Có thể là do cảm nhận được đường nhìn của Lượng Phàm, người nằm trên giường bệnh mở mắt nhìn lại anh, trong không trung bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Diệp Dương làm anh có một cảm giác rất khác lạ, không như ngày thường, ánh mắt cậu bây giờ nhìn rất xa lạ và sâu thẳm, làm cho Lượng Phàm anh không thể hiểu thấu, chịu không nổi nổi ánh mắt đó của Diệp Dương Lượng Phàm rời đường nhìn, rải bước ngồi vào ghế cạch giường bệnh.
Mấp máy môi, Lượng Phàm tìm không thấy từ ngữ thích hợp để phá vỡ bầu không khí trầm mặc này Diệp Dương đã cất tiếng trước: "Từ nhỏ tôi đã là một đứa nhỏ không được ai thích, cuộc sống ở nhà còn thảm hại hơn cả người ở nữa, người phụ nữ đã sinh ra tôi cũng chính là mẹ tôi, tôi chưa bao giờ được bà ấy thừa nhận, lúc bà ấy nhìn tôi giống như nhìn nỗi ô nhục nhất trong cuộc đời vậy, ánh mắt của bà ấy giống như luôn muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi khi đó vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì đã luôn luôn bị bỏ đói, chỉ khi được người giúp việc trong nhà nhớ tới phải đưa cơm thì tôi khi đó cũng đói đến ngất đi rồi, bọn họ dường như luôn lo sợ một điều gì đó, tuy không ưa tôi đến mức nào bà mẹ của tôi vẫn luôn không để cho tôi chết.
Từ khi có em trai em gái tôi, tôi từ một ngày hai bữa cơm biến thành một ngày một bữa, thật nực cười phải không? Trong hoàn cảnh như vậy tôi vẫn sống sót được, giống như ông trời cũng chừa một đường sống cho tôi vậy, tôi luôn tự nói với bản thân rằng sẽ có một ngày tôi tìm thấy người yêu thuơng tôi, một người thôi cũng được.
Và đến năm tôi mười tuổi cuối cùng cũng để tôi đợi được, người nọ là người duy nhất yêu thương tôi thật lòng, đem tiền tiêu vặt ra mua đồ cho tôi ăn, đồ chơi và cả những bộ quần áo nữa, đối với tôi những việc đó rất xa xỉ. Từ nhỏ tới lớn chỉ có mỗi anh ấy đối tốt nhất, dành tình cảm cho một kẻ không bao giờ có được tình thương của người khác như tôi.
Nhưng ngày hạnh phúc lại xa xỉ đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, hai năm sau đó gia đình anh ấy chuyển đi, đi rất đột ngột, thậm chí còn không để lại lời nào cho tôi nữa, lúc đó tôi khủng hoảng biết bao, tôi chạy đi rất xa để tìm anh ấy nhưng vẫn tìm không được. Sau đó tôi bị lạc, tôi chưa từng rời nhà lần nào nên cũng chẳng biết đường để về, sau hai ngày có một người đàn ông đưa tôi về đến nhà, ông ta bịt thật kín mặt, ôm tôi trở về rồi nói cái gì đó với mẹ tôi, khi đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ta biến sắc mặt, mặt bà tái mét trông còn kinh hơn cả mặt tôi nữa.
Tôi cũng không biết vì sao nhưng nhìn bà ấy rất kiêng dè người kia, hai người lại nói chuyện một lúc rồi người đàn ông rời đi, khi đó tôi ở rất xa nên không nghe thấy bọn họ nói gì cả. Sau đó cuộc sống lại trở về quỹ đạo trước kia, người đã cho tôi ấm áp kia tôi thực yêu cũng thực hận, nếu đã không mang cho tôi hạnh phúc mãi mãi thì thà rằng lúc đầu đừng xuất hiện còn hơn, mang tôi lên thiên đường rồi lại một cước đạp tôi xuống như vậy mới là kẻ tàn độc nhất đi, đúng không hả anh Tô Viễn?"
Vốn đang trầm mặc Lượng Phàm đột nhiên bị gọi như vậy có chút hoảng hốt, anh theo bản năng muốn giả thích nhưng lại không biết mình muốn giải thích cái gì, bây giờ đãng lẽ anh nên nói mình không phải Tô Viễn đó mới phải nhưng điều này vừa nảy lên đây lại bị những cảm xúc mãnh liệt kia bổ lên đè xuống gắt gao không còn một mảnh.
Không khí trong phòng bệnh dần dần trở nên cứng ngắt.
Không đợi Lượng Phàm suy nghĩ Diệp Dương lại nói tiếp: "Ngay từ lần đầu gặp anh em đã nhận định rồi, chỗ này", Diệp Dương chỉ chỉ ngực trái của mình, "Nó sẽ không nhận sai người, rốt cuộc anh vẫn để em tìm thấy rồi." Nói xong Diệp Dương cười nhẹ, ánh mắt lại không mang chút nào là vui vẻ, nhìn Lượng Phàm lại như xuyên qua nhìn đến người khác vậy.
Cảm giác rất khó chịu, Lượng Phàm anh muốn là chính mình được thừa nhận chứ không phải là làm thế thân cho người khác, cảm giác này còn mãnh liệt lẫn át cả niềm vui sướng bên trong trái tim truyền ra, ngay cả nụ cười hiếm hoi của Diệp Dương anh cũng không chú ý tới.
Tại sao cậu phải nhớ một người đã chết chứ, anh còn không bằng Tô Viễn trước kia sao, Tô Viễn đã bỏ rơi cậu nhưng anh sẽ không. Cuộc sống trước kia của cậu của đã chịu nhiều ủy khuất nhưng sau này anh sẽ bảo vệ chăm sóc cậu mà, cậu sao cứ phải nhớ mãi người kia không buông? Anh.. Anh cũng rất yêu cậu mà.
Yêu sao? Lượng Phàm sắc mặt biến đổi, anh yêu cậu ấy sao?
Mạnh mẽ đứng dậy khỏi chiếc ghế khiến nó phát ra một tiếng chói tai anh cũng không quan tâm, bây giờ cảm xúc của anh rất hỗn loạn, anh muốn ở một mình, phải suy nghĩ cho thật kỹ tất thảy mọi chuyện. Lượng Phàm một mạch chạy ra ngoài không quay đầu lại nên đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy người nằm ở trên giường vạn năm không đổi sắc mặt kia trong lúc nhất thời ầm ầm dậy sóng, mưa rền bão dữ lũ lượt kéo đến trên gương mặt cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT