Ngày hôm sau trong nhà Lượng Phàm có thêm một người, gương mặt chăm chú nhìn vào cái đồ trong chảo, cả người toát lên tinh thần của tập trung cao độ, nhìn cậu như vậy giống với đang nghiên cứu khoa học hơn là nấu ăn. Quần áo trên thân là bộ ở nhà giống với lần trước nhưng lần này là màu xanh trắng đan xen, nhìn thoải mái lại tùy ý kết hợp với cái tạp dề phấn hồng được anh cố ý đi mua vào sáng sớm nay. Nghĩ đến sáng nay vì muốn đi mua cái tạp dề này anh cố ý dậy thật sớm đến siêu thị trước khi Diệp Dương tới, tai Lượng Phàm lại đỏ lên.

Thật mất hết thể diện rồi!

Nhưng bất kể gì thì nhìn thấy Diệp Dương đeo cái tạp dề mà anh mua thì trong lòng anh vẫn nhộn nhạo không thôi, để che giấu sự xấu hổ trên mặt mình, Lượng Phàm đi sang phòng khách ngồi trên sôpha bật ti vi lên.

Nhà riêng của Lượng Phàm là một căn hộ hai tầng giản dị, phòng bếp với phòng khách thông nhau, tầng trên là hai phòng ngủ một phòng làm việc và một kho chứa đồ. Ngồi trên sôpha ở phòng khách cơ hồ anh chỉ cần nghiêng đầu qua là có thể thấy được Diệp Dương đang bận rộn trong phòng bếp, trên ti vi đang phát cái gì Lượng Phàm căn bản không nghe vào, anh cứ thi thoảng lại liếc vào trong phòng bếp một tý, nhìn cái người đang bận rộn kia trong lòng lại ám áp, hai người giống như hai vợ chồng vậy. Diệp Dương vợ đang ở trong phòng bếp nấu ăn còn Lượng Phàm chồng ở phòng khách xem ti vi chờ vợ mình dọn cơm lên ăn.

Lượng Phàm kinh ngạc một chút, sao anh lại có cái suy nghĩ này nhỉ? Anh tuy hơi lạnh nhạt một chút với chuyện tình cảm thôi chứ cũng không phải đồng tính luyến ái à, chắc chắn là dạo này làm việc quá đà dẫn đến ảo giác, nhất định là vậy! Lượng Phàm cũng không có phát hiện khi anh suy nghĩ như vậy không chỉ không ghét mà còn ẩn ẩn vui vẻ?

"Cậu có cái gì muốn nói với tôi sao?" Bất thình lình giọng nói của Diệp Dương vang lên tách anh ta khỏi những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, hóa ra trong lúc anh suy nghĩ thì tầm mắt luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Dương, thảo nào người ta hỏi như vậy, Lượng Phàm đỏ mặt quẫn bách.

"Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ một ít chuyện thôi, không có gì đâu ha hả." Lượng Phàm mất tự nhiên chuyển tầm nhìn của mình vào người phát ngôn đang nói liên tục trên ti vi.

"Người dân khu vực xx phát hiện mấy xác chết, qua khám nghiệm tử thi cho thấy đây là một nhóm côn đồ nhỏ ở khu vực này, cảnh sát nghi ngờ đây là mấy bang nhóm xã hội đen thanh lý lẫn nhau, xin người dân ra ngoài nhớ chứ ý cẩn thận hơn. Tiếp theo là một quan chức nước Z đến thăm nước ta, chính phủ đã.."

"Diệp Dương à, khu anh ở là khu xx phải không?" Lượng Phàm hỏi.

Qua một lúc mới có một tiếng "Ừm" nhàn nhạt từ phòng bếp là phát ra, người này giống như tính cách thật lãnh đạm, đối bất cứ thứ gì đều không có hứng thú không quan tâm đến vậy.

"Sau này đi lại nhớ cẩn thận hơn đó!" Lượng Phàm không yên tâm dặn dò, anh càng muốn nói là cứ để anh đưa đón cậu nhưng suy xét lại thì quan hệ hai người chưa thân cận đến mức đó, chỉ có thể ở trong lòng lo lắng không thôi.

Trong phòng bếp lại không có câu phát ra âm thanh gì nữa trừ mấy tạp âm do nấu ăn của muôi chảo va chạm phát ra.

Nếu là người khác chắc chắn là nghĩ Diệp Dương khinh thường mình rồi nhưng Lượng Phàm anh lại biết người này đã tiếp thu ý kiến của anh nên mới không đáp lại gì như vậy.

Sau khi cả hai ăn cơm xong Lượng Phàm đến công ty, Diệp Dương ở lại trong nhà anh xem ti vi chờ đến thời giờ lại làm cơm trưa và cơm tối, ăn xong mới trở về nhà cậu.

Khi nói chuyện muốn tuyển đầu bếp Diệp Dương vào làm, vị trợ lý tiên sinh đa tài đa nghệ của Lượng Phàm đã bàn bạc tốt về mấy vấn đề tiền lương và chỗ ở linh tinh với cậu rồi nên Diệp Dương cũng yên tâm ở lại nhà Lượng Phàm chờ.

~~~~~~~~~~~

Qua hơn mấy tuần, tình hình trị an của khu xx vẫn chưa có chuyển biến gì tốt đẹp, cứ cách hai ba ngày lại có một vụ án mới xuất hiện, mà nạn nhân lại chuyển thành một số nhân vật có tầm cỡ.

Tiện thể nói luôn, khu xx là một khu vực có thể nói là chia thành hai bên cách biệt, một bên là khu bình dân một bên là khu giàu có, thường là những người có tiền sinh sống. Mà bây giờ bởi vì tình thế hỗn loạn, những người nhà giàu vẫn luôn quan trọng hơn bình dân nhiều, trị an gì đó đều kéo hết sang bên đó không còn một mống. Khu bình dân lúc thường đã không được trị an tốt, hiện lại sảy ra chuyện như vậy, bảo an đều bị điều động sang bên kia hết, khu bình dân bây giờ còn nát hơn trước kia không chỉ một hai lần.

Mấy bang phái giải quyết nhau cũng đã xác định địa điểm là ở khu đất trống gần đó, côn đồ xã hội đen xuất hiện còn nhiều hơn người dân ở đây nữa!

Tình hình đến hiện tại Lượng Phàm lại càng cảm thấy Diệp Dương rất đáng lo, cậu đi đi lại lại buổi sáng sớm tới nấu cơm buổi tối ăn xong mới về nhà, đã tối lơ tối lắc, cậu lại còn đẹp như vậy nữa chứ. Có hôm nếu không có chuyện gì Lương Phàm sẽ lái xe đưa cậu về nhưng gần đây công việc lại bắt đầu lu bù lên nên anh không thể lo cho cả cậu được, anh trầm ngâm suy nghi trong chốc lát, rốt cuộc làm ra một quyết định, cậu sẽ chuyển sang ở với anh! Anh cũng biết là hai người chưa thân thiết như vậy nhưng dù có phải cưỡng chế anh cũng phải chuyển cậu đến nơi an toàn!

Buổi sáng sớm tinh mơ, một chiếc xe hơi nhỏ không bắt mắt lắm đậu ở ngõ nhỏ tiểu khu xx.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play