Kỳ nghỉ đông rất nhanh đã kết thúc, kỳ học mới lại tiếp tục bắt đầu.
Nhiệm vụ của kỳ học này càng căng thẳng hơn, cho dù học bá như Từ Dạng cũng bị đống tài liệu thi cử ùn ùn kéo tới mà ập vào, trong phút chốc cậu bắt đầu học hành một cách không ngừng nghỉ. Ngay sau khi nhập học, giáo viên đã lên lịch thi để kiểm tra tình hình học tập của các học sinh trong thời gian nghỉ đông, lớp chọn không hề bớt áp lực như lớp thường, ai nấy đều có khả năng tĩnh tâm như nước, Từ Dạng cũng nằm trong số đó, mau chóng gác lại phía sau hoài niệm những tháng ngày thong thả của kỳ nghỉ đông.
Sở Uyên vẫn như mọi khi đưa cơm tới cho cậu, phần lớn thời gian buổi trưa đều tự mình đích thân tới, ngoại trừ bắt buộc phải đi công tác mới đặt cơm từ chỗ bạn mình rồi nhờ anh ta đưa tới, việc thường xuyên qua lại như thế, Từ Dạng với bạn hắn cũng dần trở nên quen biết hơn.
Lần đầu tiên Sở Uyên cùng nhóm đối tác ăn bữa cơm, lúc về đến phòng khách sạn còn nhận được cuộc điện thoại tới mức phải thốt lên của người bạn.
Người đó trông càng giống nhị thế tổ (1) hơn cả hắn, hỏi hắn bằng giọng của một ông bố: “Cậu lừa được thằng bé ngoan ngoãn như thế này từ chỗ nào thế? Mới học lớp 12, đã trưởng thành chưa đấy? Tôi nói cho cậu biết việc phạm pháp nhất quyết không được làm, cậu nếu như dám lừa một đứa trẻ vị thành niên, tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên đi báo cảnh sát, đại nghĩa diệt thân.” Bốn chữ cuối hết sức nhấn mạnh như thể bản thân là một người đàn ông chính nghĩa trừ hại cho dân.
“Không phạm pháp, đã trưởng thành rồi,” Sở Uyên tiện tay lật mở văn kiện, đáp lại từng câu hỏi của anh ta: “Sao đến mức lừa được chứ, vấn đề này cậu đã hỏi rồi đấy.”
Bạn: “Không phạm pháp là được.”
Bạn: “Tôi đã từng hỏi rồi, nhưng cậu cũng có nói cho tôi biết đâu, nói nhanh đi, rốt cuộc làm thế nào mà quen được?”
Sở Uyên nói: “Nói ra cậu có lẽ không tin đâu, chính là em ấy chủ động muốn tôi lừa em ấy.”
Người bạn im lặng 2 giây: “Tôi tin cậu thì trời sập.”
“Đã nói rồi cậu chắc chắn không tin,” Sở Uyên không muốn lải nhải với anh ta thêm nữa: “Những điều này đều không cần cậu quan tâm, tôi chỉ cần mỗi ngày đúng giờ đưa cơm cho em ấy là được.”
Cậu ta “hừ” một cái: “Thằng cha này nữa thật đúng là biến thái mà.
Sở Uyên bật cười: “Lời này cũng tặng cho cậu luôn.”
Đầu bên kia điện thoại ngừng lại, người bạn hỏi: “Chi phí của tôi không thể thấp được, cậu dự định thanh toán thế nào đây?”
Sở Uyên: “Cậu muốn gì?”
Người bạn không tiếp tục vòng vo nữa mà trực tiếp nói: “Vậy tôi muốn một mảnh đất của Thành Tây.”
Sở Uyên đáp: “Được.” Rồi lại hỏi: “Cậu muốn đất để làm cái gì?”
Anh ta nói hết sức khoe khoang: “Xây cho chồng tôi một công viên giải trí để chơi.”
Sở Uyên: “Được, đợi đến khi tôi về đã.”
“Cứ như thế đi,” Anh ta nói: “Cúp máy đây.”
Sở Uyên tắt điện thoại, rồi nhìn thời gian, 3 giờ chiều thứ Tư, khoảng thời gian này Từ Dạng chắc hẳn vẫn còn đang lên lớp, không muốn bị quấy rầy. Hắn nhìn Wechat một lúc rồi lại đặt điện thoại xuống, lại lần nữa tập trung vào công việc.
Dạng Dạng đang gắng sức cho kỳ thi đại học, hắn cũng phải cố gắng mới được.
——
Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt một cái tháng 6 đã sắp tới.
