Đường Dịch thấp giọng cười, ôm chặt người vào trong ngực rồi xoa xoa: "Giữa hai phu phu không nên ngủ như vậy sao?"
Mặt Ôn Ngôn càng đỏ hơn, dúi đầu sâu vào trong chăn không lên tiếng.
Đường Dịch hôn lên tóc y một nụ hôn phớt, dịu dàng nói: "Ngủ đi, ngày mai có thể dậy muộn một chút."
"Vâng."
Đường Dịch ôm thiếu niên mềm mại ngủ say sưa, nhưng Ôn Ngôn lại không ngủ được, sau lưng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, lồng ngực cường tráng của người đàn ông theo hô hấp nhấp nhô lên xuống, hơi thở của chàng ấy vây quanh y khiến nhịp tim của y tăng vọt lên.
Thế mà bị nam nhân ôm ngủ, vừa nãy Ôn Ngôn còn cảm thấy hơi lạnh nhưng giờ y chỉ cảm thấy nóng như bị củi thiêu vậy, y không dám động đậy một chút nào, lòng thầm nghĩ lung tung nếu như Đường Dịch muốn viên phòng thì nên làm gì, vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm thấy hơi mong đợi, nhưng mà cuối cùng Đường Dịch chẳng hề làm gì cả, chỉ đàng hoàng ôm lấy Ôn Ngôn ngủ say sưa mà thôi.
Những ngày trời mưa có rất ít người đi ra ngoài, Đường Dịch dù ở nhà nhưng rất bận rộn, hắn phải nhân những ngày không thể ra ngoài để vẽ xong các đơn đặt hàng, đợi khi trời tạnh mưa liền mang lên trấn, mang về là một số tiền lớn.
Ôn Ngôn yên lặng ngồi ở bên cạnh hắn may chăn và quần áo, hàng ngày đều trôi qua an bình và nhẹ nhàng.
Đột nhiên vào một ngày nào đó, lúc Đường Dịch chuẩn bị đi ngủ thì trong đầu liền vang lên gợi ý của hệ thống: "Nhiệm vụ vừa được hoàn thành (30/30), chúc mừng người cải tạo thành công hoàn thành nhiệm vụ, dưới đây là phần thưởng được công bố."
Tinh thần Đường Dịch liền lập tức tỉnh táo, trong lúc không để ý thì hắn đã ở đây một tháng rồi, một tháng này thông qua sự cố gắng của mình giúp phu lang ăn no, lòng tràn lên cảm giác cực kỳ thành công và rất mong đợi phần thưởng của hệ thống.
" A. Một cái không gian tùy thân, diện tích 9m2, có thể mang theo vật sống, bảo trì chất lượng của vật phẩm.
B. Phương pháp điều phối tạo ra mảnh ruộng siêu cấp màu mỡ, có thể tăng năng suất gấp 3, nguyên liệu cần thiết đều có thể tìm ra ở địa phương.
C. 30 lượng bạc, có thể giúp cho người cải tạo không lo bị chết đói trong một thời gian."
"Xin mời lựa chọn."
Đường Dịch xoa cằm, đầu tiên là loại trừ lựa chọn C, bây giờ hắn đã có cách kiếm tiền rồi nên không cần điều này, sau đó là loại lựa chọn A, dù không gian rất hấp dẫn người ta nhưng trước mắt thì đối với Đường Dịch nó chẳng có tác dụng gì, bởi hắn nghèo đến nỗi chẳng có gì để chứa cả, cũng chẳng có bảo bối gì phải giấu trong không gian, nghĩ tới nghĩ lui hắn chọn B."
Ôn Ngôn đã từng nói rằng đất trong thôn không tốt, sản lượng lương thực rất thấp nên khiến cho nhiều nhà gánh thuế rất cực, nếu như có thể khiến đất tốt hơn, sản lượng nhiều hơn thì tất cả mọi người sẽ tốt hơn, như vậy cũng sẽ không xảy ra thảm án ở nhà họ Tống.
