Thời gian trôi qua từng ngày, người lớn mặc kệ chuyện chính mà đồng hành cùng đám trẻ trong những ngày học tập cực khổ, hướng theo lý tưởng mà cố gắng, đương nhiên cũng là do bản thân Từ Dạng cố gắng, tác dụng của Sở Uyên chỉ là hỗ trợ mà thôi, giúp đỡ bằng lời nói và những hành động ủng hộ. Còn về phương diện học tập, quả thực hắn chẳng giúp được gì. Một là hắn học ở nước ngoài, còn về tình hình giáo dục trong nước vẫn là giáo dục định hướng thi cử nên hắn cũng không rõ, kêu hắn giúp Từ Dạng làm đề không bằng để Từ dạng tự học còn nhanh hơn.
Hắn cũng từng nghĩ có nên tìm một giáo viên dạy kèm cho Từ Dạng hay không, bản thân hắn không giúp được, ít nhất thì giáo viên chuyên nghiệp cũng giúp được, hắn nhìn những nhà xung quanh có con thì đại học đều thi giáo viên dạy kèm một một, giúp tìm lỗ hổng trong bài làm, cảm thấy có lẽ sẽ có tác dụng. Nhưng lại bị Từ Dạng từ chối.
Từ Dạng nói: “Những gì giáo viên của em giảng trên lớp đã đủ rồi, em cũng mua tư liệu để học, bản thân em tự làm được, không cần mời giáo viên làm gì.”
Vì như cậu đã nói như vậy, Sở Uyên đành từ bỏ suy nghĩ này.
Nghĩ cũng thấy đúng, mấy người bạn mà gia sư cho con kia, con của họ có trình độ ra sao, học một một là để tăng hy vọng vào đại học, kiểu nhà Từ Dạng, chỉ cần phát huy ổn định, thi được vào trường đại học A là chuyện miễn bàn, mời gia sư riêng làm gì cho tốn tiền.
Tuy là nói vậy, nhưng hắn vẫn âm thầm tìm giáo viên để tư vấn cách chăm sóc thí sinh sắp tham gia thi đại học, tự mình làm một quyển ghi chép. Ví dụ như, đảm bảo để trẻ ngủ đủ giấc, không được quá mệt mỏi, ngày thường phải chủ ý nghỉ ngơi học tập điều độ, làm xong đề toán có thể học từ mới để giúp não bộ giảm bớt căng thẳng. Còn nữa, ngày thường không được ăn đồ quá dầu mỡ, đồ có chất kích thích thì tốt nhất không động vào, phải đảm bảo cân bằng dinh dưỡng, nên ăn đồ ngọt thích hợp…vân vân.
Vì vậy, bạn nhỏ Từ Dạng phải sống cuộc sống như địa ngục mười một giờ hàng ngày bị giục đi ngủ, năm giờ sáng bị gọi dậy học từ mới. Nghe nói các buổi trưa cậu không về nhà, Sở Uyên còn đặc biệt tự mình mang cơm đến, đương nhiên hắn không biết làm, là đặt combo từ chỗ bạn bè. Phần lớn thời gian là tự hắn mang đến, thỉnh thoảng quá bận thì để thư ký đem đến thay mình. Vốn dĩ Từ Dạng không muốn làm phiền hắn, nói để cậu ăn đồ ngoài cổng trường là đủ, nhưng Sở Uyên ngụy biện, nói mình đã đặt cọc tiền ở chỗ bạn, mỗi ngày đến lấy đúng giờ, không trả được. Nếu như Từ Dạng không muốn ăn, chỉ đành vứt đi, thật lãng phí.
Vốn dĩ là người có đức tính cần cù, tiết kiệm, Từ Dạng chỉ đành nhận lấy cơm hắn mang đến.
Họp phụ huynh đầu năm, giáo viên chủ nhiệm đã lưu số Wechat của phần lớp phụ huynh, sau đó lập một nhóm có mọi người, ngay cả Sở Uyên cũng không ngoại lệ, mỗi ngày hắn mở Wechat ra là thấy đám phụ huynh đang thảo luận đủ thứ, có người hỏi thành tích của con mình mãi không cao lên thì phải làm sao, người kia thì hỏi kết quả mấy lần thi của con cái đều lên xuống không ổn định, liệu có phải có chuyện gì không, mỗi người một câu mà nói. Thỉnh thoảng giáo viên chủ nhiệm của Từ Dạng cũng nói một câu, khi đó, tất cả phụ huynh đều im lặng, yên tĩnh nghe thầy nói, giáo viên chủ nhiệm có sắp xếp gì, người nọ người kia thi nhau trả lời, coi lời của giáo viên như lý tưởng. Nhiều khi Sở uyên cảm thấy mình đang ở trong group chat của một công ty, nhìn thấy một đám nhân viên nghe lệnh cấp trên.
Chức năng của nhóm phụ huynh không chỉ có vậy, giáo viên còn gửi thời gian tới trường và tan học vào đó, chuyện trong lớp, chuyện trong giờ và cả thứ hạng bài thi.
