PN 6: Cổ xuyên kim (1)
Lâm Thanh Vũ hít một hơi thật sâu và ép bản thân bình tĩnh lại.
Nguyên nhân vụ việc là do một viên đá kỳ lạ được xưng là trên núi Côn Luân của Từ Quân Nguyện, viên đá chứa đầy linh khí đất trời, xanh như màu phỉ thủy, có hiệu quả ổn định hồn phách, có lẽ còn có công hiệu đặc biệt nào đó cũng không biết chừng. Hắn chia viên đá này ra làm hai, làm thành một cặp vòng, dâng lên cho Đế Hậu trong tiệc vạn thọ.
Từ Quân Nguyện là một người kỳ lạ, đồ mà hắn tặng Giang Tỉnh và Lâm Thanh Vũ cũng sẽ đối xử cẩn thận. Hai người làm theo lời hắn, để vòng dưới gối rồi chìm vào giấc ngủ. Có ai mà ngờ được, khi tỉnh dậy thế giới lại đảo điên.
Lâm Thanh Vũ thấy mình đang đứng trong một đám đông, đông như đèn lồng trong lễ hội Thượng Nguyên. Nhưng những người này rõ ràng không phải là người Đại Du. Miệng mũi của họ đều được che lại, trong đó có một số người ăn mặc rất kỳ lạ, có vài người thì mặc giống như Giang Tỉnh khi vào mộng, còn có một số thì mặc trường sam áo bó giống giống Đại Du. Vì vậy, bộ quần áo lộng lẫy của Đại Du trên người y cũng không bị người khác chú ý.
—Ồ, sao không chú ý cho được.
Y chỉ mới đứng đó một lúc, người vây quanh y đã chật hết một đường, những người này đánh giá y không thèm che giấu, tay còn cầm một cục hình vuông, dùng cái ống tròn tròn chĩa vào y. Y biết, thứ hình vuông đó là điện thoại, còn cái tròn tròn hẳn là máy ảnh Giang Tỉnh đã nói. Bọn họ đang chụp hình y.
… Chờ y quay về Đại Du, y nhất định sẽ cho bé rắn đến cảm ơn món quà của Từ Quân Nguyện.
Ngoài mặt Lâm Thanh Vũ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bối rối và sợ hãi. Nỗi sợ hãi của y cũng không phải là vì đột nhiên thấy mình ở một nơi xa lạ, mà là vì Giang Tỉnh không ở bên cạnh y.
Nếu viên đá của Từ Quân Nguyện là thủ phạm đưa y đến nơi đây, vậy hẳn Giang Tỉnh cũng nên đi cùng y nhỉ. Nhưng Giang Tỉnh ở đâu?
Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mái nhà treo rất nhiều bảng vẽ lớn, chữ trên đó là chữ giản thể Giang Tỉnh đã dạy y. Trên mỗi bảng vẽ đều có một dòng chữ “Lễ hội hóa trang Hán phục – Quảng Châu.”
Quảng Châu, là Giao Châu của Đại Du, cũng là quê hương của Giang Tỉnh. Giang Tỉnh, hẳn đệ ấy cũng đang ở đây.
Chắc chắn là vậy — Đệ ấy dám không có ở đây thử xem!
Lâm Thanh Vũ rũ mắt trầm tư, người qua đường chụp ảnh nói với y một câu: “Anh đẹp trai ơi, xin hãy nhìn qua đây — Nhìn ống kính này, cảm ơn!”
“Anh đẹp trai, Hán phục anh mặc của nhà nào thế, cho xin link được không?”
“Anh giai ơi add wechat được không? Tui sửa ảnh xong sẽ gửi lại ~”
…
Lâm Thanh Vũ lạnh mặt không nói gì. Không phải y cố ý ngoảnh mặt làm ngơ, mà là y thật sự không biết nên đáp thế nào cho phải. Y quyết định rời khỏi nơi đông đúc này trước, tìm một chỗ yên tĩnh để nghĩ cách đối phó.
Lâm Thanh Vũ vừa đi vừa nói với những người xung quanh ‘Xin cho qua’. Nơi y đang đứng rất lớn, không thua gì Hưng Khánh cung, y đi một lúc cũng chưa ra khỏi đây. Y phát hiện chỉ cần y đứng lại một lúc là sẽ bị người khác vây xem. Lúc đi đường cũng có rất nhiều người lấy điện thoại ra để chụp y, nói chuyện với y, nhưng ít nhất họ không làm y rơi vào cảnh khó xử như vừa rồi.
Giang Tỉnh từng nói, nếu ngày nào đó y đến quê hương của đệ ấy, thì có thể tìm đệ ấy bằng điện thoại. Việc cấp bách bây giờ là tìm một người qua đường mượn điện thoại để gọi cho Giang Tỉnh. Theo y quan sát, người ở quê Giang Tỉnh ai cũng có điện thoại, nên việc mượn cũng không có gì khó.
“Ngại quá —”
Một giọng hưng phấn vang lên sau lưng, Lâm Thanh Vũ vừa xoay lại đã bắt gặp một đôi mắt to như nai con. Đây là một cô gái trạc tuổi y, trên cổ đeo một thứ gọi là [nhân viên công tác], trên đó viết tên của cô. Cô gái này họ Kha, tên Đường.
Kha Đường nói: “Anh giai ơi, lúc không chụp ảnh thì nên đeo khẩu trang nha.”
Kha Đường người cũng như tên, cô có một giọng nói ngọt ngào. Lâm Thanh Vũ nói: “Khẩu trang?”
“Ừ, tuy bây giờ Quảng Châu hết dịch rồi nhưng cũng không thể chủ quan.”
“Tôi không có khẩu trang?”
“Vậy tôi đưa anh một cái.” Kha Đường lấy một cái khẩu trang ra đưa cho Lâm Thanh Vũ. Trước khi Lâm Thanh Vũ đeo vào, cô gái nói nhỏ: “Anh giai chờ chút, tôi có thể chụp chung với anh được không?”
Là một nhân viên của triễn lãm Hán phục, cô nàng làm vậy là không đúng, nhưng anh giai này thật sự đẹp trai lắm luôn, cô không nhịn được.
Lâm Thanh Vũ không trả lời.
Kha Đưởng hơi xấu hổ nhưng cũng không trách Lâm Thanh Vũ. Đại mỹ nhân phớt lờ mi là do người ta thô lỗ á? Là do mi không xứng!
“Không được cũng không sao!” Kha Đường nói vội, “Xin lỗi!”
Lâm Thanh Vũ mỉm cười: “Tôi không nói không được. Xin mời.”
Kha Đường kinh ngạc sững sờ, vội vàng lấy di động ra. Cô cũng không dám đứng gần đại mỹ nhân, sợ làm rối bộ quần áo lộng lẫy chỉ nhìn thôi cũng biết mắc phát khiếp kia.
Anh giai này cao hơn cô một cái đầu, khoảng mét tám, vừa đạt tiêu chuẩn ở miền nam. Kha Đường đưa di động lên, ấn nút chụp trên màn ảnh cứng còng. Vì hơi luống cuống nên cô quên bật filter làm đẹp. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, vẻ đẹp của người đẹp có thể chịu thử thách của camera trước, chụp đại một bức còn đẹp hơn cô chụp năm trăm bức.
Lâm Thanh Vũ hỏi: “Chụp xong rồi à?”
“Chụp, chụp xong rồi.” Kha Đường cười tươi rói, “Cảm ơn anh giai!”
“Không có gì.” Lâm Thanh Vũ đeo khẩu trang lên, nói rõ mục đích của mình, “Tôi cũng có một chuyện muốn nhờ, có thể cho tôi mượn điện thoại của cô được không?”
“Hả? Điện thoại?”
Lâm Thanh Vũ giải thích: “Tôi muốn dùng điện thoại để tìm người, nhưng tôi không có điện thoại.”
Kha Đường cho rằng Lâm Thanh Vũ không mang theo điện thoại bên mình, bộ quần áo lộng lẫy trên người y có vẻ như không có túi. Kha Đường hào phóng đưa điện thoại ra: “Anh dùng đi.”