"Chúc mưng người cải tạo thu được phương pháp giúp ruộng đất trở nên màu mỡ, công thức đã được hệ thống in vào đầu óc của ngài. Bây giờ xin tuyên bố nhiệm vụ thứ hai."
"Mong rằng người cải tạo tham gia vào vụ xuân, tự trồng trọt trên ruộng của mình. Sau khi kết thúc sẽ công bố phần thưởng của nhiệm vụ."
Nói xong hệ thống liền không phát ra âm thanh nữa, mà đồng thời trong đầu Đường Dịch bị choáng váng, một công thức khắc vào đầu hắn khiến hắn khó chịu xoa huyệt thái dương. Ôn Ngôn thấy vậy liền lo lắng hỏi: "Sao vậy chàng? Có phải do vẽ vời mệt quá không?"
Đường Dịch lắc đầu: "Không sao, em hôn ta một cái là tốt rồi."
Ôn Ngôn: "..." Đột nhiên không chuẩn bị gì bị đùa giỡn, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ chót!
Ôn Ngôn biết người này không đứng đắn như vậy là không có chuyện gì lớn cả, đỏ mặt quay người sang một bên đi ngủ, ai ngờ thân thể cường tráng liền theo sát phía sau, vòng tay ôm cả người mình vào trong ngực, sau đó, hé miệng ngậm lấy vành tai hồng hào non mềm của y.
Cả người Ôn Ngôn liền truyền tới một trận tê tê ngứa ngáy, cứ như bị cả ngàn con kiến bò qua, ngứa ngáy khó mà chịu đựng được nhưng lại không biết nên gãi từ đâu.
"Chàng làm gì vậy!" Ôn Ngôn ngượng ngùng hỏi nhỏ.
Đường Dịch thổi nhẹ vào tai y: "Viên phòng đó, em có sợ hay không?"
Ôn Ngôn hoảng hốt: "Em.... Nhanh như vậy sao?"
Đường Dịch bật cười nói: "Không cho nói người đàn ông của em nhanh, về sau em sẽ biết."
Ôn Ngôn không hiểu hỏi: "Sao ạ?"
Đường Dịch hôn hôn lên vành tai của y, dịu dàng nói: "Bạn nhỏ trong sáng à, đừng sợ, tối nay không muốn em, chờ em lớn lên một chút rồi làm em sau."
Ôn Ngôn: "Dạ? Em đã mười sáu tuổi, không còn nhỏ nữa."
Đường Dịch càng ôm chặt người vào trong lòng: "Em vội đến thế sao?"
Ôn Ngôn vội vã giải thích: "Không có, không có đâu, em.... Em là....."
Đường Dịch cười lớn ôm chặt người vào trong lòng rồi xoa nắn một trận, sao hắn lại không hiểu chứ, mười sáu tuổi ở thế giới này được xem là người trưởng thành rồi, thậm có còn có cô nương, tiểu ca nhi có con ở độ tuổi này rồi, chỉ là Đường Dịch không phải người ở đây, trong lòng hắn thì mười sáu tuổi vẫn còn là thiếu niên, không hạ miệng được.
Thế nhưng chấm mút một chút vẫn được, vì vậy Đường Dịch ôm Ôn Ngôn vào lòng hôn một lúc lâu, mãi đến lúc hai người thở hổn hển mới không dám quậy nữa, lòng hai người đều không yên nên đêm đó ngủ không được ngon, nửa đêm đó trời đột nhiên nổi lên cơn giông, lần đầu tiên Đường Dịch cảm nhận được sấm sét ở thế giới này đáng sợ như thế nào.
Từng tia chớp trắng sáng đánh xuống chiếu sáng cả thế giới như ban ngày, theo sau đó từng trận sấm sét vang lên, to đến mức như vang ở bên tai, ầm ĩ khiến người ta không thể yên tâm ngủ được.
Gió to gào thét bên ngoài, mạnh đến mức cây cối nghiêng ngả như sắp đổ, từng tia chớp đánh xuống cộng thêm những bóng cây màu đen nghiêng ngả trông như nanh vuốt của ma quỷ, trông cực kỳ khủng bổ, trong gió còn xen lẫn những tiếng nức nở như tiếng quỷ khóc. Đường Dịch đắp kín chăn cho Ôn Ngôn trong lòng mình, nhìn sắc trời khủng bố bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Mưa này phải bao lâu mới xong được?"
