Nụ hôn này không sâu, thậm chí có thể gọi là chưa làm đến nơi đến chốn, chỉ là hai môi chạm vào và mút một cách đơn thuần, sợ dọa Từ Dạng, Sở Uyên cuối cùng dùng hết ý chí ngăn cản chính mình.
Hắn như ý nguyện nếm được hương vị của Từ Dạng, đó là một mùi hương ngọt ngào thơm mùi sữa, chắc là do trước đó cậu uống một cốc sữa nóng, giống như một quả táo chín bị bao vây cả phía trước lẫn phía sau, hương vị ngây ngô khiến người khác khó có thể kiềm chế nội tâm của mình, luôn muốn sâu vào thêm một ít.
Nhưng Từ Dạng không phải là một quả táo treo trên cành chờ đợi được hái xuống, Sở Uyên cũng không phải một người làm vườn tàn nhẫn, dù cho hắn rất muộn tạm thời vứt bỏ luân thường đạo lý mà thế gian quy định để buông thả một lần, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Từ Dạng, những suy nghĩ không tốt này chỉ trong một giây giống như thủy triều rút đi, chỉ còn lại tràn ngập vui sướng.
Từ Dạng ở trong lòng hắn run rẩy, cậu bạn nhỏ không biết hôn, ngay cả miệng cũng không mở ra được, bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn, hốc mắt trong nháy mắt trở nên ướt át, mặt cũng đỏ bừng, giống như bị bắt nạt một cách rõ ràng.
Mặc dù hiện tại trông cũng không khác gì bắt nạt.
Sở Uyên đứng lên, nụ hôn cuối cùng rơi vào đuôi mắt Từ Dạng, thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như một tiếng thở dài, hắn thân mật áp vào trán Từ Dạng, nói: “Dạng Dạng, anh nên làm sao bây giờ?”
Từ Dạng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ nụ hôn ô long (1) vừa rồi, khóe mắt hơi ươn ướt, giọng nói so với trước đây mềm mại hơn rất nhiều, mang theo âm mũi, tựa hồ chịu uất ức, nhưng cũng rất khó hiểu hỏi: “Làm sao là làm sao vậy?”
Sở Uyên xoa chóp mũi cậu: “Làm sao kiềm chế bản thân.”
Từ Dạng: “Kiềm chế cái gì?”
“Kiềm chế bản thân, không hôn em.” Sở Uyên nói xong, tự mình đều thấy câu hỏi kiểu vậy rất buồn cười, không nhịn được bật cười trước.
Từ Dạng chậm nửa nhịp, nghĩ kỹ xong mới nhận ra, quay mặt đi nhưng lại để lộ đôi tai và chiếc cổ đỏ bừng trước mắt Sở Uyên: “Cái gì...”
Sở Uyên theo đó nằm xuống, ghế hắn mua có diện tích rất lớn, Từ Dạng lại tương đối gầy, hắn nằm nghiêng, hai người đè lên nhau, rất vừa vặn.
“Dạng Dạng.” Sở Uyên một tay ôm eo Từ Dạng, lưng Từ Dạng hướng về phía hắn, hắn tự mình dán lên, cằm đặt vào hõm vai Từ Dạng: “Anh nghiêm túc đấy, không hề nói đùa.”
“Có lẽ nói như vậy hơi khó hiểu, nhưng anh cũng không biết chính mình có vấn đề gì, vừa rồi em nhìn anh, anh chỉ muốn hôn em một cái.”
Khi ngắm sao hắn đã nghĩ tới việc này rồi, nhưng bởi vì Từ Dạng lúc đó đang vui vẻ, tâm tư thầm kín của hắn không thể quấy rầy vào lúc đó được.
Khi hắn nói chuyện, hơi thở phả vào cổ Từ Dạng, cậu bạn nhỏ còn chưa kịp làm quen với mức độ thân thiết này, lại bị hắn ôm chặt lấy, hôn lên vành tai cậu: “Phía sau lưng cũng muốn.”
Nếu hiện tại người Từ Dạng có một cái nhiệt kế, có lẽ đã phát nổ vì nhiệt độ cơ thể của Từ Dạng.
Sở Uyên cảm giác được nhiệt độ của Từ Dạng đang tăng lên, vì vậy hắn chu đáo chuyển người nhường ra một khoảng cho cậu thở. Hắn không nói nữa, cứ ôm Từ Dạng như vậy.
Giữa hai người hình thành một sự ăn ý không lời, Từ Dạng lẳng lặng nằm nghiêng, Sở Uyên nhìn lưng cậu, ai đều không lên tiếng, nhưng bầu không khí cũng không vì sự im lặng của người còn lại mà trở nên khó xử, ngược lại theo thời gian trôi qua dường như càng nồng đậm mơ hồ.
Ngay khi Sở Uyên nghĩ rằng Từ Dạng đã ngủ, định đứng dậy bế cậu về phòng, Từ Dạng đột nhiên quay người lại, đối mặt với hắn bằng đôi mắt trong veo, không hề có chút buồn ngủ nào.
Cậu bạn nhỏ dường như muốn nói điều gì đó, Sở Uyên tạm thời dừng lại, yên lặng chờ cậu nói.
“Thật ra” Từ Dạng nói trong ánh mắt chờ mong của Sở Uyên: “Vừa rồi thật sự không cẩn thận, ban đầu em chỉ muốn ôm anh một cái.”
Sở Uyên: “...”
Hắn đối với bị sự bướng bỉnh ngoan cố, kiên trì giải thích của Từ Dạng đánh bại, dở khóc dở cười ôm lấy Từ Dạng: “Anh biết, em không cần giải thích.”
