Edit: Hy



________________________

Chương 10 (chuyện cũ)

Lúc về đến nhà đã là chạng vạng tối, Lục Dịch Khanh không vào từ cổng chính, mà là từ chỗ cổng nhỏ lão quản gia để cho anh lẻn vào.

Quản gia nhìn Lục Dịch Khanh lớn lên, vẫn luôn xem như con mình, miễn là yêu cầu không quá phận thì đều đáp ứng anh, Lục Dịch Khanh năn nỉ vài câu ông đã mềm lòng, đáp ứng giúp nhị thiếu gia gạt người trong nhà, còn mở cửa nhỏ hoa viên cho anh.

Lục Dịch Khanh hỏi: "Ba cháu không phát hiện cháu ra ngoài chứ?"

Quản gia đáp: "Tiên sinh và đại thiếu gia chiều nay đều đi ra ngoài, thái thái hẹn bạn đi mua trang sức, cũng không ở nhà."

Lục Dịch Khanh nhẹ nhõm thở phảo một hơi, nói cảm ơn với lão quản gia.

Đi ngang qua phòng bếp, thấy đầu bếp đang chuẩn bị bữa tối đêm nay, Lục Dịch Khanh xắn tay áo, nói với Vương sư phụ mình muốn học nấu ăn, Vương sư phụ dĩ nhiên không dám cự tuyệt, một bên làm một bên dạy nấu.

Lúc ăn cơm tối, Lục Dịch Khanh bởi vì chột dạ, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm. Cũng may cha mẹ và anh trai không phát hiện ra điều khả nghi, cũng không hỏi anh đi đâu làm gì. Lục An Chính ngẫu nhiên cùng Lục Dịch Xuyên nói mấy câu, Lục Dịch Khanh để tâm nghe, đại khái là về chuyện nhiệm kì của thị trưởng mới.

Anh cầm đũa gảy gảy hạt cơm, trong lòng có chút không thoải mái, cha cùng chú Cận là bạn tốt, nhưng Cận gia xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cũng không hề nhắc đến một chữ, nói chi là cảm thấy đau buồn. Hai tuần nay bên ngoài nghiêng trời lệch đất, mà trong nhà vẫn trải qua những ngày gió êm sóng lặng như bình thường, mẹ anh thậm chí còn có nhàn tâm đi dạo phố mua trang sức.

Những việc này Lục Dịch Khanh cũng không có quyền lên tiếng, vào lúc anh còn chưa hoàn toàn phân hóa xong, Lục An Chính cũng cố ý hướng anh đi theo con đường chính trị, nhưng cuối cùng không thành công, thứ nhất là vì Lục Dịch Khanh không có hứng thú, thứ hai là, Lục Dịch Khanh phân hóa thành Omega.

Omega không làm được đại sự.

Đây là cái nhìn của Lục An Chính.

So với Lục Dịch xuyên vừa khôn khéo vừa giỏi giang có thể làm trợ thủ cho cha, Lục Dịch Khanh ở trong cái nhà này, cũng không được coi là sự tồn tại quá quan trọng.

Vốn Lục Dịch Khanh muốn dò hỏi cha anh có giúp thể giúp nhà chú Cận được không, cũng tự hiểu hiện tại là thời kì mẫn cảm, thỉnh cầu này khó mà được đáp ứng, nhưng vẫn muốn thử liều một chút, đây tựa hồ là cơ hội duy nhất mà anh có thể tranh thủ vì Cận gia.

Còn chưa chờ anh mở miệng, Lục An Chính đã gọi anh vào thư phòng.

Mẹ và anh trai cũng ở đây.

Lúc Lục Dịch Khanh bước vào, có thể cảm thấy một tia áp bách, chỉ nhằm vào mình anh.

Lục An Chính ngồi trên ghế, trước bàn bày một tờ giấy Tuyên Thành, mặt trên viết bốn chữ: "Bày mưu lập kế" Nét mực còn chưa khô.

