"Trời mưa to quá Tiểu Tuyết ơi, chúng ta chạy đi chỗ nào để trú mưa thôi!"
Tiểu Tuyết đúng dậy đi được vài bước thì Tiểu Tuyết té, tôi chạy tới dìu cô bé đứng dậy rồi nói.
"Chắc là em không đi được rồi.. thôi em leo lên lưng anh đi rồi anh cõng đi tìm chỗ núp mưa chứ ở ngoài mưa như thế này thì bệnh chết."
Tiểu Tuyết chần chừ không muốn lên có lẽ cô bé nghĩ tôi đã mệt rồi nên không giám làm phiền đến tôi nữa, trời mưa càng lúc càng to cứ đứng ngoài mưa như thế này thì bệnh chết! Thấy Tiểu Tuyết vẫn đứng đó không muốn leo lên lưng tôi bực mình liền tiến tới ẵm cô bé rồi chạy đi thật nhanh, chạy được một quãng đường thì tôi thấy có một cái nhà lá tuy lụp sụp nhưng vẫn có thể tránh mưa được thế là tôi ẵm Tiểu Tuyết vào núp mưa.
Khi vào trong nhà lá rồi tôi từ từ để Tiểu Tuyết xuống tránh tình trạng thả cô bé rơi tự do xuống đất như lúc nãy, để cô bé xuống xong tôi thở ào ào như chưa từng được thở vậy, mệt từ lúc cõng bây giờ lại tiếp tục ẵm nữa thì sức đâu mà chịu cho nỗi. Oài, hôm nay thật là xui xẻo.
Tiểu Tuyết thấy tui mệt nên cô bé lấy cái khăn của cô ấy ra lau mặt cho tôi, vừa lau vừa nói.
"Chắc anh mệt lắm. Xin lỗi anh vì em mà làm phiền anh nhiều quá.. nếu em không đòi anh đưa em đi ngoài chơi thì anh đâu có phải mệt như thế này."
Nghe cô bé nói những lời như vậy thì làm sao tôi còn mệt được nữa cơ chứ! Thế là tôi ngưng thở lại và cười một giọng điệu ngọt ngào với cô ấy rồi nói.
"Hầy, em nghĩ như thế chi cho mệt.. tuy anh có mệt thật nhưng được phục vụ cho một cô bé xinh đẹp như em thì có ngàn lần mệt đi chăng nữa anh cũng cảm thấy tràn trề niềm hạnh phúc!"
Tiểu Tuyết không nói gì rồi bất ngờ hôn vào má của tôi một cái rồi nói: "Tặng cho anh nè, cảm ơn anh vì mọi thứ."
Ôi một nụ hôn làm tôi ngây ngất, mặt tôi ngơ ngác đỏ bừng lên vì ngạc nhiên lần đầu tiên trong đời có một người con gái hôn vào má tôi! Đang ở trên nhân gian mà tôi cứ ngỡ như đang ở trên thiên đường vậy. Sau khi hôn tôi xong Tiểu Tuyết mặt bừng đỏ ngượng ngùng ngước mặt ra sau, còn tôi thì vẫn ngơ ngơ chưa tỉnh lại được bổng một tiếng sấm đùng từ trên trời đánh xuống làm cho tôi giật mình.
"Ớ.. ơ.. ơ!"
Tiểu Tuyết thì sợ hãi chạy tới ôm tôi lại vừa khóc vừa nói: "Anh Hạo Thiên, Tiểu Tuyết sợ sét lắm hu hu.."
Tôi lại ngạc nhiên lần nữa lần này tôi không còn ngơ ngẫn như lần trước nữa mà tôi đang mừng thầm trong bụng, tôi nghĩ.
"Hi hi sao hôm nay mình được nhiều thứ thế nhỉ? Hồi nãy là được hôn bây giờ thì lại được ôm, ôi một ngày tuy xui nhưng hạnh phúc!"
Nghĩ xong tui lấy tay vuốt ve lên vai của Tiểu Tuyết rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói với Tiểu Tuyết.
"Ừ! Tiểu Tuyết nín nhé.. có anh Hạo Thiên ở đây rồi em sẽ không sao đâu. Nếu như có sét đánh vào đây thì anh sẽ dùng thân thể của mình để che chở cho em, em yên tâm nhé!"
Trời ơi! Tôi nghe tôi nói mà tôi không biết là có thật không nữa đấy! Sét mà đánh xuống thiệt chắc là tôi ẳm cô bé văng lên cho sét đánh còn tôi thì chạy quá he he! Không hiểu sao từ ngày tôi quen Tiểu Tuyết tôi lại nói dối dữ vậy không biết, nói dối đến nỗi mà tôi cũng phải sợ mình nữa luôn mà. Hầy, Tiểu Tuyết ơi em đã làm anh hư đốn rồi!
Nghe tôi nói thế bỗng nhiên Tiểu Tuyết cười to lên cô bé thả tôi ra rồi nói: "Hi hi em chỉ giỡn thôi.. anh tưởng là thật á hi hi.."
Á đù, Tiểu Tuyết mà cũng biết giỡn kiểu đó nữa chứ, Tiểu Tuyết này cũng ghê thật.. làm cho tôi tưởng là thật! Nghĩ mà quê cho mình quá!
Tiểu Tuyết vẫn ngồi đó cười còn tôi thì không cảm thấy vui cho lắm, nói chung là tôi đang bực mình vì đã bị Tiểu Tuyết lừa một cú thật đau! Tiểu Tuyết nhìn chẳng giống tâm thần tí nào, khôn còn hơn tôi nữa thì làm sao mà bị tâm thần được chứ! Thấy mặt của tôi có vẻ buồn buồn không được vui Tiểu Tuyết nói với tôi.
"Anh Hạo Thiên anh không được vui sao? Em chỉ giỡn cho anh vui thôi mà!"
Tôi vẫn không nói gì, chẳng thèm để ý đến những gì mà Tiểu Tuyết nói! Tôi im lặng và quay mặt ra phía sau.. mà thật ra tôi chỉ giả vờ giận để Tiểu Tuyết sợ thôi!
Thấy tôi vẫn im lặng, Tiểu Tuyết tưởng tôi giận thật nên cô bé sợ hãi khóc lên, khóc rất nhiều, khóc như chưa từng được khóc! Vừa khóc Tiểu Tuyết lại vừa kéo tay tôi và vừa nói
"Tiểu Tuyết xin lỗi anh Hạo Thiên, tha lỗi cho em được không anh!"
Thấy Tiểu Tuyết cứ khóc hoài, còn nói ra những lời xin lỗi nữa tôi thì không muốn nhẫn tâm với cô bé như vậy, với lại tôi cũng chỉ đùa giỡn lại với cô ấy thôi.. Tiểu Tuyết không có lỗi gì cả! Tôi quay mặt lại và cười một cái thật tươi với Tiểu Tuyết rồi tôi nói.
"Anh Hạo Thiên cũng chỉ giỡn lại với em thôi! Em tin là thật á!"
Tiểu Tuyết khóc nhanh mà nín cũng nhanh nữa, mới nghe tôi nói như vậy Tiểu Tuyết đã nín khóc rồi, Tiểu Tuyết cười lên rồi đánh vào tôi một cái, Tiểu tuyết nói.
"Anh Hạo Thiên hư lắm!"
Tôi cười hi hi và cũng giỡn với Tiểu Tuyết. Trời mưa càng lúc càng nhỏ, cũng sắp tạnh mưa rồi! Ở bên trong nhà lá này cũng thật là ấm áp, ngôi nhà lá này bị bỏ hoang không có ai ở cả không biết ở trong nhà này có ma hay không nữa.. ôi càng nghĩ càng sợ, tôi và Tiểu Tuyết ngồi ngắm nhìn những giọt mưa rơi, cùng nói chuyện với nhau về những chuyện vui, chuyện buồn! Nói với nhau rất hợp rơ, rất vui!.. Tiểu Tuyết cười trông rất xinh khi Tiểu Tuyết giận thì Tiểu Tuyết lại càng xinh hơn nữa, giọng nói của Tiểu Tuyết vừa nhẹ nhàng lại vừa dễ thương! Tiểu Tuyết thích màu trắng và luôn luôn mặc những bộ đồ màu trắng.. khi tôi hỏi nếu như có kiếp sau em muốn được làm gì thì cô bé trả lời.
"Nếu như có kiếp sau em muốn làm một cơn sóng biển. Hi hi!"