Sở Uyên nhìn thấy đám phụ huynh căng não vì thứ hạng của con mình tiến bộ, thụt lùi như thế nào, liền muốn đem thành tích của đứa trẻ nhà mình đem ra khoe, cho họ biết cảm giác khi lần thi nào cũng đứng nhất toàn khóa sẽ ra sao.
Nhưng may thay lý trí kéo hắn quay trở lại, nói với hắn, nếu làm như vậy chắc chắn sẽ bị ăn đập.
Aiz, chuyện vui chuyện buồn của đời người quả thật không giống nhau, đến một người để hắn khoe khoang cũng không tìm thấy.
Không có gì để làm, hắn chỉ đành đặt điện thoại xuống, quay lại ký hồ sơ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh, trong lúc Sở Uyên còn chưa kịp cảm nhận được gì thì kỳ đầu tiên của lớp mười hai đã chầm chậm trôi qua, Từ Dạng cũng phải đón chờ kỳ thi cuối cùng của kỳ học này.
Bởi vì trường cậu kéo dài thời gian lên lớp của học sinh lớp mười hai nên thi xong vẫn phải đi học thêm một tuần. Vậy nên khi có kết quả thi, Từ Dạng vẫn đang học hành cực khổ.
Giáo viên đã gửi kết quả kỳ thi vào nhóm phụ huynh từ lâu, nhưng Sở Uyên không mở ra xem, hắn xem phản ứng của phụ huynh phía dưới, vốn dĩ muốn mở ra xem, nhưng suy đi nghĩ lại lại trở ra.
Hắn muốn đợi Từ Dạng nói kết quả cho hắn .
Cũng may không phải đợi quá lâu, buổi sáng vừa có kết quả, buổi chiều Từ Dạng đã gọi điện thoại cho hắn, nói với hắn: “Anh, có kết quả rồi thi rồi.”
Lúc đó, Sở Uyên vừa tan một cuộc họp, quay lưng với đám nhân viên, vừa đi ra khỏi phòng họp vừa thay đổi khuôn mặt như nghiêm túc như sấm chớp, gió bão ban nãy nói, cười nói: “Thi thế nào rồi?”
Từ Dạng ngập ngừng một chút, nói: “Vẫn là hạng nhất, nhưng khoảng cách với người đứng thứ hai được kéo dài hơn lần trước, lần trước cách mười điểm, lần này cách ba mươi điểm.”
Giọng điệu của cậu bình tĩnh hơn mọi lần nhiều, còn có kèm theo một chút kiêu ngạo, lông mày hướng lên, mong chờ sự khen ngợi trong vô thức.
Sở Uyên cảm thấy mình có tác dụng, không có ý định nhắc nhở Từ Dạng rằng giọng của cậu giống như đứa trẻ đang đòi kẹo ăn.
Nói một lúc, hắn đã quay về phòng làm việc, ngồi trên ghế, khống chế cho chiếc ghế quay nửa vòng, mặt đối diện với chiếc cửa sổ sát đất, dùng ngón trỏ trái gõ hai lần vào mặt tay vịn, giọng điệu lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Khoảng cách xa như vậy sao? Dạng Dạng nhà ta giỏi quá.”
Vành tai đặt sát với điện thoại của Từ Dạng đỏ ửng lên, dường như vẫn chưa quen những lời khen như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui, không ai có thể từ chối lời khen ngợi như vậy, cậu ngại ngùng nắm vạt áo, khiêm tốn nói: “Thật ra cũng…cũng không giỏi gì đâu, là do đề lần này dễ hơn, nếu như khó hơn chút nữa, có lẽ khoảng cách không xa như vậy, cô ấy cũng rất nỗ lực.”
“Đề đơn giản mới giúp nhìn rõ năng lực của bản thân.” Sở Uyên nói: “Rõ ràng thực lực của Dạng Dạng nhà chúng ta rất mạnh, tố chất tâm lý cũng tốt, mới có thành tích tốt như vậy.”
“Sở tổng…” Trong lúc đang gọi điện thoại thì thư ký đi đến, trong tay cầm một tập văn kiện cần ký tên, gượng gạo gọi hắn một tiếng, nghe thấy tiếng dỗ trẻ con của cấp trên khiến thư ký trẹo chân, suýt nữa giẫm gãy đôi giày cao gót cao tám centimet.
Sở Uyên giơ ngón tay thể hiện im lặng, hất tay kêu thư ký để văn kiện đó rồi ra ngoài, sau đó lại tiếp tục “dỗ trẻ con”.
Hắn nhìn cửa sổ, giống như thông qua đó có thể nhìn thấy khuôn mặt của Từ dạng vây, giọng ấm áp nói: “Lần này Dạng Dạng thi tốt như vậy, hắn có phần thưởng, em có thích thứ gì không?”
Từ Dạng vẫn chưa học được cách nhận quà của người khác một cách thoải mái, nghe xong thì từ chối theo bản năng, nói: “Không, không cần đâu, không cần phần thưởng gì hết, em không cần thứ gì cả.”
Sở Uyên đành coi như không nghe thấy, nói: “Vậy thế này đi, mấy ngày nữa được nghỉ học, hắn có bất ngờ cho em.”