Ôn Ngôn ló chăn ra lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, nói: "Khoảng một hai ngày ạ, hồi trước đều như vậy cả."
Đường Dịch xoa xoa người trong lòng, nói: "Mong rằng ngày mai trời sẽ quang, ta ở nhà mãi cảm thấy sắp mọc mốc lên rồi."
Ôn Ngôn đang muốn nói gì đó thì đột nhiên trời đánh xuống một tia chớp chói tới lóa mắt, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trong sân. Ôn Ngôn sợ hãi hét lên, đồng tử Đường Dịch đột ngột co lại, hắn cũng nhìn thấy bóng người kia.
"Ngoan ngoãn ở nhà, ta ra ngoài xem xem!" Thần kinh Đường Dịch căng chặt, nói xong liền xuống giường.
Ôn Ngôn kéo hắn: "Đừng đi mà, em đã khóa cửa kỹ rồi, hắn ta không vào được đâu."
Đường Dịch vỗ vỗ vai y: "Không có chuyện gì đâu, đừng sợ."
Nói xong liền đi ra cửa, ngoài trời còn đang mưa giông, Đường Dịch không dám mang dao phay nên lấy ngay một cây gậy lớn ở cạnh kệ bếp đi ra cửa.
"Mày là ai?" Đường Dịch cách màn mưa có thấy loáng thoáng dáng người to lớn, là cái loại toàn cơ bắp, lòng cân nhắc không có khả năng một chiêu liền đánh gục người này được, nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Đường đã luyện tán đản từ nhỏ rồi, cũng có thể có thể thương tổn gã ta được.
Ngay lúc hắn sẵn sàng xuống tay bất cứ lúc nào, dáng người to lớn đội diện kia lại đột ngột quỳ xuống, sau đó dập mạnh đầu xuống đất.
Đường Dịch: "???" Người anh em, cậu cầm nhầm kịch bản rồi hả?
Một tia chớp xẹt qua chân trời, lúc này Đường Dịch mới thấy rõ người này râu quai nón dữ tợn, dáng vẻ hung tướng.
"Đường lão đệ, đại ân của ngài không lời cảm ơn nào có thể nói hết nổi, Tống Thang Viên ta ở đây để cảm ơn, từ đây dù núi đao biển lửa đi chăng nữa, chỉ cần Tống Thang Viên còn sống sẽ theo lời ngài, nếu có viêc hãy tìm đến trại Hùng Hổ(*) ở núi Quả phụ rồi báo ra tên của ta là được!"
(*) Raw là 熊虎寨, tui tính để trại Gấu Hổ nhưng mà đọc buồn cười quá nên tui để hán Việt 😅
Nói xong lời này, người này dùng với tốc độ không tương xứng với dáng người mà nhanh chóng nhảy ra khỏi rào tre chạy mất.
Đường Dịch đứng đó lau mặt, mãi đến khi bóng dáng to lớn đó biến mất hoàn toàn mới quay vể phòng.
Ôn Ngôn đứng sau cửa cầm một cái khăn vải sạch sẽ, mặt đầy lo lắng hỏi: "Sao vậy chàng?"
Đường Dịch cởi quần áo ướt sũng ra, lau khô người và tóc, nói: "Người kia hình như là đến báo ân, hắn ta nói mình họ Tống, ta đoán ra con trai cả nhà họ Tống cạnh bên trở lại."
Ôn Ngôn vỗ vỗ ngực, y cũng bị dọa cho hoảng sợ: "Sao hắn ta không đến vào ban ngày chứ, tới ban đêm tính dọa chết người à."
"Ta đoán là do làm thổ phỉ nên không tiện đi ban ngày."
"Thổ phỉ?" Ôn Ngôn kinh sợ: "Con cả nhà họ Tống mất tích nhiều năm rồi, thế mà đi làm thổ phỉ?"