Từ Dạng hiển nhiên rất coi trọng sự trong sạch của mình, kiên trì nói hết câu: “Là bởi vì ghế nằm quá trơn.”
Sở Uyên cười gật đầu liên tục: “Là lỗi của nó, ngày mai anh sẽ đổi.”
“Không cần.” Từ Dạng thò đầu ra khỏi vòng tay hắn: “Chuyện này cũng là trách nhiệm của em.”
“Là vì muốn ôm anh nên mới trượt chân.”
Sở Uyên nhạy bén nắm bắt được điểm chính trong lời nói của cậu: “Vì sao muốn ôm anh?”
Mặt Từ Dạng lập tức lộ ra vẻ bối rối, giống như khó xử, ngại ngùng sau khi bị người khác chọc thủng lời nói dối, hoặc dường như là kinh ngạc vì những tâm tư thầm kín cuối cùng bị phát hiện.
Nhưng dù thế nào đi nữa, khi đối mặt với Sở Uyên, cậu luôn luôn thành thật.
“Bởi vì, em đột nhiên muốn.” Từ Dạng chính mình cũng rất khó hiểu, không giải thích được tại sao: “Chỉ là...Em đột nhiên muốn vậy, em cũng không biết vì sao.”
Cậu cắn môi dưới, đột nhiên hỏi không rõ đầu đuôi: “Đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, em còn có thể đến đây ngắm sao không?”
Sở Uyên chạm vào môi cậu, có một dấu răng trắng, vừa được in trên đó, không sâu, có lẽ rất nhanh sẽ biến mất, nhưng cậu tự nhiên nhìn không thấy.
Đối diện với ánh mắt của Từ Dạng, hắn nói: “Đương nhiên là được, anh đã nói rồi, đây là nhà, Dạng Dạng cũng là một phần trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Từ Dạng hỏi: “Chúng ta ở cùng nhau sao?”
Sở Uyên lại hôn cậu: “Ừ, chúng ta cùng nhau.”
...
Thời gian giải trí của học sinh thi đại học sẽ không bao giờ quá dài, buổi chiều ngày hôm sau, bọn họ rời khỏi đảo, trở về như cũ. Bầu trời đầy sao đêm ấy được giữ lại trong ký ức của hai người bọn họ, chờ một thời điểm thích hợp sẽ mở ra.
Sau khi trở về, bọn họ tách ra. Từ Dạng cần đi với ông ngoại trong dịp năm mới, Sở Uyên thì bởi vì công việc của công ty đi công tác tạm thời, mãi cho đến khi giao thừa cũng không thể gặp lại.
Vào đêm giao thừa, Sở Uyên đang ở nước ngoài, múi giờ giữa nước ngoài với trong nước chênh lệch vài giờ, sau khi đàm phán hợp tác hắn trở về khách sạn, đầu tiên nhận được sự giáo dục ngày càng nhàm chán về việc không về nhà của người cha già sau khi nghỉ hưu, chặn lại bằng một câu nhẹ tênh “Không phải bố bảo con đảm nhận việc này sao”, sau đó bảo chị gái đưa quà tết hắn gửi về cho, cuối cùng giải quyết xong mâu thuẫn nội bộ gia đình. Sau đó, hắn đếm thời gian, bấm số của Từ Dạng.
Phải mất nửa phút mới liên lạc được, giọng nói của Từ Dạng mang theo nhiệt độ khó tin, hơi thở phả vào bên tai Sở Uyên, hắn cười khẽ một tiếng, nói: “Dạng Dạng, chúc mừng năm mới.”
Bên kia còn có âm thanh của tiệc tối tết âm lịch, loáng thoáng nghe thấy câu giới thiệu chương trình “tiết mục tiếp theo” của MC nữ, ngay sau đó là tiếng đóng cửa phòng, ngăn lại rất nhiều âm thanh hỗn loạn, hắn nghe thấy giọng nói sai lệch của Từ Dạng: “Anh, chúc mừng năm mới.”
Sở Uyên hỏi: “Quà em đã nhận được chưa?”
Từ Dạng trả lời: “Em nhận được rồi.”
“Em thích không?”
“Em thích.” Từ Dạng nói: “Ông nội em cũng rất thích.”
Sở Uyên ngồi xuống, nới lỏng cà vạt, nhìn về phía trời xa, bầu trời chỗ hắn vừa bắt đầu đổi màu, ở chỗ Từ Dạng trời đã đầy sao, có lễ không thể coi là cùng một bầu trời, nhưng ít nhất đây cũng là khung cảnh mà Từ Dạng đã nhìn thấy, điều này khiến tâm trạng của hắn tìm được chút an ủi: “Em thích thì tốt, tạm thời anh không về được, để nó ở cạnh bên em.”
Từ Dạng liếc nhìn cái gối ôm lớn hình con thỏ trên giường, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Sao anh biết em thích thỏ?” Rõ ràng cậu chưa từng nói qua.
“Anh không biết” Sở Uyên thành thật nói: “Anh chỉ cảm thấy cả hai rất giống nhau.” Khi ra ngoài, hắn nhìn thấy con thỏ đặt trong tủ kính, không hiểu tại sao cảm thấy rất giống Từ Dạng, cho nên hắn đã không hề do dự mua nó, gói lại và gửi về cho bản thể xem.
Tuy nhiên, cho dù có vẻ giống nhau, chiếc gối vẫn kém hơn người thật rất nhiều.
“Nhưng.” Hắn nhớ lại hình dáng của cái ôm gối kia, nghiêm túc nói: “Nó không dễ thương bằng em.”
(1) Ý chỉ việc làm sai lầm và những điều ngu ngốc.