Edit: Tiểu Khê

Lần này Đường Dịch vẫn nhờ chưởng quỹ giúp hắn đổi bạc thành tiền đồng, sau đó đi mua một ít vải bông và vật dụng sinh hoạt rồi vui vẻ phấn khởi trở về nhà, tất nhiên vẫn là ngồi xe bò quay về, chỉ là lần này về tới cửa thôn liền gặp được một vị khách không mời.

Từ trên trấn quay về chỉ có một con đường duy nhất đi qua cửa thôn, lúc thường cũng có người qua lại nên không phải chuyện lạ gì, nhưng hôm nay có một cô nương nhỏ mặc quần áo đẹp đẽ đứng ở trước cửa thôn ngó qua ngó lại.

Đường Dịch đang sốt ruột muốn về nhà cất tiền nên chẳng hề chú ý ai đứng ở đó, nhưng tiểu cô nương đó lại mở miệng trước, nàng gọi hắn lại.

Đường Dịch quay đầu lại, quan sát một lúc mới có thể nhớ tới một cái tên trong ký ức của nguyên chủ: Lâm Tú Tú.

Là con gái của phú hộ họ Lâm ở trong thôn.

Nhớ lúc đầu nguyên thân theo đuổi Lâm Tú Tú lâu như vậy, Lâm Tú Tú đều là dáng vẻ tránh không kịp. Đường Dịch cũng có thể hiểu được, dù sao thì cái dáng vẻ lưu manh của nguyên thân như vậy thì ai thấy cũng không thích nổi, chỉ là Lâm Tú Tú này không những không từ chối mà còn có dáng vẻ làm điệu bộ thích nhưng giả vờ từ chối, nếu không phải vậy thì nguyên chủ cũng không có dáng vẻ âm u hao tổn tinh thần như vậy.

Lâm Tú Tú bày ra vẻ thích nhưng giả vờ từ chối như vậy cũng chả phải muốn cái gì, mà là muốn dùng cái này để tăng thêm vẻ đáng thương cho mình, ví dụ như lúc nàng đang gặp phải một thanh niên tốt với gia thế tốt ở trong thôn thì sẽ "tình cờ" gặp được nguyên chủ, đồng thời còn "bị kinh sợ", "trùng hợp" để thanh niên kia nhìn thấy rồi che chờ đưa về nhà, sau đó người nhà còn thêm thắt vào thành ý "ham muốn mỹ mạo của con gái mình, theo mãi không buông" để tăng danh tiếng của Lâm Tú Tú.

Đường Dịch nhớ ra những ký ức này liền cảm thấy hơi buồn nôn.

Hắn không muốn để ý đến Lâm Tú Tú, bây giờ hắn chỉ muốn về nhà tìm bé phu lang săn sóc của hắn thôi.

Tiếc rằng Lâm Tú Tú theo sát không ngừng, đi tới chặn đường hắn.

" Cô có chuyện gì sao?" Rốt cuộc Đường Dịch phải dừng bước lại.

Lâm Tú Tú chu cái miệng nhỏ nhắn ra, oán giận nói: "Người ta chỉ muốn chào hỏi với Đường Dịch ca ca thôi mà, sao mà hung dữ như vậy chứ!"

Chiêu này của nàng luôn có tác dụng, dung mạo nàng xinh đẹp nên khi làm nũng trông rất đáng yêu, những nam nhân ở trong thôn đều chịu thua chiêu này của nàng.

Không ngờ Đường Dịch lại lạnh lùng đáp lại: "Nếu chào hỏi xong rồi thì ta phải về nhà đây, tạm biết Lâm tiểu thư."

Hai mắt Lâm Tú Tú trợn tròn, thái độ của Đường Dịch là điều nàng không thể ngờ được, đây còn là tên nam nhân suốt ngày vâng lời như cún đi sau nàng sao?

Nàng bước vội hai bước, lần thứ hai chặn đường Đường Dịch, nũng nịu nói: "Đường Dịch ca ca, nếu huynh vội về nhà thì chúng ta cùng về nhé!"

Đường Dịch liếc nàng một cái, nói: "Không phải cô đang chờ người sao?"

Lâm Tú Tú le lưỡi nói: " Muội chờ đại ca thôi, đợi lâu như vậy chưa về nữa, không đợi nữa."

"Đường Dịch ca ca, gần đây huynh đều mang bao lớn bao nhỏ về nhà nhỉ, hôm nay huynh lại mang gì về vậy, muội thấy nhà huynh sắp không chứa nổi nữa rồi phải không?"