Đường Dịch gật gật đầu: "Việc này đừng làm lộ ra, chờ trời sáng rồi hỏi nhà họ Tống một chút là được rồi."
"Vâng ạ, cả người chàng đều ướt hết rồi, nhanh chóng đổi quần áo đi, nếu không sẽ bị bệnh mất."
Đường Dịch cởi quần áo ướt sũng ra nên cả người chỉ quây một cái khăn vải bên hông, bắp thịt đẹp đẽ lộ ra tản ra hơi thở mạnh mẽ dọa người của đàn ông.
"Không mặc nữa, đêm nay để như vậy ôm em ngủ." Đướng Dịch tới gần ôm ngang Ôn Ngôn lên, Ôn Ngôn kinh ngạc hô lên, xấu hổ không chịu được nên nhỏ giọng oán giận: "Sao chàng có thể không mặc quần áo chứ."
"Ngủ thì mặc quần áo làm gì, chờ em lớn rồi thì ngay cả khăn vải vây quanh ta cũng không cần nữa."
"Chàng...." Ôn Ngôn xấu hổ muốn chui đầu xuống, nhưng nhìn quanh chỉ có thể chui vào ngực Đường Dịch thì càng thêm xấu hổ, một câu cũng không nói ra đươc, chỉ cảm thấy sao mà người này lại không đứng đắn như vậy chứ, cũng không biết những phu thê ở nhà khác cũng đều như vậy hết sao.
Qua nửa đêm thì mưa nhỏ dần, lúc này hai người mới ôm nhau ngủ.
Sang ngày hôm sau trời tạnh mưa, mặt trời nhô lên, ánh nắng ** cay chiếu lên người cảm thấy cực kỳ thoải mái, Đường Dịch qua bên nhà họ Tống hỏi thăm, quả nhiên là người con cả nhà họ Tống đã quay lại, còn đưa cho người nhà không ít tiền. Mấy người nhà họ Tống cũng cảm thấy rất may, nếu không phải nhờ Đường Dịch cứu mạng họ thì sao họ có thể đợi được hy vọng này, còn chuyện người con cả Tống Thang Viên đúng là làm thổ phỉ, chuyện này cả hai nhà sẽ giữ kín miệng, sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Sau khi trời mưa xong đường đi cực kỳ lầy lội, tạm thời vẫn chưa thể gieo trồng vụ xuân. Đường Thực qua đây giúp đỡ Đường Dịch tu sửa lại hàng rào tre, làm thành hàng rào có chóp nhọn phía trên, trải qua chuyện Tống Thang Viên thì Đường Dịch vẫn thấy sợ hãi khi nửa đêm có người xuất hiện ở trong sân mình.
Sửa hàng rào xong liền lấp lại những hố bị trũng xuống do mưa lớn ở sau vườn, lúc này Đường Dịch liền đưa ra ý muốn làm phân bón cải thiện ruộng đất khiến Đường Thực kinh ngạc không thôi.
Đường Dịch cười nói: "Mấy ngày nay ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền nghĩ đến việc cải thiện ruộng đất phì nhiêu hơn, suy nghĩ ra được mấy cách nhưng không biết có tác dụng hay không, nhưng tóm lại cũng không có hại nên không bằng cứ thử xem."
Đường Thực nghĩ thấy cũng đúng nên đồng ý.
Đường Dịch không hoàn toàn viết ra toàn bộ công thức làm phân mà hệ thống đưa ra mà là sửa lại một vài bước làm tạo ra kết quả khác nhau đưa cho Đường Thực xem, như vậy thì trông mới tự nhiên hơn chút.
Hai anh em bận bịu mất mấy ngày, cuối cùng cái mà Đường Thực lựa chọn quả nhiên là công thức của hệ thống cung cấp.
"Phân bón này nhìn qua sẽ không tệ đâu, thu hoạch năm nay có thể nhiều hơn những năm qua, ngày mai liền xuống ruộng liền bón phân này vào đi."
"Được."
Hai anh em liền làm thêm một chút phân bón nữa, rạng sáng hôm sau liền mang theo công cụ và phân bón xuống ruộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT