặng quá rồi, Dịch Khanh là bởi vì việc học bận rộn mới không có thời gian về mà, đúng không?"

"Vâng ạ, gần đây bệnh viện cũng nhiều việc." Lục Dịch Khanh liền theo bậc thang của mẹ đi xuống.

Lục Dịch Xuyên cũng giúp em trai giải vây: "Tết nhất, cũng đừng nói chuyện bệnh viện nữa."

Lục An Chính rốt cuộc cũng không vì chuyện lần trước mà làm khó dễ con trai nữa, một nhà cùng ăn bữa cơm chiều hòa hợp. Lục An Chính tuy rằng không thích Lục Dịch Khanh học y, nhưng cũng chỉ oán giận ngoài miệng vài câu, kỳ thật đã thay anh chuẩn bị tốt con đường phía trước.

Giai đoạn nghiên cứu sinh Lục An Chính dự định đưa con ra nước ngoài học.

Thật ra kế hoạch ban đầu của Lục Dịch Khanh cũng là như vậy, nhưng hiện tại anh không muốn xuất ngoại, ít nhất trong khoảng thời gian này cũng không thể đi. Lục Dịch Khanh thử thăm dò nói một chút, liền rước lấy ánh mắt không mấy vui vẻ của cha, Lục Dịch Xuyên sợ em trai lại tranh cãi với cha, vội vàng nói: "Con sẽ an bài tốt những việc này. Chuyện sau này em ấy cũng không cần lo nữa."

Lục Dịch Khanh không nhận ra ý tứ trong lời nói của anh trai.

Anh an tâm ở nhà với mẹ ba ngày. Vào buổi trưa quay về tiểu khu Thanh Khê, Lục Dịch Khanh gọi cho Cận Hành, bởi vì trên đường về sẽ đi qua siêu thị lớn ở trung tâm thành phố, hỏi hắn có cần phải mua thêm nhu yếu phẩm sinh hoạt nào không.

Lúc đó Cận Hành đang ở khu chợ gần nhà mua nguyên liệu nấu cơm tối theo danh sách bà Cận đưa. Chủ của hàng hoa nhỏ ở bên cạnh đang cầm một đám hoa đi vứt, Cận Hành vô tình liếc qua thấy vài đóa thủy tiên đang nở rực rỡ, mùi hương nồng nàn, cánh hoa cũng kiều diễm ướt át, nếu vứt đi cũng thật đáng tiếc. Hắn tiến lên hỏi người chủ kia sao phải vứt mấy bông hoa đẹp như vậy, người ấy cầm một đám thủy tiên lên, chỉ chỉ rễ nói: "Rễ thối hết rồi, nuôi nữa cũng vô dụng, đằng nào cũng nhanh héo hết thôi."

"Vậy bán cho tôi đi, tôi đem về nuôi." Cận Hành biết mẹ hắn luôn thích mấy đám hoa hoa cỏ cỏ này, loại quý thì hắn không mua nổi, nhưng mua mấy cây thủy tiên vẫn được.

Người bán hoa kì quái nhìn hắn: "Hoa này sống không nổi hai ngày, có lẽ đêm nay đã tàn rồi, cậu vẫn muốn mua?"

"Mua."

"Được thôi, 2 đồng, cầm hết đi." Người bán hoa lấy một tờ báo đem bao đám hoa lại, đưa cho Cận Hành.

Cận Hành một tay xách hai túi rau dưa, một tay ôm bó thủy tiên, điện thoại đổ chuông chỉ có thể đổi hoa sang tay kia, sau đó nghe điện thoại. Khi Lục Dịch Khanh hỏi hắn có cần mua gì không, Cận Hành nhờ anh chọn cho hắn một bình hoa nhỏ.

Hoa cỏ có thể làm cho tâm trạng trở nên tốt hơn, Cận Hành trên đường trở về cứ nghĩ đến bộ dáng kinh hỉ của mẹ khi nhìn thấy đám hoa này. Kỳ thật hắn nên sớm nghĩ đến chuyện mua một ít hoa cỏ về cho mẹ chăm, về sau mỗi tuần có thể ghé cửa hàng hoa mua một bó, hoa hồng hoặc hướng dương đều được, đắt một chút cũng không sao, chỉ hy vọng mẹ mình mỗi ngày đều vui vẻ một chút. Hắn cũng sẽ cố gắng cho những người mình yêu thương một cuộc sống tốt hơn sớm nhất có thể.

Khi đi đến góc phố, Cận Hành bị một chiếc Bentley hấp dẫn tầm mắt, trước kia hắn cũng có chơi xe, cơ bản liếc mắt một cái là nhận ra chiếc xe này cũng phải hơn 400 vạn (hơn 13 tỷ VNĐ). Kỳ thật Cận Hành cũng không phải cố tình để ý đến nó, mà là chiếc siêu xe này đột nhiên xuất hiện bên cạnh khu chợ bán thức ăn, muốn không chú ý cũng khó. Hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, một người đã từ trên xe bước xuống, ăn mặc một thân quý khí, cũng giống chiếc Bentley này, không hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Cận Hành lại không thấy ngạc nhiên, hắn nhận ra Lục Dịch Xuyên, lúc cha hắn còn sống, Lục An Chính không ít lần dẫn người này qua nhà hắn chơi.