Đường Dịch lạnh nhạt đáp: "Đều là chút đồ dùng thường ngày, không đáng giá."

Hắn càng nói như vậy, Lâm Tú Tú càng cảm thấy tò mò, không có được đáp án thế mà lại bắt đầu mò tới bao trong tay Đường Dịch, trong túi Đường Dịch đang có bạc nên theo phản xạ có điều kiện đẩy Lâm Tú Tú ra ngay. Lâm Tú Tú chỉ là một cô nương nhỏ sao có thể chống lại được, lập tức đáp mông xuống đất liền.

Tơ lụa đầy sắc màu liền bị dính bùn, tiểu cô nương liền trở nên vô cùng chật vật, nàng bị té ngơ ra một chút rồi tức giận hùng hổ đứng lên, chỉ vào mũi Đường Dịch khóc lên nói: "Sao huynh lại đẩy muội, huynh bắt nạt người ta, huynh.... Huynh đánh con gái... huhuhuuuh..."

Có mấy thôn dân xung quanh thấy vậy liền tiến lại dồn dập hỏi thăm, cũng hỏi sao Đường Dịch có thể đánh người như vậy, dù gì Lâm Tú Tú cũng là một cô gái xinh đẹp mà khóc hoa lê đới vũ (*) như vậy đều khiến đàn ông đau lòng.

(*) 梨花带雨: chỉ khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp

Đường Dịch lại cực kỳ bình tĩnh, chỉnh lại bao túi của mình, nhét lại phần vải bông bị lộ ra vào trong túi, không sợ sóng to gió lớn nói: "Ta là loại người nào chả lẽ mấy người không biết, ta không chỉ đánh cả phụ nữ mà còn đánh cả loại con gái muốn trộm đồ của ta nữa, sao hả, không phục ư?"

Lâm Tú Tú vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng hô: "Ai muốn trộm đồ của huynh chứ, huynh đổ oan cho người ta, nhà ta có tiền thèm gì đồ của huynh chứ!"

Đường Dịch cười nhạo: "Vậy cô sờ tay vào trong bọc của ta làm gì, ta cho cô biết, trong bao này này quần áo và điểm tâm ta mua cho phu lang của ta, đụng hỏng ta liền đánh cô đấy!" Nói xong còn quơ quơ nắm đấm lên.

Lâm Tú Tú tức giận đến mức tay run run chỉ vào hắn nói không nên lời: "Huynh..."

Đường Dịch không thèm để ý nàng ta, xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Vội vội vàng vàng chạy về thì lại phát hiện trong nhà cũng có một vị khách không mời mà tới.

Đường Dịch: "..."

Nhìn kỹ lại thì thấy hai mắt của Ôn Ngôn đỏ lên, mặt Đường Dịch ngay lập tức đen lại, đây là ai, có phải không muốn sống nữa không mà lại chạy đến nhà hắn làm phu lang của hắn khóc chứ?

Đường Dịch nhanh chân vào nhà, vào thẳng trong phòng bên trong hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, A Ngôn sao em lại khóc?"

Hai người đang ngồi trên giường đột nhiên bị tiếng hô dọa cho giật mình, phát hiện là Đường Dịch trở lại càng khiến mắt Ôn Ngôn đỏ hơn, khách không mời mà đến cũng lúng túng cười chào hỏi: "Đường Dịch đã về rồi đấy à!"

Đường Dịch nhìn qua, thì ra là bà mai thím Thôi, sắc mặt liền trở nên khó coi hơn: "Thím tới nhà ta có chuyện gì không, sao phu lang của ta lại khóc chứ?"

Thím Thôi trông thấy dáng vẻ hung dữ cộc cằn của Đường Dịch khiến lòng hơi hốt hoảng, thế nhưng vẫn phải nói cho xong, thế là cưỡng ép nở nụ cười nói: " Đâu có, đâu có, là do ta không biết nói chuyện chứ không phải dọa nạt Ôn tiểu ca nhi đâu...."

" Đường Dịch à, nếu cậu đã về rồi thì ta liền nói gọn lại, nếu như không hợp thì thím cũng không nói nữa, cậu cũng đừng trách thím."

"Vậy thím nói đi."

" Đường Dịch à, bây giờ cuộc sống của cậu tốt lên rồi, cũng có thể chống đỡ được nhà rồi, có nên suy xét cưới một người vợ không?"

