PN 1: Cuộc sống thường ngày (1)
Thiên tử Đại Du không có thời gian để nghỉ cưới, theo quy định của tổ tông, ngày hôm sau sau tân hôn phải bắt đầu vào triều. Giang Tỉnh cảm thấy quy định này rất vô nhân tính, cần phải sửa. Nhưng nghĩ lại, dù cậu có sửa cũng không dùng được, chỉ tiện cho Hoàng đế sau này, vậy thì được thôi, muốn khổ thì cả đám khổ cùng.
Sau khi tan triều là thời gian đến Cần Chính điện để nghị sự. Giang Tỉnh ngồi trên long ỷ, cố chịu cơn buồn ngủ, nghe các đại thần báo cáo lại từng chuyện không giải quyết được lúc trên triều.
Lý Sàn hỏi: “Hoàng thượng, chuyện Thứ sử Ký Châu Giải Khả Tiến yêu cầu bổ sung binh lương, nên trả lời thế nào cho thỏa đáng?”
Giang Tỉnh hỏi: “Sao hắn lại muốn tăng thêm binh lương?”
“Giải Khả Tiến nói, Bắc Cảnh thường xuyên có dị động, Ký Châu phải chiêu binh mãi mã, phòng ngừa chu đáo, để tránh bất trắc.”
Giang Tỉnh thản nhiên: “Ý của Giải Khả Tiến là Bắc Cảnh vương lại có lòng muốn phản?”
Lý Sàn đáp cẩn thận: “Thần không dám nói bừa.”
“Bắc Cảnh vương và Tĩnh Thuần sống ở Bắc Cảnh rất vui vẻ, không có lý do để phản. Cho dù muốn phản, thì đã thừa lúc triều đình và Tây Hạ đánh nhau kịch liệt lúc hai năm trước mà vào, làm gì phải đợi đến ngày hôm nay.” Giang Tỉnh mỉm cười, “Trẫm thấy Giải Khả Tiến thấy Tiền Tích Nguyên ngã ngựa trong một sớm một chiều nên đâm ra lo sợ. Có vết xe đổ đó, hắn biết rõ tầm quan trọng của binh mã ruộng thuế, nên mới mặt dày mày dạn tìm trẫm đòi binh lương.”
Ở Đại Du, Thứ sử một châu cũng là quan viên địa phương cao nhất. Ký Châu đứng đầu chín châu, giáp với Bắc Cảnh, có lãnh thổ rộng lớn. Giải Khả Tiến chiếm cứ Ký Châu nhiều năm, một tay che trời, nuôi binh riêng, triều đình phải đề phòng.
Lý Sàn hỏi: “Ý của Hoàng thượng là… không cho?”
Giang Tỉnh suy nghĩ, tay quay bút lông chưa chấm mực, “Có thể Giải Khả Tiến chưa thực sự động tâm, có chăng cũng chỉ là giả mèo khóc chuột, lo lắng chút thôi. Muốn ổn định hắn thì phải để ý, nhưng cũng không thể chiều hắn hết lòng.” Động tác xoay bút của Giang Tỉnh chợt dừng lại, “Truyền ý chỉ của trẫm, để Binh bộ, Hộ bộ thảo luận rồi đưa ra một con số phù hợp —Tuy là phải cho, nhưng không thể cho hết.”
Lý Sàn đáp: “Thần tuân chỉ.”
Sau khi Lý Sàn lui ra, Nam An Hầu lại tiến lên, “Hoàng thượng, năm ngoái Từ Châu bị hạn hán nghiêm trọng, vừa vào đông đã xảy ra nạn đói, một lượng lớn nạn dân trôi dạt khắp nơi, ăn không đủ no. Ngài xem, có phải nên phân bổ lương thực để cứu trợ thiên tai càng sớm càng tốt hay không?”
Giang Tỉnh nhíu mày: “Phân đi, miễn cho Từ Châu ba năm thuế ruộng đất.”
Sau đó, là Ngự sử đến cáo trạng: “Hoàng thượng, hôm trước tại một quán nam phong ở kinh thành, trưởng tử của Lễ bộ Thượng thư đánh nhau với Cửu công tử nhà Ôn thị vì một tiểu quan. Hai người này đều xuất thân từ vọng tộc, là con của quan to hiển quý, nhưng lại làm ra chuyện bất nhã thô bỉ bực này, gây ra ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, mong Hoàng thượng nghiêm trị.”
Chuyện Ngự sử cáo trạng có hơi kém quan trọng so với những vấn đề khác, Giang Tỉnh bắt đầu lo ra, mở một bản sớ trắng, viết xuống mấy chữ [Cưng đang làm gì đó], rồi đưa sớ cho Tiểu Tùng Tử. Tiểu Tùng Tử ngầm hiểu, nâng sớ lui ra.
Giang Tỉnh hỏi Ngự sử: “Ngươi vừa mới nói ai đánh nhau?”
“Trưởng tử của Lễ bộ Thượng thư và Cửu công tử Ôn thị.”
Giang Tỉnh ngạc nhiên: “Hai người này không phải có quan hệ tốt lắm sao? Trẫm nhớ bọn họ là trúc mã lớn lên cùng nhau.”
Ngự sử nói nghiêm túc: “Hoàng thượng anh minh. Anh em khác họ vốn tình như thủ túc lại trở mặt với nhau vì một người, không màng đến tình xưa, còn mắng nhiếc lời ác, động tay động chân. Sắc đẹp lầm người, lam nhan họa thủy, cổ nhân thật sự không lừa ta.”
Giang Tỉnh ngáp một cái, vờ như không hiểu lời bóng gió của Ngự sử: “Ai ra tay trước?”
Ngự sử chần chờ, thưa “Theo thần thăm dò, là Ôn Cửu công tử ra tay trước. Nhưng Ôn công tử nói, hắn đánh trưởng tử nhà Thượng thư như mèo quào, chỉ đụng có chút xíu, nhưng trưởng tử nhà Thượng thư lại đánh hắn rất ác…”
Giang Tỉnh vừa bực mình vừa buồn cười, chợt cảm thấy mình trở thành giáo viên trong trường học. “Cũng không hẳn họ đã trở mặt với nhau, trẫm chỉ cảm thấy họ như những đứa trẻ đang giận nhau.”
Ngự sử nói nghiêm túc: “Hoàng thượng, hai người này đã hơn mười sáu, đã lớn rồi! Lời này của Hoàng thượng, là cho rằng bọn họ không sai hay sao?”
Từ trước đến nay Ngự sử luôn nói lời thẳng thắn, Giang Tỉnh cũng không giận. Cậu giơ tay lên, ra hiệu cho Ngự sử bình tĩnh lại: “Gấp cái gì, trẫm cũng không nói không phạt. Chẳng qua hai người này không có chức quan, trẫm chỉ có thể phạt bậc cha chú của họ. Lễ bộ Thượng thư và Ôn Quốc công không biết dạy con dạy cháu, phạt nửa năm bổng lộc, phạt thêm một ngàn lượng bạc để nạp vào quốc khố.”
Sau khi bận bịu hết một canh giờ, cuối cùng cũng giải quyết xong những chuyện nên bàn. Mưa tháng sáu, gió tháng bảy… mọi việc đẹp đẽ trên đời cũng không bằng câu “Chúng thần cáo lui” của các quan viên.
Đương nhiên, ngoại trừ người vợ xinh đẹp của cậu.
Ngay khi các đại thần vừa lui ra, tư thế ngồi nghiêm trang của Giang Tỉnh sụp đổ ngay lập tức, cậu lười biếng ngồi phịch trên long ỷ, chỉ cảm thấy mệt rệu cả người, còn mệt hơn cày ba mẫu đất. Cũng may Tiểu Tùng Tử vừa từ Hưng Khánh cung trở về, mang cho cậu hồi âm của Lâm Thanh Vũ.