Ông buông bút lông, nói với Lục Dịch Khanh: "Hôn ước của con với Cận gia không còn nữa, sau này cũng không được qua lại với Cận Hành."

"Sao lại không còn nữa?" Lục Dịch Khanh vội la lên: "Cha, lúc đính hôn người không hỏi xem con có nguyện ý hay không, hiện tại muốn hối hôn, người cũng không hề hỏi ý nguyện của con, người coi con là công cụ để làm giao dịch hay sao?"

"Dịch Khanh!" Lục Dịch Xuyên quát: "Sao em lại dám nói với cha kiểu đó?!"

Lục Dịch Khanh thoáng bình phục ngữ khí nói: "Vậy cũng phải cho con biết nguyên nhân chứ?" Kỳ thật anh đã đoán được hơn phân nửa, nhưng hiện tại vẫn muốn chính miệng bọn họ nói ra.

Lục phu nhân nói: "Nhà họ Cận đã bị niêm phong, con trai, con không biết hay sao?"

Lục Dịch Khanh hỏi ngược lại: "Phải không? Con đúng là không biết thật, không phải mọi người đem di động và máy tính của con đều tịch thu sao?" Anh bỗng nhiên ý thức được điểm đáng sợ trong chuyện này, không thể tin được nhìn cha mình, câu chất vẫn liền cứ vậy tuôn ra: "Hay là, mọi người cố ý đem con nhốt trong nhà? Chuyện nhà họ Cận có phải cha cũng có liên quan không?"

Anh sớm nên nghĩ đến, vì cớ gì mà anh hai không tiếc mọi cách cũng phải bắt mình về, vì cớ gì mà hai tuần qua mình bị nhốt trong nhà không có một chút tin tức gì, mà thật khéo là, hai tuần đó nhà họ Cận xảy ra chuyện rung trời lở đất, hoàn toàn sụp đổ.

"Mày nói bậy bạ gì đó?" Lục An Chính đem bút lông ném tới trên nghiên mực, tức giận: "Ở trong mắt mày, cha mày là người như vậy sao? Cận Thụy Hoa làm mấy việc dơ bẩn đó sớm hay muộn cũng có ngày bại lộ, cha nghe được tin tức, mới bảo anh mày đem mày về nhà, miễn cho bị Cận Hành liên lụy, cha còn không phải vì muốn tốt cho mày sao? Nhãi ranh! Cánh còn chưa cứng liền dám đem khuỷu tay chỉa ra ngoài, mày đừng quên, sinh mày dưỡng mày là người cha này, Cận gia cho mày cái gì tốt mà mày liều mạng giúp bọn họ như vậy, thậm chí không tiếc nghi ngờ chính cha ruột của mày?!"

Lục phu nhân ở một bên nói: "Ông đừng tức giận. Dich Khanh nó không hiểu chuyện, ông..."

"Bà xem lại thằng con yêu quý của bà đi!" Lục An Chính đánh gãy lời bà, một bộ thất vọng hận sắt không thành thép.

Lục Dịch Khanh cũng chỉ nghĩ một chút như vậy, vừa rồi lại đang nóng giận, nghĩ cái gì liền nói cái đó, hiện tại thấy cha thật sự bị lời anh nói làm tổn thương, lại lập tức cảm thấy tự trách.

Bất kể thế nào, cũng không nên nghi ngờ cha mẹ của mình.

Đây là đạo lý mà đứa trẻ nào cũng hiểu, hôm nay anh lại hồ đồ mà phạm vào.

"Con xin lỗi, cha." Lục Dịch Khanh hơi hơi cúi đầu, lại vẫn kiên định như cũ nói: "Nhưng con không muốn hủy bỏ hôn ước. Con thích Cận Hành."

