Con gái mới hơn một tháng thôi, nếu bây giờ mà có phản ứng thì mới là thật sự có vấn đề đó. Anh không hiểu thì đừng có đứng đây nói nhảm.”

Nhan Nhã Quỳnh phồng hai má hất ra bàn tay to của anh ra, từ từ chui vòng tay anh, dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo.

“Vậy lát nữa anh sẽ đi tìm bác sĩ học tập một chút.”

Giang Anh Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều ôm người vào lòng, dùng lực cũng nhẹ hơn trước rất nhiều, lại còn cố ý tránh bụng dưới của cô, chủ yếu là lo lắng sẽ đè ép đến đứa bé trong bụng cô.

Cô biết sự nhiệt tình hiếu học của Hướng Minh nhất định là được thừa hưởng từ Giang Anh Tuấn.

Đôi tay mảnh khảnh của Nhan Nhã Quỳnh ngoan ngoãn vòng qua mũi anh, gương mặt mềm mại áp vào lồ ng ngực anh, híp mắt mơ màng giống như muốn chìm vào giấc ngủ.

Giang Anh Tuấn còn chưa kịp đặt cô xuống, để cô nghỉ ngơi, thì cô gái nhỏ trong ngực đột nhiên mở miệng: “Anh Tuấn, anh phải chăm sóc chúng em thật tốt, phải yêu thương con bé giống như em và Hướng Minh vậy.”

Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, thực ra cô biết Giang Anh Tuấn không muốn cô phải chịu đau đớn khi sinh con, mặc dù đứa trẻ đến quá đột ngột nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể trân trọng đứa trẻ này như anh yêu cô.

“Được. Em nói cái gì cũng được, chỉ cần em bình an thì anh cũng sẽ yêu thương, bảo vệ hai đứa như anh yêu em.”

Người đàn ông trầm giọng trả lời, hai tay hơi siết chặt, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cẩn thận dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực một lúc.

Mãi đến khi cảm thấy hơi thở đều đặn, đã ngủ say, thì anh mới thận trọng buông cô ra, để cô ngủ thoải mái hơn.

Bên ngoài trời quá sáng, cô gái nhỏ lại vừa ngủ thiếp đi, Giang Anh Tuấn không nỡ đánh thức cô, cho nên anh dứt khoát nằm xuống bên cạnh cô.

Mọi chuyện đã kết thúc rồi, người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, người phải bôn ba cũng đã đi rồi, không có gì phải lo lắng nữa.

Người đàn ông ôm lấy cô nằm trên giường, trong khoảng thời gian này nhịp tim khó có thể bình tĩnh của anh cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Nhan Nhã Quỳnh ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, rúc vào vai anh, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, anh cảm thấy rất yên tâm.

Rèm cửa trong phòng bệnh chỉ khép hờ, một làn gió nhẹ thổi qua, tấm lụa trắng bay bay, mùi gỗ thông thoang thoảng ngoài cửa sổ phảng phất trong không khí, trong hơi thở có mùi tuyết tùng tươi mát và tao nhã.

Tâm trạng của Giang Anh Tuấn trong mấy ngày nay giống như đang đi tàu lượn, cao thấp chập chùng.

Khi Nhan Nhã Quỳnh phát hiện bản thân đã mang thai thì tình hình không tốt lắm, mà cùng lúc đó NhanHướng Minh cũng bị người khác bắt cóc, sống chết không rõ, tất cả áp lực gần như dồn hết lên vai anh, khiến anh không thể thở được.

Nhưng may mắn thay, cuối cùng thì mọi chuyện cũng phát triển theo chiều hướng tốt, mọi thứ đều đi đúng quỹ đạo. Hiện tại anh chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một ngày, sau đó yên tâm đưa cô về nhà, mặc dù tất cả những chuyện này giống như ảo mộng, nhưng tất cả đều là sự thật.

Một lúc sau, khóe môi anh khẽ cong lên, anh vòng tay ôm cô vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, chỉ cần cô gái nhỏ khỏe lại thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, chỉ cần cô vẫn ở đây thì đó mới được gọi là hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play