Sau đại hôn của Đế Hậu, lẽ ra Hoàng hậu nên sống ở Phượng Nghi cung. Nhưng Giang Tỉnh không muốn sống xa Lâm Thanh Vũ, cậu để y vẫn sống ở Hưng Khánh cung, còn chuyển từ thiên điện vào trong chủ điện. Chưa nói đến trong cung, chỉ mỗi vọng tộc quyền quý bình thường, chủ quân và chủ mẫu cũng đã ở hai nơi khác nhau, nhưng hai người Đế Hậu lại sống cùng nhau, nghiễm nhiên trở thành một đôi vợ chồng son dân dã.
Lâm Thanh Vũ trả lời Giang Tỉnh chỉ có hai từ ngắn gọn: [Ấp trứng.]
Hóa ra là đang chăm sóc Hoàng trưởng tử hoặc Hoàng trưởng nữ sắp chào đời, khó trách trả lời qua loa như vậy. Giang Tỉnh rất muốn quay về xem Lâm Thanh Vũ ấp trứng, nhưng cậu vẫn còn một chồng sớ cao ngất ngưởng đây này.
Tấu sớ tấu sớ, tấu sớ vạn ác, nỗi đau vĩnh viễn trong tim, gông cùm khổ sở của cuộc đời.
Giang Tỉnh nhìn chằm chằm đống đồ trên bàn, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đang chống cự lại, “Thôi bỏ đi,” Cậu cam chịu, “Trẫm ngủ trước đã, tối lại xem.”
Tiểu Tùng Tử khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nếu ngài kéo tới tối, Hoàng hậu sẽ không vui.”
Giang Tỉnh do dự: “Vậy trẫm chờ y ngủ rồi lại xem.”
Tiểu Tùng Tử đã được Hoàng hậu dặn dò từ trước, đành phải cắn răng thuyết phục: “Hoàng thượng, những sớ này toàn là chuyện lớn do nội các chọn ra, thật sự không thể chậm trễ ạ.”
Giang Tỉnh: “…”
Lâm Thanh Vũ đến Cần Chính điện, hỏi Tiểu Tùng Tử đang canh giữ bên ngoài: “Hoàng thượng đâu.”
Tiểu Tùng Tử cười cay đắng: “Hoàng thượng ngài ấy….”
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Tùng Tử, Lâm Thanh Vũ đại khái cũng đoán được một hai. Y đi vào nội điện, quả nhiên nhìn thấy Giang Tỉnh đang nằm trên bàn, có vẻ đã ngủ mất, kê mặt trên cánh tay, đè trên một quyển mật chỉ, tay còn cầm bút.
Lâm Thanh Vũ rút mật chỉ ra. Đây là mật chỉ của Thẩm Hoài Thức, Giang Tỉnh lệnh cho Thiên Ngục môn đến Ký Châu, bí mật quan sát động tĩnh của Thứ sử Ký Châu, còn nói Thẩm Hoài Thức có thể ghé qua Bắc Cảnh tìm Tĩnh Thuần ôn chuyện.
Càng viết về sau, chữ của Giang Tỉnh càng ẹo trên ẹo dưới, khó mà đọc được. Điều này đủ để chứng minh, cậu đã cố gắng đến giây phút cuối cùng, đến khi không chịu được nữa mới ngủ mất.
Lâm Thanh Vũ cởi áo lông chồn trên người, đắp cho Giang Tỉnh.
Giang Tỉnh ngủ đến tê cả tay mới ung dung tỉnh lại. Cậu mở mắt, trông thấy Lâm Thanh Vũ đứng trước ngự án, đang cầm bút viết gì đó. Vừa kết hôn xong, vì để thể hiện khí phái của hoàng gia, Lâm Thanh Vũ gần như chỉ mặc những bộ quần áo lộng lẫy sang trọng, trông vô cùng sáng sủa quý phái.
Giang Tỉnh đưa tay chống đầu, cười nhìn Lâm Thanh Vũ, hồi sau mới nói: “Trứng Hoàng hậu ấp đã nở chưa? Là hoàng tử hay công chúa?”
Lâm Thanh Vũ liếc cậu: “Không nhanh vậy đâu, rắn con phải mất mấy ngày mới phá xác. Đệ đã tỉnh ngủ thì lên giường ngủ đi, nằm sấp ngủ không tốt cho cơ thể.”
“Không sao,” Giang Tỉnh hoạt động hai vai, “Ta đã quen ngủ thế này rồi — Huynh đang xem gì đó.”
“Sớ. Phần còn lại để ta xem, đệ đi nghỉ đi.”
“Ầy, xấu hổ quá.” Giang Tỉnh ngồi trên long ỷ, mượn lực ở bàn, đẩy nhẹ một cái trượt đến trước mặt Lâm Thanh Vũ. Long ỷ ở Cần Chính điện được Giang Tỉnh cố tình cải tiến, dưới chân ghế được gắn bốn bánh xe, dễ cho cậu trượt xung quanh và điều chỉnh độ cao. “Ta vừa mới phát hiện một chuyện.”
Lâm Thanh Vũ: “Nói.”
“Huynh rất giống tấu sớ.”
Lâm Thanh Vũ đang đứng nên cao hơn Giang Tỉnh không ít, Lâm Thanh Vũ nhìn từ trên xuống: “Là sao.”
Giang Tỉnh cười trầm ngâm: “Là, càng nhìn càng muốn ngủ.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ bình tĩnh: “Đệ bớt muốn ngủ với ta vài lần, nói không chừng mỗi ngày lại có thêm nửa canh giờ để ngủ, không gà gật trong Cần Chính điện nữa.”
Giang Tỉnh bày ra vẻ mặt như bừng tỉnh: “Có lý phết, lần sau thử xem.”
Lâm Thanh Vũ hơi khựng lại, cau mày nói: “Nhưng không thể quá ít…”
Giang Tỉnh bị vợ dễ thương đến mức không thể không nói: “Thanh Vũ, hôn miếng nha?”
Trong lòng Lâm Thanh Vũ rung động, rũ mắt xuống, nói một cách bình tĩnh: “Đệ muốn hôn thì hôn sao lại nói nhảm nhiều vậy.”
Giang Tỉnh bật cười. Cậu lười đứng dậy, thế là đưa tay kéo eo của Lâm Thanh Vũ, để cho đối phương cúi xuống, còn mình thì ngửa đầu lên, thơm lên môi y.
Cái hôn này, như mang thêm chút sức sống cho Giang Tỉnh.
Nụ hôn qua đi, Lâm Thanh Vũ đã ngồi trong lòng cậu, hô hấp không thông, hai má ửng hồng, dáng vẻ mặc người thưởng thức, quyến rũ đến mức làm cậu không còn chút tâm tình nào để làm việc.
Nhưng mà, điều bi ai của kiếp sen xã hội là dù cho trời có giông, đất có lửa, thì trước tiên cũng phải hoàn thành xong công việc.
Giang Tỉnh ôm Lâm Thanh Vũ từ phía sau, cam chịu cầm bút lên, tiếp tục viết bản mật chỉ còn dang dở. Lâm Thanh Vũ bình tĩnh lại từ cơn sóng tính, hỏi: “Đệ cho Thẩm Hoài Thức đi Bắc Cảnh, e rằng không không chỉ đơn giản để hắn ôn chuyện cùng Tĩnh Thuần thôi nhỉ.”
“Ta tin Bắc Cảnh vương sẽ không phản, chỉ để phòng lỡ như. Dù sao, ta cũng không thể lấy giang sơn ra để đùa.” Giang Tỉnh nghĩ tới chuyện gì đó, “Lại nói, ta còn chưa rời khỏi kinh thành với huynh bao giờ. Cưng có muốn đi hưởng tuần trăng mật không?”
Lâm Thanh Vũ hỏi: “Tuần trăng mật? Đó là gì?”
Giang Tỉnh đặt bút xuống, kiên nhẫn giải thích nguồn gốc của tuần trăng mật với y.