Ông Lục nói: "Con còn nhỏ, biết gì mà thích? Trước kia ta kêu con kết thân với Cận Hành, là bởi vì nhà họ Cận cùng nhà chúng ta môn đăng hộ đối, hiện tại nhà họ Cận rớt đài, con cũng nên thu hồi mấy tâm tư đó đi, không được có quan hệ gì với Cận Hành nữa, hôn sự của con ta sẽ cho người sắp xếp lại."

"Con đừng quên, con là cậu hai nhà họ Lục, có biết bao con mắt đang nhìn chằm chằm vào con?! Đừng làm cho ta mất mặt."

Lục Dịch Khanh sau khi nghe xong lại cười rộ lên, giống như tự giễu nói: "Môn đăng hộ đối? Lúc trước lui tới cùng Cận gia, là môn đăng hộ đối hay là trèo cao, cha hẳn là rõ ràng hơn con chứ?...!" Vừa dứt lời, Lục An Chính trực tiếp tát Lục Dịch Khanh một cái.

Ông đang tức giận, xuống tay không hề phân nặng nhẹ, má phải Lục Dịch Khanh đỏ ửng một mảng, thậm chí lỗ tai cũng ù đi.

Lục phu nhân tiến lên ngăn cản Lục An Chính, Lục Dịch Xuyên lớn tiếng ra lệnh em trai xin lỗi cha.

Lục Dịch Khanh nhìn lướt qua người một nhà trước mắt, một câu cũng không nói, xoay người ra khỏi thư phòng.

Anh về phòng thu thập hành lý đơn giản, để lại một câu: "Con phải về trường học" liền một mình lái xe rời đi.

Lục An Chính rốt cuộc cũng không ngăn lại.

Lục Dịch Khanh mang theo một bọc nhỏ hành lý, kịp thời trở về kí túc xá trước khi đóng cổng, bạn cùng phòng đều đến bệnh viện trực qua đêm, liền chỉ có một mình anh ngốc trong phòng.

Anh khởi động máy tính, mở một bài nhạc nhẹ, như vậy trong phòng cũng không quá im ắng.

Tiếng chuông di động vang lên lẫn vào tiếng nhạc, kêu nửa phút Lục Dịch Khanh mới nghe thấy, vội vàng bắt máy, liền nghe được thanh âm của Cận Hành.

"A Hành?"

"Dịch Khanh, hiện tại em đang ở đâu?"

"Ở...Ở nhà chứ đâu, sao vậy?"

"...Không có gì, anh không yên tâm mới gọi điện hỏi một chút. Chú dì không làm khó gì em chứ?"

"Không có! Bọn họ đã sớm nguôi giận rồi, sao có thể làm khó em...Ngày mai em có thể quay lại bệnh viện thực tập rồi." Lục Dịch Khanh nhìn mấy tòa cao ốc sáng lấp lánh bên ngoài, mở miệng nói: "A Hành, ngày mai tan tầm em có thể tới tìm anh được không? Chúng ta cùng nhau ăn tối, được không anh?"

"Được" Dừng một chút, Cận Hành mới nói: "Anh làm xong chìa khóa rồi, chờ em đến lấy."

Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Lục Dịch Khanh mới tốt lên một chút, anh tắt nhạc, thanh âm của Cận Hành so với cái này có ích hơn nhiều.

Đi đến trước gương mới phát hiện vết đó bên má phải còn chưa biến mất hoàn toàn, làm anh không thể không chạy xuống lầu xin quản lí kí túc ít đá, chườm mấy tiếng đồng hồ, sưng đỏ mới giảm bớt. Anh không muốn Cận Hành nhìn ra điều khác thường.

Hôm sau đi bệnh viện, hết thảy đều bình thường, Lục Dịch Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu cha anh hoặc anh trai nói gì đó với viện trưởng, anh thật sự ứng phó không được.

Rất nhanh Lục Dịch Khanh liền tập trung vào làm việc, buổi sáng cùng thầy hướng dẫn khám bệnh, bởi vì chữ vừa đẹp vừa tinh tế nên còn được vài bệnh nhân khen, buổi chiều thì tham gia vào một ca giải phẫu.

Tan tầm là khoảng 5 giờ, Lục Dịch Khanh bớt thời gian đi siêu thị một chuyến, ở khu rau dưa dừng chân thật lâu, trước mắt một mảnh xanh rờn, anh không phân rõ mấy loại này khác nhau chỗ nào, chỉ có thể cầm di động vừa chọn vừa tra, cuối cùng chọn mua mấy loại rau dưa có giá trị dinh dưỡng cao, lại mua một con cá đã được làm sẵn.

Kỳ thật Lục Dịch Khanh không biết nấu ăn cho lắm, nhiều nhất chỉ có thể đảm bảo nấu chín đồ ăn, chiên trứng không bị lẫn vỏ, canh nêm không mặn cũng không quá nhạt, có thể ăn, nhưng cũng không quá xuất sắc.

Hôm qua từ chỗ Trương sự phụ học được cách kho cá, anh quyết định đêm nay nấu thử một lần, Cận Hành quá gầy, anh nhìn mà xót hết cả lòng.

Lục Dịch Khanh đem xe đậu ở bãi đỗ gần đó, xách túi lớn túi nhỏ đi về phía tiểu khu Thanh Khê, lúc này không cần phiền não không có người gác cổng sẽ không vào được, bởi vì Cận Hành đã sớm đứng ở cổng chờ anh.

Lục Dịch Khanh bước nhanh hơn đi về phía Cận Hành, còn không quên lắc lư bao nilon trên tay, giống như hiến vật quý: "Em mua rất nhiều đồ ăn ngon đó!"

Cận Hành thay anh cầm lấy bao nilon, nhìn thoáng qua bên trong, hỏi anh hết bao nhiêu tiền.

"Quên rồi." Lục Dịch Khanh câu khóe miệng, hóa đơn đã bị anh cố tình vứt đi. Cận Hành lại muốn nói gì đó, Lục Dịch Khanh liền ấn bụng, vẻ mặt đau khổ nói: "Ai da em đói bụng lắm rồi, A Hành chúng ta mau lên đi, em làm cá cho anh ăn!"

Cận Hành bị anh đẩy vào bên trong, không tin tưởng hỏi: "Em biết nấu cá sao?"

"Biết chứ!" Lục Dịch Khanh đắc ý nói.

Rất nhanh liền bị vả mặt.

Lục Dịch Khanh đặc biệt dặn dò nhân viên siêu thị thay anh làm sạch vảy cá rồi mới đem về, hiện tại nhìn nội tạng chứa đầy bụng cá mà phát sầu, anh có thể nhớ hết các cơ quan giải phẫu, cũng có thể đoán được một đống mềm oặt dính chùm này là những bộ phần nào của cá, nhưng căn bản là không biết phải xử lí chúng như thế nào mới được!

Chút da lông học được hôm qua giờ đã quên hết sạch.

Loay hoay nửa ngày, trừ bỏ làm cho tay dính đầy mùi tanh thì không thu hoạch được gì cả, Lục Dịch Khanh rơi vào đường cùng chỉ có thể thỏa hiệp, giống như ăn trộm mà ló đầu ra nhìn nhìn phòng khách, sau khi xác nhận Cận Hành đang đút thuộc cho dì Cận không rảnh để ý đến mình, mới lén lút cầm di động tìm video hướng dẫn kho cá. Anh chỉnh âm lượng đến mức thấp nhất, vừa nhìn video vừa làm từng bước một, lăn lộn một hồi, thế mà thật sự làm ra một nồi cá kho ra hình ra dạng.

Cầm đũa gắp một miếng nhỏ nếm thử, hương vị quả thật không tồi!

Lục Dịch Khanh rất vui vẻ, so với việc giải phẫu thành công một con chuột bạch còn có cảm giác thành tựu hơn!

Vui quá nên không để ý, Cận Hành đi đến phía sau anh lúc nào cũng không biết.

"A Hành??!" Lục Dịch Khanh hoảng, theo bản năng cầm di động muốn tắt video.

"Anh thấy cả rồi." Cận Hành nói.

"Dạ..." Lục Dịch Khanh ngoan ngoãn giao di động ra, giống như bạn nhỏ ăn vụng bị bắt được, trong lòng đều là chột dạ.

Cận Hành không cầm di động, mà là kéo hai tay anh qua nhìn, nhíu mày.

Hai mu bàn tay Lục Dịch Khanh đều có mấy vết phỏng, là bị dầu bắn, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là có chút đỏ lên.

Cận Hành dùng ngón cái sờ sờ mấy vết đỏ kia, mặt lộ vẻ đau lòng, Lục Dịch Khanh vội vàng nói: "Không đau đâu, thật đấy! Mấy vết này rất nhanh sẽ lặn thôi."

Cận Hành rõ ràng không tin. Lục Dịch Khanh đành phải nói: "Vậy anh giúp em bôi ít nước tương lên đi."

"Bôi nước tương có tác dụng à?" Cận Hành nửa tin nửa ngờ, từ trên bàn cầm chai nước tương qua đổ ra lòng bàn tay.

Lục Dịch Khanh giải thích nói: "Trong nước tương có nhiều muối, có tác dụng tiêu viêm nhất định, giống như nước muối loãng vậy."

(Tui cũng nghi nghi chỗ này lắm, đề nghị mn không tự thử đâu nha =)))

"Ừm" Cận Hành dùng ngón trỏ chấm một chút nước tương rồi nhẹ nhàng bôi lên chỗ phỏng, nghiêm túc như là đang cầm một kiện mỹ nghệ tinh xảo vậy.

"Có phải là giống lúc nướng BBQ, quét gia vị lên thịt hay không? Ha ha, ha ha." Lục Dịch Khanh bỗng nhiên nổi hứng nói đùa.

"........" Cận Hành dừng động tác nhìn anh, giống như không nghe ra đây là một câu nói đùa.

"Ha ha, không buồn cười sao?" Lục Dịch Khanh cười gượng hai tiếng mới dừng lại được, cảm thấy có chút xấu hổ.

"Không buồn cười chút nào." Cận Hành cúi đầu tiếp tục bôi nước tương: "Em bị thương, anh cười không nổi."

"A Hành, đừng có xụ mặt mãi mà." Lục Dịch Khanh biết trong lòng Cận Hành có muộn phiền. Cái người trước kia thích đùa giỡn với anh giống như đang chơi trốn tìm vậy, không thể tìm thấy chút bóng dáng nào. (ý là bạn Hành không còn thích cười đùa như trước nữa)

Lục Dịch Khanh dùng bàn tay đã được bôi xong chọc chọc mặt Cận Hành, chọc ra một cái lúm đồng tiền: "Cười một cái được không? Anh cười, em hết đau liền."

Cận Hành bất đắc dĩ nhìn anh, miễn cưỡng cong khóe miệng cho một nụ cười.

Cho dù khóe miệng nhếch lên, trong mắt vẫn chứa đầy bi thường, nhưng Lục Dịch Khanh đã đủ thỏa mãn, anh kéo Cận Hành lên hôn một cái, sau đó lấy đũa gắp một miếng cá để bên miệng hắn, giống như đang đút cho trẻ con "A~" một tiếng. Cận Hành há miếng đem cá ăn vào, Lục Dịch Khanh chờ mong hỏi hắn hương vị thế nào.

"Rất ngon" Cận Hành nói.

"Thật sao?"

"Thật, không hề giống người mới vừa học từ video nấu tí nào."

"Ha ha, vậy em sẽ học thêm mấy món nữa!" Lục Dịch Khanh nhịn không được muốn khen chính mình: "Em cảm thấy em rất có thiên phú nấu ăn đó! Có đúng không đúng không?"

"Đúng vậy." Cận Hành nói: "Em là giỏi nhất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play