Lâm Thanh Vũ nhìn điện thoại chằm chằm không nhận lấy. Những lúc rảnh rỗi, Giang Tỉnh đã nói với y rất nhiều về điện thoại. Tuy y biết điện thoại có rất nhiều công dụng, nhưng dù sao ở Đại Du cũng không có thứ này, y có biết nhưng cũng chưa dùng bao giờ.
“Cô có thể gọi giúp tôi một cuộc điện thoại không?” Lâm Thanh Vũ hỏi.
“Đương nhiên là được.” Kha Đường rất nhiệt tình, “Điện thoại số mấy?”
Cả y và Giang Tỉnh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày họ thật sự trở về quê hương của Giang Tỉnh, chuyện gọi điện cũng chỉ thuận miệng cho vui. May mà trí nhớ y tốt, chỉ nghe một lần đã nhớ dãy số này.
Kha Đường bấm số theo Lâm Thanh Vũ, trước khi tiếng bíp vang lên, cô hỏi: “anh giai, anh gọi cho ai vậy?”
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: “Cho chồng tôi.”
Kha Đường trợn mắt, suýt chút nữa quăng luôn điện thoại: “… Hả?!”
.
Giang Tỉnh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên ghế sô pha. Điều hòa thổi hiuhiu, trên người cậu được đắp một tấm chăn mỏng, di động lặng lẽ nằm trong tay cậu.
Giang Tỉnh ngồi dậy từ từ, nhìn thời gian, trời đã chập tối. Cậu ăn trưa xong thì bắt đầu đi ngủ, ngủ được có năm tiếng, nhưng cậu luôn cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, rất lâu, còn mơ một giấc mơ rất dài.
Di chứng của việc ngủ trưa là nhìn gì cũng thấy không đúng, có cảm giác như đã qua mấy đời bãi bể nương dâu.
Giang Tỉnh ngồi ngơ ngác trên sô pha thì trên lầu có tiếng bước chân. Đi xuống là một cô gái mặc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, là chị họ lớn hơn cậu một tuổi, Bùi Chỉ Kỳ.
Bùi Chỉ Kỳ thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Giang Tỉnh, cô hỏi: “Chú mày sao thế?”
Giang Tỉnh nói rề rề: “Tui luôn cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ rất dài, mơ thấy mình chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, đau vãi cả chưởng. Tui còn… mơ thấy một người đẹp mặc đồ cưới cổ điển.”
“Người đẹp? Đẹp cỡ nào?”
Giang Tỉnh cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ được gì: “Đệt, không nhớ.”
Bùi Chỉ Kỳ không quan tâm lắm: “Mơ là vậy đấy, tỉnh rồi là quên.”
Giang Tỉnh do dự một lúc: “Bà nói đúng.” Cậu từ bỏ việc nhớ lại, nằm dài ra ghế sô pha.
“Đừng ngủ nữa, chú mày đã ngủ cả trưa rồi.” Bùi Chỉ Kỳ cạn lời, “Ngày nghỉ đầu tiên của Quốc Khánh đã định ngủ hả?”
“Thành thật mà nói, không chỉ ngày đầu, sáu ngày sau tui cũng định ngủ nốt.” Giang Tỉnh mở điện thoại, mở app, tiếp tục đọc truyện còn dang dở.
Bùi Chỉ Kỳ nhìn thoáng qua màn hình, bật thốt kinh ngạc: “Chú mày thế mà đọc [Không hiểu được người] á!”
“Không phải bà giới thiệu cho tui hả?”
Bùi Chỉ Kỳ cười mờ ám: “Vâng vâng vâng, chú mày thấy kịch bản thế nào?”
“Khó mà nói hết. Tóm lại, điều để tui đọc tiếp là xem Tiêu Tranh chết thế nào và xem thầy lang Lâm đại sát tứ phương.”
“Thầy lang Lâm? Chú mày nói Lâm Thanh Vũ á. Chú mày thích y?”
Giang Tỉnh trả lời không chút nghĩ ngợi: “Thích chớ.”
“Nhưng y không phải người tốt lành gì, y vì báo thù mà giết rất nhiều người.”
Giang Tỉnh nhíu mày: “Vừa hay, tui thích xem y giết người. Tui tuyên bố, từ hôm nay trở đi tui sẽ push thầy lang Lâm.”
Vẻ mặt của Bùi Chỉ Kỳ rất phức tạp: “Chị khuyên chú nên push tích cực nhiều hơn đi, để lỡ sập nhà…”
Giang Tỉnh nhận thấy có gì đó không ổn: “Ý bà là sao? Người đẹp Lâm của tui sau này thế nào?”
“Chị mày đã nói gì đâu,” Bùi Chỉ Kỳ chột dạ, “Tự chú mày xem đi.” Nói rồi, cô lấy một quả cam trên bàn rồi đi lên lầu.
Nửa tiếng sau, Bùi Chỉ Kỳ đi xuống lần nữa, cầm điện thoại trong tay: “Lễ hội hóa trang Hán phục lên hotsearch, hình như có người mẫu của cửa hàng nào đó siêu siêu siêu đẹp trai….” Cô zoom ảnh lên, híp mắt soi khuyết điểm, “Thật sự có người lớn lên được thế này hả?”
Giang Tỉnh thấp giọng: “Y chết rồi.”
Bùi Chỉ Kỳ giật mình, nhất thời không phản ứng kịp: “Ai, ai chết?”
Giang Tỉnh cười khẽ dụi đôi mắt mỏi nhừ vì xem điện thoại lâu: “Chán vãi.”
Bùi Chỉ Kỳ nhìn màn hình điện thoại của Giang Tỉnh dừng ở cảnh Lâm Thanh Vũ tự sát trong Đông cung trong [Không hiểu được người], cô chợt ngộ ra rồi bày tỏ đồng tình. Cô ngồi xuống cạnh thằng đệ nhà mình, an ủi: “Thôi đừng nghĩ nữa, người trên giấy mà thôi. Một khi offline thì ân oán cũng cút mẹ nó xéo. Lại đây nào thằng đệ của chị, lên số đi, dạo này đang luyện đi rừng, để chị mang cưng bay.”
Giang Tỉnh: “…”
“Á quên mất! Chú mày còn chưa tròn mười tám, dù nghỉ lễ cũng chỉ được chơi một tiếng! Thảm quá thảm.”
Giang Tỉnh yên lặng mở trò chơi, login thành công. Bùi Chỉ Kỳ trợn mắt: “Sao chú mày làm được?”
Giang Tỉnh nói: “Tui dùng dùng căn cước của dì tui, cũng là mẹ chị đó.”
Khi hai người đang vào game đánh theo team thì có một cuộc điện thoại gọi đến. ID người gọi là số lạ, nhưng ở cùng khu vực Quảng Châu, chắc là điện thoại chào hàng. Giang Tỉnh quẹt tay một cái, từ chối trả lời cuộc gọi.
“Tút tút —”
Kha Đường chớp chớp mắt, nói với Lâm Thanh Vũ: “Chồng anh cúp điện thoại rồi.”
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: “Cúp máy là sao.”
Kha Đường nói: “Ý là, cậu ấy không muốn tiếp cú điện thoại này.”
Ánh mắt Lâm Thanh Vũ đanh lại, nói lạnh lùng: “Tại sao.”
“Chắc là thấy số lạ, không muốn tiếp, tôi cũng hay thế.” Kha Đường nói, “Không thì, tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy nhé?”
Lâm Thanh Vũ gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Kha Đường gõ tin nhắn xong thì đưa cho Lâm Thanh Vũ nhìn, đảm bảo không có vấn đề gì mới gửi: [Xin chào, tôi là một người qua đường nhiệt tình. Vợ cậu đang bị lạc, không có điện thoại trong người, anh ấy nhờ cậu đến đón ~]
Lâm Thanh Vũ và Kha Đường chờ mười lăm phút mới chờ được tin trả lời của Giang Tỉnh:
[?]