Cận Hành cũng không hay tiếp xúc với Lục Dịch Xuyên, bởi vì người này tuy rằng cử chỉ nho nhã lễ độ, nhưng lại mang đến cảm giác anh ta có chủ đích riêng, làm người khác cực kì không thoải mái.

Vì hai người tiếp xúc không nhiều, vậy nên cảm giác không thích của Cận Hành cũng tương đối chủ quan, nói là rất ghét thì cũng không phải. Dù gì Lục Dịch Xuyên cũng là anh ruột của Lục Dịch Khanh, hơn nữa hai người lớn lên có vài phần giống nhau, yêu ai yêu cả đường đi, Cận Hành cũng không phải không thể bày ra sắc mặt tốt với anh ta.

Lục Dịch Xuyên lễ độ cười cười, hỏi Cận Hành có rảnh nói chuyện vài câu không. Cận Hành cũng không cự tuyệt.

Hai người đi qua một con đường lớn, mới tìm được một quán cà phê miễn cưỡng hợp mắt Lục Dịch Xuyên.

Hiện tại đang là giờ cao điểm buổi chiều, trên đường cũng nhiều xe hơn, máy sưởi của quán cà phê mở hết công suất, cách một cánh cửa, lại là hai mùa khác nhau.

Lục Dịch Xuyên chọn một vị trí sát cửa sổ, dựa theo sở thích của mình gọi hai ly cà phê.

Cận Hành đem rau dưa đặt chỉnh tề bên người, bó thủy tiên được hắn đặt lên bàn.

Lúc đặt hoa, cánh hoa không cẩn thận đụng vào tay Lục Dịch Xuyên, anh ta bất động thanh sắc dịch tay qua chỗ khác.

Mấy tháng nay anh ta vẫn luôn cùng cha bận rộn lo chính sự, hiện tại thế cục đã định, liền dành ra thời gian đi kết thúc chuyện này.

Cà phê rất nhanh được đem lên, Lục Dịch Xuyên nhấp một ngụm, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết hai tháng nay em tôi ở cùng với cậu, tuy nó nói với trong nhà rằng vẫn luôn ở bệnh viện và trường học, lời này gạt được cha mẹ tôi, nhưng không thể lừa tôi được." Anh ta nhìn thoáng đường phố ngư long hỗn tạp, rác rưởi bay tứ tung bên ngoài, ngữ khí trầm xuống: "Cận Hành, sao cậu có thể để em ấy ở lại loại địa phương như thế này?!"

Cận Hành cũng đã từng tự hỏi vô số lần, vì đâu mà Lục Dịch Khanh phải ở lại loại địa phương này cùng hắn, vì cái gì mà phải bị hắn liên lụy, những suy nghĩ này hằng ngày vẫn lặp đi lặp lại, nhưng Lục Dịch Khanh sẽ nói với hắn, em ấy không cảm thấy khổ, em ấy cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng cùng mình. Lục Dịch Khanh sẽ hôn hắn, ôm hắn, để xua tan những nghi ngờ này, sau đó Cận Hành thật sự tin tưởng vào tương lai của bọn họ. Mãi đến bên giờ, một người ngoài cuộc nhảy vào bày tỏ sự nghi ngờ, hắn mới ý thức được, hắn đúng là đã liên lụy Lục Dịch Khanh. Loại rắc rối này, đối phương không nói, nhưng sẽ luôn có người nhìn ra được, cũng sẽ có người nhảy ra đánh tỉnh hắn, hỏi hắn dựa vào đâu mà yên tâm thoải mái để Lục Dịch Khanh phải chịu đựng những phiền toái không cần thiểt đó.

Hắn không còn lời nào để biện giải, thậm chí đầu còn hơi cúi xuống.

"Em tôi hồ nháo đã đành, vậy mà cậu cũng theo nó. Cậu ỷ vào việc nó thích cậu đến mù quáng mà giữ nó bên người, hại nó bị cha chỉ trích đánh mắng. Hiện tại, nó vì cậu mà thậm chí còn không muốn ra nước ngoài học, tiền đồ đều từ bỏ. Có phải cậu muốn Dịch Khanh trải qua cả đời nghèo khó với cậu hay không?!"

"Chỉ trích đánh mắng?!" Cận Hành cho rằng mình nghe lầm rồi: "Làm sao có thể?"

Lục Dịch Xuyên cười lạnh nói: "Tôi lừa cậu làm gì? Hiện tại Dịch Khanh vì cậu mà trở mặt với cha, nó không nói, cậu liền thật sự cho rằng không có việc gì thật sao?" Trên tay anh ta vẫn luôn cầm một tập văn kiện mỏng, hiện tại mới đưa đến trước mặt Cận Hành, hắn nhìn thoáng qua, là một hiệp nghị giải trừ hôn ước.

Lúc trước hai nhà đính hôn, mở tiệc rượu kí hiệp nghị, hiện tại muốn hối hôn, đương nhiên cũng phải kí một phần hiệp nghị giải ước.

Lục Dịch Xuyên đưa bút cho Cận Hành, nói: "Nhà họ Cận đã không còn nữa, phần hôn ước này đương nhiên cũng không thể tồn tại. Cậu tự kí đi, buông tha cho Dịch Khanh, người làm anh này xin nói một tiếng cảm ơn với cậu."

Người ngoài cuộc luôn nghĩ rằng phần hôn ước này chính là lợi thế duy nhất mà Cận Hành còn có, nhưng bọn họ không biết, trên thực tế hắn đã quên cọc hôn ước này từ lâu. Thời điểm còn trẻ dại, có thể lấy chuyện này ra mà trêu chọc vài câu, nhưng hiện tại, hắn và Lục Dịch Khanh ở bên nhau, chỉ là vì yêu nhau nên làm theo bản năng của chính mình, cùng phần hiệp nghị này không có chút quan hệ nào.

Sau khi Cận gia rới đài, Cận Hành cũng bị tạt cho không ít nước lạnh, hiện tại đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Lục Dịch Xuyên cũng coi như bình tĩnh. Hắn cầm bút, dứt khoát kí tên mình vào góc bên phải, không chút quyến luyến nào.

Lục Dịch Xuyên nói đến rất nhiều chuyện hắn không biết, Cận Hành mới chợt lại khoảng thời gian này hai người ở bên nhau.

Đoạn thời gian tinh thần mẹ hắn ở trạng thái kém cỏi nhất, Lục Dịch Khanh cơ hồ đem toàn bộ thời gian rảnh dành hết cho bà, bệnh ngẫu nhiên chuyển xấu, còn hại anh phải thức khuya chăm sóc, ngày hôm sau mang theo cặp mắt gấu trúc dậy sớm nấu cháo, rồi lại vội vã chạy đến bệnh viện. Rõ ràng là một tay gà mờ không biết nấu ăn, lại ngắn ngủi trong vòng hai tuần học được rất nhiều món mới, mỗi ngày tay đều bị bỏng vài lần, vết phỏng trên mu bàn tay vẫn không thể biến mất. Có lần trên đường về, Lục Dịch Khanh bị một đám côn đồ chặn ở cuối phố, Cận Hành không yên lòng xuống lầu đi tìm, liền xắn tay áo trực tiếp xông lên đem đám người kia đánh đến máu mũi giàn dụa. Lục Dịch Khanh bị ép đến trong góc, sắc mặt tái nhợt, người này từ nhỏ đã được bảo hộ tốt, chưa từng gặp qua loại tình huống như vầy, trực tiếp sợ đến mức đánh mất bản năng kêu cứu, cả người đều phát run. Cận Hành đem người ôm đến trong ngực, rất lâu mới dỗ được. Từ sau đêm đó, Cận Hành mỗi ngày đều sẽ đứng dưới lầu chờ Lục Dịch Khanh về, đảm bảo anh về đến nhà an toàn, nhưng kể từ khi hắn đi làm ở công trường, không thể đảm bảo Lục Dịch Khanh không gặp lại những loại người này, cũng không có biện pháp bảo đảm an toàn cho anh.

Đủ loại chuyện xảy ra, nhiều không đếm xuể. Cận Hành vẫn nghĩ không muốn để cho Lục Dịch Khanh chịu khổ, lại luôn bắt anh phải chịu những rắc rối không cần thiết.

Hiện tại rốt cuộc có người mắng tỉnh hắn, hắn cũng không có lý do tự lừa mình dối người nữa.

Lục Dịch Xuyên thấy Cận Hành dứt khoát như vậy, trực tiếp đưa một tấm chi phiếu 100 vạn (hơn 3 tỷ VNĐ) đến trước mặt Cận Hành: "Số tiền này, đủ để cậu và mẹ cậu có một cuộc sống tốt hơn. Cậu đừng vội cự tuyệt, có cốt khí là tốt, nhưng cũng phải nghĩ cho Cận phu nhân, tôi nghe nói thân thể bà có bệnh nhẹ, muốn chữa khỏi hoàn toàn, hẳn là cần đến số tiền này."

"Còn có, làm phiền cậu gọi cho em tôi một cú điện thoại, nói cái gì cũng được, chỉ cần làm cho nó hết hi vọng vào mối quan hệ này, ngoan ngoãn nghe cha an bài. Tôi không hy vọng nó lại đến những loại địa phương thế này, cậu hẳn là hiểu rõ ý tôi."

________________

Xe Bentley



Editor: Nồi máu chó nấu xong rồi, mời mọi người nhảy vào nào =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play