Đường Dịch không hiểu ra sao: "Ta đã có phu lang rồi."

Thím Thôi ôi một tiếng, nói: "Ý của thím là, cậu không nghĩ tới việc tìm phụ nữ sao?"

"Không muốn."

"Ây... Nhưng dù sao cũng cần một người phụ nữ giúp cậu lo liệu việc nhà chứ..."

"A Ngôn nấu cơm rất ngon, làm việc cũng nhanh nhẹn."

" Cũng cần phải có một phụ nữ để nối dõi tông đường chứ?"

"Không cần."

"Không phải chứ, Đường Dịch, cậu xem người trong thôn kìa, phàm là người có cuộc sống tốt một chút đều cưới con gái về nhà, sẽ không chỉ có một tiểu ca nhi, bởi tiểu ca nhi rất khó mang thai."

"Vậy thì không sinh nữa."

"..."

Hai tay Đường Dịch khoanh lại trước ngực, nghiêng cổ tạo dáng vẻ lưu manh nhìn thím Thôi, vẻ dầu muối không ăn hỏi lại: "Nói đi thím, thím đang thay nhà ai tới hỏi?"

Thím Thôi há há miệng, bất đắc dĩ nói: "Là Lâm Tú Tú nhà họ Lâm... Nhà họ Lâm nghe nói cậu biết tính sổ sách, bây giờ còn làm công trong tiệm sách, mỗi ngày đều bao lớn bao nhỏ mang về nhà, một ngày ba bữa, hơn nữa mỗi ngày đều ăn thịt khiến họ động lòng, nên nhờ bà thím ta đây tới nhà cậu hỏi thăm."

Đường Dịch hừ lạnh. nói: "Vậy thím không cần phải nhọc lòng nữa, mới vừa nãy ta đã đẩy Lâm Tú Tú ngã ở cửa thôn rồi, việc này dẹp đi ha, đúng rồi, thím quay về giúp ta nói với nhà họ Lâm rằng, tiền nhà ta cho A Ngôn tiêu, thịt cũng cho A Ngôn ăn, chẳng có tí quan hệ nào với nhà họ cả, nếu muốn gả con gái tới, cũng được."

Lòng Ôn Ngôn đang vì những lời trước đó cảm thấy ấm áp, nhưng nghe đến câu cuối liền đột ngột bay sạch, giống như đang ở giữa không trung và dưới chân là vực sâu vô tận vậy.

Thím Thôi vừa nghe có hi vọng liền vểnh tai nghe rõ, kết quả bà nghe được cái gì chứ!

" Nếu họ muốn gả Lâm Tú Tú qua đây, mỗi ngày phải ngủ trên đống cỏ, phải làm việc suốt nhưng không được ăn cơm, mỗi ngày phải bị ta đánh 3 trận, đánh tới khi chảy máu sống chết không rõ, cứ đánh như vậy trong một năm, nếu vượt qua được thì ta sẽ đối xử tốt với cô ta, cho ăn cơm no, mỗi ngày đều ăn thịt, sao nào?"

Thím Thôi: "..."

Bà gặp ma rồi mới đến nhà Đường Dịch cầu thân, nhanh chân chạy đi mất.

Đường Dịch lườm bóng lưng thím Thôi một cái, sau đó quay người sờ sờ đôi mắt đỏ ửng của Ôn Ngôn, đau lòng nói: "Bà ta nói vậy với em sao?"

Ôn Ngôn ấm ức gật đầu: "Bà ấy nói rằng em phải hiểu chuyện, phải biết suy nghĩ cho tướng công, chủ động giúp chàng tìm phụ nữ, như vậy mới có thể bảo vệ địa vị ở nhà của em."

Tim Đường Dịch đau như bị khoét đi, vươn tay ôm mặt Ôn Ngôn vào lòng mình, nói: "Kệ đi, em đừng nghe những điều này, em nhớ kỹ rằng ta sẽ không cần phụ nữ, cũng sẽ không lấy người khác, ta chỉ cần có em, hai chúng ta cùng nhau sinh sống là được, ai dám nói với em những điều như vậy nữa thì nói với ta, ta đi đánh hắn cho."

Ôn Ngôn bị dỗ tới lòng toàn vị ngọt, bật cười một tiếng rồi lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng sao chàng lại thích em vậy?"

Đường Dịch xoa xoa tóc Ôn Ngôn, nói: " Em dịu dàng nè, cũng đẹp nữa, tâm tư đơn thuần thiện lương, ta thích những điều này."

"Là thật sự thích." Đường Dịch không nói láo, hắn thật sự rất thích Ôn Ngôn, từ lúc bắt đầu làm việc ở bến tàu đến bâu giờ đã thành thói quen về nhà với cơm ngon nước ấm và bầu không khí ấm áp, khi đó hắn thực sự muốn Ôn Ngôn ở lại, về sau khi Ôn Ngôn xác nhận lòng mình, hắn cũng vui mừng phát hiện ra lòng mình, là thật sự muốn sống với em ấy suốt đời.

Ôn Ngôn mang đến cho hắn cảm giác ấm cúng của nhà mà hắn chưa từng cảm nhận được.

Ôn Ngôn xấu hổ dựa sát mặt vào ngực Đường Dịch, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Đường Dịch, lòng thấy cực kỳ an tâm.

Một lúc lâu sau, Ôn Ngôn ngẩng đầu lên, Đường Dịch thấy tâm trạng của y khôi phục rồi liền nổi hứng muốn chọc y, nói: "Gọi lại một lần nữa đi."

Đầu óc Ôn Ngôn: "Cái gì ạ?"

" Em vừa gọi là ta gì?"

"???"

"Không nhớ ra được thì tối nay không cho ăn cơm."

Ôn Ngôn ngơ ngác nhớ lại cuộc đối thoại của hai người lúc nãy, sau đó hai tai liền đỏ bừng lên, cúi gương mặt nhỏ nhắn xuống, nhỏ giọng nói gì đó.

Đường Dịch nhíu mày: "Không nghe thấy."

"..."

"Tướng... Tướng công ~ "

Đường Dịch bị một tiếng tướng công này vui như mở cờ trong bụng, ôm Ôn Ngôn xoay xoay hai vòng, trêu đùa khiến thiếu niên vừa sợ vừa thẹn, nhỏ giọng hô lên!

Đường Dịch cười lớn đặt Ôn Ngôn lên trên giường, lấy túi đưa tới trước mặt y, nháy mắt nói: "Mở ra xem xem"

Ôn Ngôn nghi hoặc nhìn Đường Dịch một cái, sau đó nhẹ tay nhẹ chân mở túi ra, hai mắt mở to ra ——

"Nhiều như vậy..." Ôn Ngôn theo bản năng nhỏ giọng: "Bạc ạ?"

Đường Dịch đắc ý nói: "Đây là tướng công của em bán tranh kiếm được đó!"

Ôn Ngôn không thể tin được: "Chàng bán bao nhiêu một tấm vậy?"

"Năm lượng." Đường Dịch giơ năm ngón tay.

"Nhiều như vậy ư!" Ôn Ngôn thở dài nói: "Chúng ta ở trong thôn tiết kiệm chút là có thể sống được 2 năm lận."

Đường Dịch cũng nói: "Đúng vậy, sự chênh lệch giàu nghèo này thật sự quá lớn. Tiền mà người giàu mua một bức tranh đủ để cho một gia đình nhà nông sinh hoạt trong một hai năm, A Ngôn, tướng công của em không sửa được thời đại này, nhưng ta sẽ cố gắng thay đổi trên người em, mang theo em sống một cuộc sống tốt đẹp."

Ôn Ngôn cận thận thu bạc lại, thuận miệng nói: "Bây giờ cũng rất tốt rồi ạ."

Đường Dịch xoa xoa đầu Ôn Ngôn, không nói nữa, bạn nhỏ của ắn rất dễ thỏa mãn.

Không thể không nói chuyến này Đường Dịch đi lên trấn quá chuẩn, buổi tối đó ngủ đến nửa đêm liền nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên nóc nhà.

Trời mưa đêm xuân có hơi lạnh, nửa đêm Đường Dịch tỉnh lại nhích gối sang, nghiêng người ôm lấy thân thể hơi lạnh của Ôn Ngôn. Thân thể của ca nhi trông thì giống với đàn ông con trai, nhưng ôm rồi mới biết, ôm mềm lắm luôn, ôm cực kỳ sướng tay. Đường Dịch nhịn không được cứ ôm lấy người trong ngực mà xoa mà nắn, cọ tới cọ lui, mãi tận tới lúc Ôn Ngôn không thể nhịn được nữa, đỏ mặt nhỏ giọng thì thầm như tiếng muỗi kêu nói: "Chàng làm gì vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play