PN 4: Cuộc sống thường ngày (4)
Sau khi hai người mặc quần áo xong, Hoa Lộ và Tiểu Tùng Tử bưng bữa sáng lên phục vụ hai người. Bữa sáng của Giang Nam chủ yếu là các món thanh đạm: Hoành thánh nhỏ vỏ mỏng nhân mềm, cơm nắm và tào phớ đường nâu. Tuy trong cung cũng có thể ăn những món này, thậm chí còn tinh tế hơn, nhưng ăn trong quán trọ sẽ có thêm một phần khói lửa nhân gian.
Hoa Lộ ngáp dài ngáp ngắn như thể đêm qua ngủ không đủ. Giang Tỉnh thấy thế thì hỏi: “Ngủ ở quán trọ không quen à?”
Hoa Lộ vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ thất lễ trước ngự tiền, Hoàng thượng Hoàng hậu thứ tội.”
“Đang ở Giang Nam cả rồi, mấy thứ trong cung có thể bỏ được thì bỏ đi.” Lâm Thanh Vũ nói, “Ngươi xem chúng ta như thiếu gia thiếu quân bình thường là được.”
Tiểu Tùng Tử buồn cười: “Thiếu gia, hôm qua Hoa Lộ xem truyện tới nửa đêm nên mới ngủ không đủ giấc.”
Hoa Lộ đỏ mặt tía tai: “Tùng công công!”
Giang Tỉnh cười nói: “Truyện gì hay dữ vậy, cho ta xem chung đi?”
Hoa Lộ nghẹn đến đỏ bừng cả mặt: “Thưa thiếu gia, nô tỳ xem [Nhật ký chiều vợ của Định vương].”
Vừa nghe cái tên này, Giang Tỉnh đã bật cười thành tiếng: “Hoa Lộ đã đến tuổi đọc truyện tình yêu rồi.”
Lâm Thanh Vũ hỏi: “Ngươi lấy loại sách đấy ở đâu?”
Hoa Lộ nhỏ giọng: “Thưa thiếu quân, là một quyển trong mấy quyển hôm qua thiếu gia mua.”
Lâm Thanh Vũ nhìn Giang Tỉnh. Vẻ mặt Giang Tỉnh vô tội: “Ta chỉ mua vài quyển để giải buồn thôi mà, nào có biết trong đó có loại đó đâu.”
Lâm Thanh Vũ vạch trần: “Sao ta cảm thấy đệ rất thích xem mấy loại này.”
Giang Tỉnh chối bay: “Nào có, ta cũng đâu phải Hoa Lộ.”
Lâm Thanh Vũ nói trúng tim đen: “Vậy sao đệ lại đọc [Không hiểu được người]?”
Giang Tỉnh: “…”
Sau khi xong bữa sáng, đoàn người khởi hành lên núi Khuông Tục. Đến chân núi, xe ngựa không lên núi được nên phải cuốc bộ. Núi Khuông Tục có nhiều thác ghềnh, nổi tiếng hùng vĩ hiểm trở. Núi rừng rậm rạp, mây mù lượn lờ, người bình thường vào núi chỉ sơ ý cũng sẽ lạc đường.
Hành Y đường biết Lâm Thanh Vũ muốn vào núi sâu, giới thiệu cho y một người dân trên núi. Người này từ nhỏ đã sống trong núi, quen thuộc địa hình, dù đã sáu mươi nhưng vẫn dẻo dai, chỉ là tính tình có hơi cổ quái. Đi một canh giờ nhưng thôn phu vẫn bước đi phay phay như bước trên đất bằng.
Lâm Thanh Vũ đi đằng trước nói chuyện về kỳ trân dị thảo trong núi Khuông Tục với người nọ, nghe Giang Tỉnh nói: “Thanh Vũ, chúng ta đã đi một canh giờ rồi, nghỉ chân chút đi.”
Lâm Thanh Vũ quay lại nhìn Giang Tỉnh. Giang Tỉnh vẫn thở đều đặn không hụt hơi, thể lực cũng không có vấn đề gì, có lẽ chỉ là muốn lười biếng. “Trước khi trời tối ta có vài chỗ muốn đi. Thời gian rất vội, không chậm trễ được.” Lâm Thanh Vũ nhỏ giọng, “Không thì, để ảnh vệ xuất hiện cõng đệ nhé?”