Ước mơ của Tiểu Tuyết nghe giống như là một bộ phim nào đó vậy, tôi hỏi Tiểu Tuyết tại sao Tiểu Tuyết lại thích làm cơn sóng của biển thì Tiểu Tuyết lại trả lời.
"Dạ! Bởi vì nó đẹp và trường tồn mãi mãi!"
Đi từ sáng sớm tới giờ cũng đã gần trưa mà vẫn chưa thấy tạnh mưa.. nói chuyện với Tiểu Tuyết vui quá nên cũng không muốn về nữa nhưng cũng phải đưa cô bé về nhà để cho Tiểu tuyết còn ăn uống và nghỉ ngơi gì nữa, từ hồi sáng giờ không được nằm nghỉ ngơi chút nào nên chắc Tiểu Tuyết cũng mệt lắm rồi, tôi lại làm cho Tiểu Tuyết bị trật chân nữa chắc là Tiểu Tuyết đau lắm! Đang nghĩ về truyện đi về thì ông trời bỗng dưng tạnh mưa rồi lại nắng lên một cách nhanh chóng thật là không thể tin nỗi.. trời cũng đã tạnh mưa và tôi bắt đầu đưa Tiểu Tuyết về nhà. Do chân của Tiểu Tuyết bị đau nên tôi lại tiếp tuc cõng cô bé nhưng lần này tôi không có cảm giác mệt như lần trước nữa mà tôi lại cảm thấy hạnh phúc khi được cõng Tiểu Tuyết ở trên lưng như thế này, trên đường cõng về nhà tôi và Tiểu Tuyết nói chuyện rất vui! Khi đã cõng Tiểu Tuyết về nhà rồi tôi quay lưng đi về, Tiểu Tuyết kêu tôi tôi quay mặt lại rồi Tiểu Tuyết hỏi.
"Anh Hạo Thiên, anh đi về bằng xe gì?"
"Ứ! Anh ra đón taxi về.. em vào phòng nghỉ ngoi đi nhé! Vài hôm nữa anh Hạo Thiên tới chơi với em sau nha!"
Tiểu tuyết chạy tới ôm tôi vào lòng rồi Tiểu Tuyết nói: "Vài bữa anh nhớ tới chơi với Tiểu Tuyết nha. Tiểu Tuyết nhất định sẽ nhớ anh lắm đó!"
Tiểu Tuyết vừa nói lại vừa khóc, Tiểu Tuyết mít ướt và trẻ con quá đi.. nhưng như thế thì tôi lại thích! Tôi nói nhỏ nhẹ với Tiểu Tuyết.
"Ứ, anh nhớ rồi mà! Nhất định anh sẽ tới chơi và nói chuyện với em mà! Em đừng khóc nữa, nín khóc đi nhé!"
Tôi nói xong nhưng Tiểu tuyết cũng không muốn thả tôi ra nữa cứ khóc hoài không cho tôi đi về, do có công chuyện ở nhà nên tôi đành phải lấy tay Tiểu Tuyết ra rồi nói.
"Anh Hạo Thiên còn có công việc ở nhà cần làm gấp nên phải về! Em nín khóc đi.. em cứ như vậy là vài bữa anh không tới chơi với em nữa đâu đấy!"
Tôi đã nói như vậy rồi nên Tiểu Tuyết đành phải nín khóc và lấy tay áo lau nước mắt, lau xong Tiểu Tuyết cười lên một cái thật tươi rồi nói.
"Em nín khóc rồi hi hi!"
Nhìn mặt Tiểu Tuyết hài quá nên tôi cũng phải bật cười tôi lấy hai tay véo má Tiểu Tuyết cho bành ra rồi nói.
"Được rồi anh Hạo Thiên về đây.. em vào nghỉ ngơi cho khỏe nha!"
Lần này Tiểu Tuyết không còn mít ước nữa, Tiểu Tuyết cười rồi nói.
"Dạ! Anh Hạo Thiên về cẩn thận."
Tôi gật đầu và không nói gì rồi từ từ bước ra khỏi nhà, tôi quay mặt lại thì vẫn thấy Tiểu Tuyết đứng đó nhìn tôi, từ khi quen biết Tiểu Tuyết tôi đã có những thứ đầu tiên gọi là hạnh phúc của đời mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT