Tôi vừa bước chân ra ngoài đường thì liền có một chiếc taxi chạy tới.. tôi leo lên xe và đi về, trên đường về đầu óc tôi luôn suy nghĩ về cô bé Tiểu Tuyết nhớ lại những khoảnh khắc ở bên cạnh Tiểu Tuyết nói chuyện với Tiểu Tuyết tôi cứ cười và cười, ông tài xế nhìn tôi mà cứ lắc đầu một cách ngao ngán hình như ổng nghĩ tôi khùng thì phải mà mặc kệ tôi chẳng cần quan tâm suy nghĩ về Tiểu Tuyết là tôi đã cảm thấy vui rồi! Mà có một cái tôi không hiểu, tôi tự hỏi trong lòng.
Tiểu Tuyết bị trật chân nhưng tại sao lúc đưa Tiểu Tuyết về, cái lúc mà chia tay Tiểu Tuyết để về ấy! Sao mà Tiểu Tuyết có thể chạy tới chổ mình một cách dễ dàng mà ôm mình được nhỉ.. chẳng hiểu tí nào cả?
Càng suy nghĩ càng đau đầu lại càng không thể hiểu thế nên tôi không suy nghĩ nữa điều quan trọng vào lúc này là đi về nhà và làm công chuyện của mình thôi.
Thời gian cứ trôi qua, trôi qua tình cảm của tôi và Tiểu Tuyết thì lại càng ngày càng gần, càng gần. Cứ vài ngày thì tôi lại tới chơi với Tiểu Tuyết nói chuyện với Tiểu Tuyết dẫn Tiễu Tuyết đi chơi thoáng một cái mà đã qua hơn nữa năm rồi, trong thời gian đó tôi được Tiểu Tuyết ôm vài lần hi hi cái đó không phải là thứ quan trọng nhất mà quan trọng nhất là hình ảnh của tôi trong lòng Tiểu Tuyết được cô ấy ví như là đã khắc sâu trong tim rồi! Đó là điều mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Hơn nữa năm rồi mỗi lần gặp Tiểu Tuyết tôi đều thấy Tiểu Tuyết bình thường chẳng hề thấy Tiểu Tuyết có biểu hiện gì của tâm thần cả! Tưởng đâu chừng từ khi gặp tôi Tiểu Tuyết đã dần dần hết bệnh rồi chứ, tôi vui mừng khi nghĩ về điều đó nhưng nếu như không có một ngày tôi dẫn Tiểu Tuyết đi biển chơi thì..
"Tiểu Tuyết em đi biển chơi không? Anh Hạo Thiên dẫn đi!"
Tiểu Tuyết từ bé rất thích biển nhưng từ khi Tiểu Tuyết bị bệnh thì Tiểu Tuyết đã không còn được đi biển nữa.. Tiểu Tuyết khát khao và ước ao được nhìn những gợn sóng biển vùng vẫy trên mặt nước, Tiểu Tuyết thích ngâm chân dưới mặt nước và cảm nhận được sự mát mẻ từ biển, Tiểu Tuyết muốn xây nhà trên cát hay là nằm trên cát chơi trò chơi chôn sống và hơn hết Tiểu Tuyết muốn nằm nghĩ ngơi ở trên có một chiếc ô ở dưới là một cái bàn để đầy đủ những đồ ăn thức uống để Tiểu Tuyết được hưởng thụ vừa ăn vừa uống vừa được nhìn cảnh đẹp từ biển cả mênh mông, Tiểu Tuyết chỉ ước mơ đơn giản vậy thôi.. Mấy năm nay Tiểu Tuyết bị bệnh nên thằng Bảo cũng không giám đưa Tiểu Tuyết ra biển chơi sợ Tiểu Tuyết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi nói đi biển chơi làm cho Tiểu Tuyết vui mừng khôn siết Tiểu Tuyết nhảy dựng lên rồi nói.
"Ô de, Tiểu Tuyết được đi biển rồi.. Tiểu Tuyết được đi biển rồi hi hi! Cảm ơn anh Hạo Thiên đã cho em đi biển, hi hi.."
Thấy Tiểu Tuyết vui mừng như vậy thì tôi nghĩ rằng tôi đã làm được một điều gì đó cho Tiểu Tuyết rồi, ước mơ đi biển của Tiểu Tuyết từ mấy năm nay đã sắp trở thành hiện thực.. tôi kêu Tiểu Tuyết đi chuẩn bị đồ đạc rồi đi chơi! Tiểu Tuyết vui vui, mừng mừng chạy vào phòng lấy đồ. Lấy đồ xong tôi dẫn Tiểu Tuyết ra xe và tôi rồ một phát chạy đi he he trên đường tôi ráng chạy thật nhanh mục đích là để Tiểu Tuyết ôm lại cuối cùng mục đích ấy cũng trở thành hiện thực, Tiểu Tuyết ôm chặt tôi lại ôm chặt đến nỗi mà tôi không thể nào thở nỗi luôn, keke nhưng vậy thì tôi lại càng thích.. Trên đường đi Tiểu Tuyết rất vui bởi vì ước mơ của Tiểu Tuyết chỉ ít phút nữa thôi sẽ trở thành hiện thực!
Chạy trên đường được mười phút cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được bãi biển, một bãi biển thật xanh biết có núi có cây và hôm nay trời lại nắng nhẹ nhàng nữa những điểm đó gọp lại đã làm nên một phong cảnh quá tuyệt vời, tôi cứ ngỡ như mình đang được ở hawaii vậy.. Tiểu Tuyết liền chạy ra biển cười cười và nhảy nhót lung tung, Tiểu Tuyết không thể giấu nỗi cảm xúc của mình nữa khi đã được ra đây và ở đây được nhìn thấy những cảnh đẹp này, tôi liền gửi xe rồi chạy ra với Tiểu Tuyết, không biết hôm nay đẹp trời hay sao mà mọi người tới chơi đông thế không biết, đông như là kiến vậy! Ôi nhìn mà nhức cả đầu hoa cả mắt.
Tôi và Tiểu Tuyết cùng nhau chạy trên cát rồi bất ngờ Tiểu Tuyết ngồi xuống dùng tay mút cát sau đó đứng dậy văng cát vào mắt tôi làm cho tôi không còn thấy gì cả tôi ngồi xuống lấy tay chà vào mắt nhưng nó lại càng khó chịu hơn, tức mình tôi liền chạy ra bờ biển rồi dùng tay lấy nước xoa vào mắt mình làm đi làm lại như vậy nhiều lần tôi mới có cảm giác dễ chịu lại, đôi mắt tôi giờ đã mở ra được còn Tiểu Tuyết giờ vẫn đang chạy trên cát nhảy nhót và la hét cứ y như là một người bị điên vậy tôi sực nghĩ.
"Tiểu Tuyết hôm nay bị so vậy ta! Thường ngày Tiểu Tuyết rất hay quan tâm đến mình, hôm nay Tiểu Tuyết làm mình bị ra như thế này mà Tiểu Tuyết chẳng thèm quan tâm gì, còn có tâm trạng nhảy nhót ở ngoài kia nữa! Thật là thất vọng quá!"
Tôi vẫn ngồi đó chờ đợi, xem thử Tiểu Tuyết có chạy tới không, hic! Nhưng không. Tiểu Tuyết không tới Tiểu Tuyết vẫn chạy nhảy thật sự là không hiểu vì sao? Tôi bực mình đứng dậy và đi tới chỗ Tiểu Tuyết càng đi tôi lại càng đi nhanh, đi được vài bước thì tôi va vào một cô bé, cô bé ấy la lên.
"Á! Anh đi kiểu gì mà kì vậy?"
Chết tôi mất rồi sao mà cô bé này giọng nghe ngọt ngào quá vậy, tôi sửng sờ trước cô bé nhìn cô bé quá sexy, quá xinh đẹp, cô bé mặc một bộ bikini màu hồng trên đầu cô bé có thắt một cái nơ màu xanh! Ôi má ơi tôi sắp bị chảy máu mũi rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT