Từ Dạng thật sự không muốn bất cứ thứ gì cả, cậu rất biết tự thỏa mãn, chưa bao giờ có yêu cầu cao về cuộc sống vật chất, bản thân cảm thấy hiện tại rất tốt, cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, vậy đã đủ rồi, không nghĩ về bất kỳ phần thưởng nào.
Đại khái bởi vì từ trước đến nay rất ít người hỏi cậu điều này, cho nên cũng không biết nên đưa ra yêu cầu nào. Trong điện thoại, đầu dây bên kia suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra đáp án vẫn như cũ: “Bây giờ em không muốn nghĩ thêm gì nữa, không cần nữa.”
Đứa trẻ hiểu chuyện quá mức thảo nào rất được mọi người yêu thích, nhưng cũng rất dễ bị bỏ quên. “Đứa trẻ thích khóc vì có kẹo ăn.” Đạo lý này sở dĩ tồn tại, chính là bởi vì mọi người thường chú ý đến những đứa trẻ ồn ào hay khóc và nũng nịu, còn những đứa trẻ hiểu chuyện không khóc không ồn ào thường bởi vì đặc tính này mà mọi người cảm thấy cậu không cần gì cả, cậu không cần dỗ dành cũng có thể tốt lên, tự nhiên sẽ không ai tốn sức lực đi dỗ dành cậu, bởi vì cảm thấy không cần thiết.
Bị lạnh nhạt trong thời gian lâu, tự nhiên như vậy, trở nên hiểu chuyện hơn, trở thành “Đứa trẻ nghe lời” trong mắt người ngoài.
Nhưng nghe lời hiểu chuyện, thật sự cũng không tốt.
Ít nhất trong mắt Sở Uyên là như vậy.
Những người bạn bên cạnh cậu đều là trẻ nhỏ, giống như với Từ dạng, từ nhỏ đã được người lớn nuông chiều nên kiêu ngạo, muốn gì có đó, muốn đồ gì đó thì làm nũng, ông bà cha mẹ anh chị là đối tượng để trẻ nhỏ làm nũng, cơ bản không cần phải lo lắng gì nhiều. Sở Uyên may mắn gặp qua đứa trẻ đó vài lần, cũng tận mắt thấy cảnh đứa trẻ đó nũng nịu đòi quà từ một người bạn, diễn xuất dễ thương hay chơi xấu bằng mọi cách, một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng.
So với Từ Dạng, hắn càng muốn biết về cậu nhiều hơn.
Hắn muốn yêu thương cậu nhiều hơn, quan tâm và bao dung hơn nữa, để cậu cảm nhận được tình yêu, cũng vì được yêu nên cậu không cần kiêng nể hay sợ sệt bất cứ thứ gì cả.
Sở Uyên muốn Từ Dạng trở thành đứa trẻ như vậy, hắn thích Từ Dạng, không phải bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt. Hắn chỉ muốn, bản thân có thể làm nhiều một chút, tốt một chút, ít nhất có thể khiến cho Từ Dạng không cần “hiểu chuyện” giống mình trước đây.
Không cần từ nhỏ đến lớn trói buộc bản thân vào các thói quen đã nuôi dưỡng, không cần lo lắng bị từ chối hay không, không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào, vui hay không vui. Hơi tùy hứng một chút, kiêu ngạo một chút, yêu cầu nhiều một chút, đều được cả.
Làm hư Từ Dạng là một điều rất khó, xem ra căn bản không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, mục tiêu vô cùng cao xa, nhưng Sở Uyên vẫn muốn thử. Thử tách nhỏ cả thế giới ra từng chút từng chút tặng cho Từ Dạng.
Sở Uyên liền nói với Từ Dạng, nếu không nghĩ ra được thì cứ từ từ mà nghĩ, coi như phần thưởng này giữ lại cho cậu, đợi khi nào Từ Dạng muốn gì đó lại tìm hắn để thực hiện, còn điều ngạc nhiên mà hắn đã chuẩn bị cho cậu, cậu vẫn phải tham gia.
Từ Dạng bị hắn thuyết phục, đồng ý ý tưởng này.
Sau đó, vào ngày nghỉ thứ hai, bạn nhỏ bị hắn lừa lên “Tàu cướp biển”.
Nói là “Tàu cướp biển”, thực ra không phải vậy, hắn chỉ là dẫn Từ Dạng lên du thuyền của mình.
Từ Dạng đi lên phía trước hỏi hắn: “Chúng ta đi đâu?”
Sở Uyên nói: “Đi rồi sẽ biết.”
“Ồ đúng rồi.” đối với Từ Dạng mà nói: “Có lẽ chúng ta sẽ ở lại đó một hai ngày.”
Từ Dạng nghe xong có chút hoảng sợ: “Vậy còn ông nội?”
Sở Uyên ôm cậu, giúp cậu thả lỏng: “Ông nội không sao cả, anh và em đã báo trước rồi, cũng mời người đi cùng ông rồi.”
-Chớp lấy cơ hội hưởng thụ cuộc sống về hưu, bố Sở, người đi đánh cờ học hỏi kiến thức từ những người bạn mới, thì bỗng nhiên hắt xì.
Ông nội Từ đang cân nhắc bước tiếp theo đi thế nào, nghe ông ấy hắt hơi, hỏi: “Làm sao vậy? Cảm à?”
Bố Sở sờ sờ mũi: “Không sao, chắc là thằng con lại nhắc tới tôi. Nào, tiếp tục đánh.”
Ông nội Từ hớn hở nói: “Tiểu Sở à? Đứa trẻ đó không phải đưa Dạng Dạng ra ngoài chơi sao, có thời gian đâu mà nhắc tới ông.”
Bố Sở nói: “Cũng chưa chắc, biết đâu đứa trẻ đó không chừng nói gì đó xấu sau lưng tôi. Haiz!”
Ông nội Từ đi từng bước, thấy không đúng lắm, lập tức muốn đi lại, kết quả là tay đã bị giữ lại.
“Không thể đi lại được!”
——
Từ Dạng nói: “Nhưng một hai ngày...”
Sở Uyên vỗ đầu cậu: “Không tin anh sao?”
Từ Dạng vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, em có chút lo lắng.”
Sở Uyên dẫn cậu đi lên boong tàu: “Không có gì, nếu em lo lắng, đợi lát nữa anh cho em xem kĩ ông nội, có được không?”
“Được.” Từ Dạng gật đầu.
Đợi du thuyền khởi động, dần dần tiến vào con đường, Sở Uyên và Từ Dạng bước vào căn phòng nhỏ, mở rộng tầm nhìn cho Từ Dạng xác định tình hình của ông nội, hai người lớn tuổi ở bên kia màn hình cười vẫy tay với bọn họ, nói không sao, bảo họ chơi vui vẻ.
Sở Uyên nói: “Giờ đã tin anh rồi chứ?”
“Ừm.” Từ Dạng lúc này mới thả lỏng.
Cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, lần đầu ra biển, cắt đứt tầm nhìn không lâu, Từ Dạng đã không chịu được mà đi ra ngoài, bước chân rất nhanh, du thuyền tự động lái, không cần lo, Sở uyên đi ngay theo sau cậu, bước đi chậm rãi, nhìn thấy cậu chạy đến bên lan can, cúi đầu nhìn nước biển ở dưới.
Mặt biển gió yên sóng lặng, ngoài những nơi du thuyền đi qua bọt nước bắn tung tóe, các nơi khác không có cơn sóng nào.
“Dạng Dạng cẩn thận chút.” Sở Uyên nhìn chằm chằm cậu, nói: “Đứng không an toàn, có thể ngồi xuống nhìn.”
Từ Dạng ngồi xuống theo lời nói, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm mặt biển.
Sở Uyên hỏi: “Đang nhìn gì?”
Từ Dạng nói: “Nước, rất trong. Thực ra, lúc nhỏ em luôn cho rằng nước biển có màu xanh dương.”
Sở Uyên cười nói: “Vậy còn bây giờ?”
Từ Dạng quay đầu lại nhìn hắn: “Bây giờ mới biết, nước biển giống với nước bình thường, đều có màu trong suốt. Bởi vì nước sẽ phản chiếu và hấp thụ ánh mặt trời, bước sóng màu đỏ cam khá dài và vài màu khác thì bị hấp thụ, màu xanh dương và màu tím khá ngắn bị khúc xạ, cuối cùng khúc xạ đến mắt con người, trở thành màu xanh dương.”
Sở Uyên không quá hứng thú với vật lý, nhưng khi Từ Dạng nói những lời này tất cả mọi người đều tỏ ra rất sống động, trong đôi mắt chớp động ánh sáng, lời nói cũng nhiều hơn so với bình thường.
Hắn thích dáng vẻ này của Từ Dạng, cho nên không cản trở Từ Dạng nói tiếp.
Từ Dạng cứ như vậy ngắm biển, gió biển thổi, đếm những đám mây bay qua và bầy cá bỗng nhiên lạc đường, vô cùng vui.
Mà Sở Uyên nhìn thấy cậu, cũng cảm thấy rất đẹp.
Đích đến của bọn họ là một hòn đảo tư nhân mà Sở Uyên mua lúc vừa về nước. Trước đây chỗ này là căn cứ bí mật của một mình hắn, thi thoảng đến đây thư giãn tâm trạng một lần, bây giờ có thể gọi là căn cứ bí mật của hai người bọn họ.
Từ Dạng trước khi lên đảo cũng không hiểu tình hình, đứng chờ ở bờ biển, thấy cậu vẫn không phản ứng lại, Sở Uyên nhảy xuống trước cậu một bước, bước lên bờ, vươn tay sang hướng cậu: “Đến đây nào Dạng Dạng, bất ngờ đã đến rồi.”
“Đây là đâu?” Từ Dạng nắm lấy tay hắn, tranh thủ nhảy xuống, hỏi.
Sở Uyên nghiêng đầu xuống dưới: “Căn cứ bí mật.”
Từ Dạng hỏi: “Là của anh sao?”
“Trước đây đúng là vậy.” Sở Uyên nói: “Bây giờ là nhà của hai chúng ta.”
“Đúng rồi, nếu như vậy, cũng không thể gọi là căn cứ bí mật nữa.”
“Vậy gọi là gì?” Từ Dạng nói.
“Gọi...” Sở Uyên suy nghĩ, vừa dắt tay Từ Dạng đi về phía trước, vừa nói: “Gọi là nhà nhé.”
“Nhà của chúng ta.”