Giang Tỉnh cười khổ: “Được rồi được rồi, ta nào có phải người không đi nổi.”
Thôn phu dẫn đường kia nhìn Giang Tỉnh rồi lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Càng gần đỉnh núi trời càng lạnh, không bao lâu sau đã lất phất mưa. Mùa xuân mưa nhiều, Tiểu Tùng Tử mang theo đầy đủ ô che chắn. Giang Tỉnh nhận một cây, “Ta và thiếu quân che một ô. Tiểu Tùng Tử, ngươi chăm sóc cho Hoa Lộ.”
Lúc này Giang Tỉnh lại đuổi kịp Lâm Thanh Vũ và thôn phu. Sau khi vào núi, Lâm Thanh Vũ một lòng chuyên tâm vào chuyện dược liệu, bây giờ y có cùng một ô với Giang Tỉnh hay không cũng không quan tâm.
Mưa xuân tí tách rơi trên tán ô, rơi xuống mặt đất, xộc vào mũi là mùi ẩm ướt tràn ngập, nhưng y vẫn có thể ngửi thấy mùi tươi mát tự nhiên, ấm áp lười biếng trên người Giang Tỉnh.
Trời mưa núi vắng, ướt áo, bỏ qua những đoạn đường núi khó đi, cũng là một phần của nhã thú.
Đi thêm nửa canh giờ, phía trước truyền đến tiếng nước chảy ào ào, mọi người trông thấy một thác nước đang lao thẳng từ ngàn thước xuống, bắn cho bọt nước văng tung tóe; Mà vách núi sạt xuống, tựa như một bức bình phong thiên nhiên chặn đường bọn họ.
Tiểu Tùng Tử nhìn mà trợn tròn mắt: “Đẹp quá à!!!”
Giang Tỉnh nói: “Nước thẳng bay xuống như màn ngọc, như dải ngân hà tuột khỏi mây.” Hóa ra thơ của cổ nhân quả không ngoa.
Người thôn phu híp mắt nhìn vách núi đối diện, chợt kêu lên: “Cỏ lưu ly.”
Mắt Lâm Thanh Vũ sáng lên: “Ở đâu.”
Người nọ chỉ tay: “Ở vách đá đối diện.”
Trong mưa mù khó mà thấy được mọi thứ. Lâm Thanh Vũ đi về phía trước mấy bước, đến gần mép núi, mới thấy một ngọn cỏ nhỏ sinh trưởng lẻ loi một mình trên đó. Lâm Thanh Vũ nói khẽ: “Quả thật là cỏ lưu ly.”
Giang Tỉnh nắm chặt tay Lâm Thanh Vũ, hỏi: “Cỏ lưu ly là gì?”
Lâm Thanh Vũ giải thích với cậu: “Những loại dược liệu chỉ có ở núi Khuông Tục thích môi trường ẩm ướt, cũng như mọc trên vách núi thác nước, chúng cực kỳ quý giá, sau khi phơi khô, chúng được dùng để làm thuốc và có hiệu quả với chứng tim đập nhanh.”
“Cực kỳ quý giá, quý thế nào?”
Giọng Lâm Thanh Vũ lạnh lùng: “Dù là Thái y thự ở kinh thành cũng chỉ có hai gốc, năm ngoái còn bị Hằng thân vương mang đi.”
Người thôn phu hừ một tiếng: “Coi như mấy người may mắn, lần đầu vào núi đã tìm được cỏ lưu ly. Lần trước ta nhìn thấy nó là chuyện của hai năm trước.”
Giang Tỉnh nhìn một chấm nhỏ trên vách đá cheo leo, hỏi: “Thanh Vũ, có phải huynh rất muốn nó không?”
Lâm Thanh Vũ gật đầu: “Rất muốn. Chỉ là cỏ lưu ly mọc trên vách đá dựng đứng, bình thường muốn hái đã khó, huống chi lại còn đang mưa.”
Giang Tỉnh cười: “Vậy thì sao? Thứ phu nhân muốn, dù có lên núi đao xuống biển lửa, dù có phải liều mạng cũng sẽ tìm cho huynh.”
Lòng Lâm Thanh Vũ trầm xuống, giọng lạnh lùng: “Đệ câm miệng đi.”
Hoa Lộ nhớ lại một màn tối qua mình đọc được trong [Nhật ký chiều vợ của Định Vương]: Định vương và Định vương phi cùng nhau đi chơi xuân trên núi. Định vương phi khen đóa hoa dại nở trên vách núi rất đẹp, thế là Định vương liều lĩnh hái hoa cho nàng, còn trượt chân một cái suýt mất mạng. Vương phi tái hết mày hoa, khóc đến hoa lê đẫm nước. Định vương dịu dàng lau nước mắt cho vợ, nói thâm tình rằng: “Chỉ cần Vương phi thích, dù là sao trên trời, bản vương cũng sẽ cho tìm cho bằng được.”
Mối tình nồng như thế làm cho nàng cảm động không thôi. Nào có ngờ, Hoàng thượng đối xử với Hoàng hậu cũng giống như Định vương đối với vương phi, chẳng trách thiếu gia nhà nàng lại sẵn sàng tìm người thay thế cho hai người trước. Vua một nước làm được tới mức này, phải là khó khăn biết bao nhiêu.
Hoa Lộ đang cảm động thì nghe Hoàng thượng thay đổi giọng điệu: “— các ngươi cho rằng ta sẽ nói vậy hả?”
Lâm Thanh Vũ: “…”
Hoa Lộ: “???”
Giang Tỉnh ước tính độ cao và khoảng cách của vách đá, kết luận rằng rủi ro rất cao. Đúng là cậu có thể cho ảnh vệ đi lấy thử, nhưng ngày mưa trơn trượt, dù là thân thủ của Thẩm Hoài Thức cũng chưa hẳn không xảy ra chuyện gì. Mạng của ảnh vệ cũng là mạng.
“Thuốc tốt thì quý, nhưng mạng người càng quý hơn.” Giang Tỉnh dỗ dành, “Cục cưng ngoan nhá, cái này nguy hiểm quá, chúng ta đừng lấy nó.”
Hoa Lộ đờ người.
Lâm Thanh Vũ nhoẻn cười: “Được, không lấy.”
Sắc mặt thôn phu xấu xí: “Có chắc là các ngươi không lấy không? Cỏ lưu ly chỉ sống mấy ngày, lỡ hôm này thì lần sau cũng chẳng còn. Các ngươi có biết một gốc cỏ lưu ly có thể bán được bao nhiêu hoàng kim không?” Theo quy định của nghề, hắn dẫn đường hái thuốc sẽ được một phần.
Giang Tỉnh nói: “Bọn ta có tiền.”
Thôn phu vội la lên: “Còn trẻ mà sao sợ chết vậy.”
Tiểu Tùng Tử nghe xong tái mặt: “To gan! Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không!”
Giang Tỉnh ngăn Tiểu Tùng Tử lại, cười lơ đễnh: “Bình tĩnh, lão nhân gia nói đúng. Ta ấy à, quả thật rất sợ chết.”
Thôn phu dậm chân: “Các ngươi không lấy thì ta lấy!” Nói xong thì định tìm người giúp đỡ.
Giang Tỉnh nhẹ giọng: “Ta khuyên ngươi nên nghĩ lại.”
Lâm Thanh Vũ im lặng nở nụ cười. Y biết, Giang Tỉnh vốn không sợ chết.
Lúc Giang Tỉnh còn là Lục Vãn Thừa, cậu đã coi nhẹ sự sống chết, trong nửa năm đầu gần như không có ý chí tồn tại. Sau này, khi cậu có chuyện cần phải lo, có người cần phải lo, mới không ngần ngại dùng thuốc mạnh lấy độc trị độc, cốt cũng chỉ để sống thêm vài tháng.
Sau đó cậu trải qua cái chết của Cố Phù Châu, mới trở thành biết tiếc mạng như bây giờ, dù cho chuyện chỉ có chút xíu rủi ro thôi cậu cũng sẽ không thử.
Giang Tỉnh biết sợ là chuyện tốt, như vậy mới không đưa bản thân vào hiểm cảnh. Y hi vọng Giang Tỉnh luôn biết sợ chết, luôn biết trân trọng cuộc sống.
Mặc dù bỏ qua cỏ lưu ly nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn thu hoạch được không ít thứ. Lúc xuống núi, cái gùi sau lưng y chứa đến đầy vung. Ngày hôm sau, Lâm Thanh Vũ nghe nhân viên của Hành Y đường nói, người thôn phu dẫn đường kia tìm người giúp rồi quay lên núi, lúc đến cỏ lưu ly đã bị mưa làm cho héo. Thôn phu ấy tức đến choáng váng, quay về thì bắt đầu ốm nhẹ.
Lâm Thanh Vũ khá là tiếc nuối, nhưng trong lòng cũng không nghĩ nhiều. Trong những ngày sau đó, y tiếp tục đi tiếp đi thăm viếng các danh y ở Dự Chương, được hưởng rất nhiều lợi ích. Giang Tỉnh thì triệu kiến Thái thú Dự Chương, hỏi han chuyện cải cách thuế má.
Đoàn người ở lại Dự Chương 5 ngày, sau đó đi tiếp xuống phía nam. Từ Dự Chương đến trạm tiếp theo phải mất một ngày hành trình. Trên xe ngựa, Lâm Thanh Vũ lật quyển [Thảo mộc Khuông Tục] ra xem, so sánh dược liệu được ghi trong sách với những gì y đã thấy. Khi lật đến trang có cỏ lưu ly, đầu ngón tay của Lâm Thanh Vũ dừng lại, nhớ đến gốc cỏ quý bị y bỏ lỡ kia.
Khi lật sang trang tiếp theo, một gốc cỏ lưu ly khô được kẹp trong sách, xuất hiện hiện trước mặt y.
Lâm Thanh Vũ nao lòng, nhìn qua Giang Tỉnh. Giang Tỉnh đang nằm ỳ trên giường mềm cầm quyển [Nhật ký chiều vợ của Định vương] đọc say sưa ngon lành. Nhận ra ánh mắt của Lâm Thanh Vũ, Giang Tỉnh ngẩng đầu, biết còn hỏi: “Sao vậy.”
“Đệ hái thế nào?” Gốc trên vách núi kia đã khô, vậy gốc này Giang Tỉnh lấy ở đâu.
Giang Tỉnh ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười: “Cục cưng đang nói gì dạ, người ta nghe không hiểu.”
“…”
Lâm Thanh Vũ nhận ra rằng, dường như Giang Tỉnh thích tạo ra những loại bất ngờ nho nhỏ cho y vào những lúc bình thường nhất.
Giống như khi y nghĩ rằng phải chờ nửa tháng nữa mới được đeo nhẫn cưới, nhưng ngày hôm sau tay y đã có thêm một thứ; Hay giống như chuyện y cho rằng không có duyên với thuốc tốt, nó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt y.
Rõ ràng đó chỉ là một việc rất bình thường, nhưng nó luôn làm y cảm thấy rất, rất vui.
Y rất thích, rất thích Giang Tỉnh. Phải thật may mắn thế nào mới có thể sống phần đời còn lại với một tâm hồn thú vị thế này.
Trong lòng Lâm Thanh Vũ nóng ran, thân thể cũng nóng ran. Y không nói lời vô nghĩa, đẩy cửa sổ xe nói: “Tiểu Tùng Tử.”
Tiểu Tùng Tử thưa: “Hoàng hậu?”
Lâm Thanh Vũ: “Tìm một chỗ không người dừng xe lại, rồi để cho tất cả mọi người —bao gồm cả ảnh vệ bí mật bảo vệ quay lưng về phía sau ngựa, hộ giá cách nửa dặm.”
Tiểu Tùng Tử chỉ cảm thấy mệnh lệnh của Hoàng hậu thật kỳ lạ, nhưng hắn không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng đi chuẩn bị. Giang Tỉnh như có điều suy nghĩ, nói từ từ: “Thanh Vũ, đừng bảo là huynh muốn…”
Lâm Thanh Vũ cười khẽ: “Nếu ngẫm kỹ lại, quả thật là rất nhạt.”