Trong lúc nghe thấy giáo viên thông báo chụp ảnh tốt nghiệp, Từ Dạng chợt sững lại, đầu bút vẽ ra một vệt trên giấy, tốc độ viết bài thi bất giác chậm lại. Bên tai tràn ngập tiếng thảo luận sôi nổi hiếm thấy của các bạn học, bạn cùng bàn phía bên trái vỗ vai cậu, hỏi cậu có ý kiến gì với áo lớp hay không, cậu có hơi bất ngờ, lúc này mới phải ứng lại. Thì ra đã sắp sửa tốt nghiệp rồi.
Rõ ràng cảm thấy ngày vừa mới nhập học vẫn còn đang là ngày hôm qua, hoá ra đã đến lúc này rồi.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời từ một phía chiếu vào ngày càng nóng rực tới chói cả mắt, cậu híp mắt lại, vết chữ trên bài thi trong nháy mắt có hơi mờ đi.
Trong lúc cậu đang chuyên tâm hết mình vào việc học, thời gian đã lặng lẽ trôi qua, để lại những kiến thức cùng ký ức vô cùng quý giá mãi đọng lại trong tâm trí cậu.
Có rất nhiều điều mà cậu từng cảm thấy không có cách nào có thể chạm tới đã dần dần trở nên rõ ràng, cậu lần mò từng chút một ở bên lề, chỉ còn cách vài bước chân.
Nửa năm chạy nước rút đã sắp đi đến điểm cuối, trong phòng học đang ngập tràn cảm xúc nôn nóng lẫn vui mừng của các bạn học đã biết trước được thời khắc tự do, cậu từ từ bình tĩnh lại, cố gắng khiến cho bản thân không bị ảnh hưởng theo, cúi đầu tiếp tục soát lại câu hỏi mà bản thân đã làm sai trước đó.
Chỉ cần thi đại học vẫn còn chưa kết thúc, thì giây phút này cũng không được lơ là. Mặc kệ người khác như thế nào, cậu đều phải tiếp tục mà học.
Ảnh tốt nghiệp được chụp trước khi rời trường một tuần, trải qua một tiết thảo luận trong lớp, quyết định lấy Hán phục làm áo lớp, do lớp trưởng thống nhất quyết định, Từ Dạng cùng vài bạn học xem qua vài lần, đa số trong lớp đều đồng ý, cậu cũng không có ý kiến gì với chuyện này, bèn giơ tay theo. Xét đến hoàn cảnh gia đình của một số bạn học, cách mà bọn họ chọn thì giá cả vô cùng ổn, quần áo của nam sinh còn đơn giản hơn quần áo của nữ sinh một chút.
Buổi trưa lúc đang ăn cơm, cậu nói chuyện với Sở Uyên, nói rằng trong lớp sắp sửa chụp ảnh tốt nghiệp, đã chọn xong áo lớp.
Ảnh tốt nghiệp khi ấy của Sơ Uyên chủ yếu đều là mặc đồng phục của trường, nam sinh mặc comple, nữ sinh mặc váy, vì thống nhất cách ăn mặc, nên cả trường học đều là một kiểu. Nhưng mức độ thẩm mĩ tổng thể của đồng phục trường tại Trung Quốc có phần khó mà diễn tả nổi, cho nên lúc chụp ảnh tốt nghiệp các học sinh thông thường đều sẽ tự mình chọn trang phục.
Hắn hỏi: “Vậy quần áo mà bọn em chọn như nào?”
Từ Dạng cắn ống hút nói: “Bọn họ chọn Hán phục.”
Sở Uyên nhướng mày: “Đẹp không?”
“Vẫn được,” Từ Dạng nhớ lại bức ảnh mà lớp trưởng đăng lên, nói: “Bộ đồ của nữ sinh là nhu quần(2), đồ của nam sinh thì gần như thế, chỉ có điều là ngang eo.”
Sở Uyên hỏi: “Cũng là váy?”
Từ Dạng ngẩn ra, nói một cách mơ hồ: “Không phải đâu hình như…”
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Từ Dạng mượn điện thoại của Sở Uyên xem lại bức ảnh mà lớp trưởng gửi vào trong nhóm lớn, cẩn thận quan sát lại bèn đơ nghệt tại chỗ.
Mặc dù sự khác biệt trang phục nam nữ không hề nhỏ, mà nhìn từ hình dáng trang phục thì loại kiểu dáng này mới chính xác, nhưng theo cách nhìn của thời hiện đại thì kiểu dáng ấy chắc chắn là kiểu váy. Bị Sở Uyên nói như vậy, nhìn lại lần nữa lại càng thấy giống.
Không có cách nào phản bác lại.
Từ Dạng chìm vào suy tư, cố gắng nhớ lại tại sao bản thân lại giơ tay bỏ phiếu.
Sở Uyên thấy nét mặt cậu không thể tin nổi của cậu, bỗng mỉm cười nói: “Đến lúc đấy anh có thể đi xem không?”
Từ Dạng bình tĩnh lại, kiên quyết nói: “Không được.”
Sở Uyên gật đầu: “Được.”
Sở Uyên: “Vậy thì anh lén đi xem.”
Từ Dạng: “…”
Cho dù Từ Dạng hết sức hối hận bản thân về việc lựa chọn “bị” mặc váy trong lúc không chú ý, lại không bằng lòng mặc bộ trang phục đó cho lắm, mà ngày chụp ảnh tốt nghiệp vẫn theo đúng kế hoạch, nhanh tới nỗi không cho phép từ chối.
Màu sắc chủ yếu của áo lớp là màu trắng, bên ngoài khoác một lớp áo khoác màu xanh lam, kích cỡ đều là freesize, nhưng vì hình dáng cơ thể của mỗi người không giống nhau, nên hiệu quả khi mặc lên sẽ khó tránh khỏi sự bất đồng rất lớn.”
Lúc Từ Dạng thay quần áo đi ra từ kí túc xá, đa số các bạn học đã đi tới điểm tập trung, chỉ còn lại vài người bạn cùng bàn bọn họ, luống cuống chỉnh lại quần áo cho nhau, nhấc vạt áo vẫn còn chưa quen lên mà chạy đến điểm tập trung.
Chưa mặc quen loại trang phục này, nên vạt áo trở thành điều phiền toái lớn nhất, trung bình cứ đi được vài bước là lại bị vấp, Từ Dạng cẩn thận đưa tay lên, định thử đi nhẹ nhàng hơn chút nhưng không ngờ tới lúc xuống bậc đột nhiên không nhìn rõ đường nên trượt chân, theo quán tính mà ngã ngửa ra sau.
Cơn đau đã lường trước không hề đến, cậu được người khác kéo lại một tay, cả người đổ nhào về phía trước, va vào trước ngực một cách quen thuộc.
“Chậm một chút,” Giọng của Sở Uyên vang lên bên tai cậu, có hơi vui mừng: “May mà anh tới kịp.”
Từ Dạng suýt chút nữa ngã xuống không có cách nào phản bác lại hắn, chỉ có thể im lặng mà gật đầu, rồi lại hỏi: “Anh, sao anh đến?”
Sở Uyên trực tiếp ôm cậu đi xuống bậc, đứng tại chỗ đất bằng phẳng mới thả cậu ra, nói: “Đến xem em chụp ảnh đấy.” Hắn giả vờ thở dài: “Ban đầu định núp lùm lặng lẽ mà xem, đời người lần đầu làm công việc của thợ săn ảnh, vẫn có hơi kích thích, kết quả là nhìn thấy em đi xuống bậc, không thấy yên tâm cho lắm nên định tiến gần tới xem, đúng lúc túm lấy được em ngay lập tức.”
Từ Dạng bất giác nhấc vạt áo: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo,” Sở Uyên lùi lại hai bước, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, mỉm cười nói: “Dạng Dạng hôm nay đẹp lắm.”
Từ Dạng sau khi biết được hắn tới xem mình mặc bộ trang phục này, bỗng chốc có hơi đỏ mặt, nhưng lại không ngăn được tầm mắt của hắn, chỉ có thể giấu đầu hở đuôi mà tăng tốc đi nhanh về phía trước.
Sở Uyên chỉ đi vài bước đã theo kịp cậu, tay lắc lư trước mặt, đột nhiên mở lòng bàn tay ra, để lộ ra món đồ được giấu trong lòng bàn tay.
Từ Dạng dừng lại, nhìn món đồ đó, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Quả thực hôm nay anh đến, còn có việc cần làm,” Sở Uyên mở chiếc hộp ra, lấy ra một viên đá ngọc được gắn với chiếc vòng tay chỉ đỏ rồi đeo lên cho Từ Dạng: “Đây là đồ cầu may trong khoảng thời gian đi công tác trước đó, nghe nói rất linh nghiệm, anh vốn không tin vào cái này, nhưng tình cờ tạt vào lại cảm thấy tin một chút cũng không sao cả.”
“Anh đã ước 3 điều ước.” Hắn nâng bàn tay của Từ Dạng lên, tránh né tầm mắt của người khác mà hôn lên mu bàn tay của Từ Dạng.
“Chúc em ở trong trường thi sắp tới, làm đến đâu đúng tới đó, quyết chí tiến lên phía trước.”
“Cũng chúc em vui vẻ hạnh phúc, mỗi giây mỗi phút cũng đều y như vậy.”
Điều ước thứ ba càng không thể nói, hắn nhìn Từ Dạng, nhìn kỹ một lượt rồi nói tiếp: “Về sau đeo cái này lên càng đẹp hơn, quả nhiên là Dạng Dạng.”
Từ Dạng vẫn còn muốn nghe điều ước thứ ba: “…”
Cậu bạn nhỏ xinh đẹp bèn quay người bước đi, để lại cho hắn một bóng lưng dứt khoát.
—————
(1)Nhị thế tổ (二世祖): là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
(2)Nhu quần (襦裙):