“Có thể đến nghe một chút, hiện tại em bé đã có nhịp tim rồi.”
Sau khi kiểm tra sơ bộ xong, bác sĩ lau bụng Nhan Nhã Quỳnh sạch sẽ rồi ra hiệu cho Giang Anh Tuấn nằm sấp xuống lắng nghe.
Giang Anh Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy nhịp tim của đứa trẻ với tư cách là một người bố, nhịp tim của đứa bé không lớn, nhưng tiếng “bịch bịch”
đập mạnh lại rất có lực, trên khuôn mặt anh lập tức xuất hiện một nụ cười.
Bác sĩ sản khoa cũng đã nhìn quen cảnh này, vừa phủi tay thu dọn đồ đạc, vừa thản nhiên nói: “Đã kiểm tra xong rồi, đứa bé rất khỏe mạnh.”
“Ừ.”
Người đàn ông đáp lại một tiếng.
Lúc này anh đang chăm chú lắng nghe nhịp tim của đứa bé, cho nên hoàn toàn không thèm để tâm lắng nghe xem bác sĩ đang nói cái gì. Trong đầu anh đang nghĩ về khung cảnh sau khi đứa trẻ được sinh ra.
Nhan Nhã Quỳnh cũng rất vui khi nghe nói đứa bé khỏe mạnh, thực ra mỗi lần đến khám thai, cô đều có chút lo lắng. Dù sao thì trong hai tháng đầu đứa bé thực sự không được tốt lắm, cho nên cô rất vui khi đứa bé có thể khỏe mạnh như hiện giờ.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ tràn đầy hơi thở của một người mẹ trưởng thành, dù sao thì đây cũng là lần mang thai thứ hai, so với lần đầu còn hơi mờ mịt thì lần này cô đã có kinh nghiệm hơn.
Cô cảm ơn bác sĩ, cười nói: “Khỏe mạnh là được rồi.”
Sau khi hai người trở về nhà thì trời đã tối, Nhan Nhã Quỳnh muốn nói chuyện với anh cho nên tranh thủ lúc này quấn lấy anh trở về phòng.
Cô gái nhỏ vừa đi vào phòng thì lập tức đạp giày ra, đôi chân thanh tú giẫm lên tấm thảm mềm mại, khiến trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn, trong tim xẹt qua một tia ngứa ngáy, giống như có luồng điện len lỏi từ đầu đến chân.
“Tắm rửa trước được không?”
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, dỗ dành cô đi vào phòng tắm.
“Vậy anh cũng đi tắm đi, em cũng có chuyện muốn nói với bố nó.”
Nhan Nhã Quỳnh ngây ngốc nhìn anh.
Giang Anh Tuấn hít một hơi thật sâu, sau đó cong môi cười một tiếng: “Vậy đúng lúc anh có thể tắm cùng em, tránh để em vất vả lại đụng trúng bụng.”
Nhan Nhã Quỳnh: “…”
Quả nhiên là cầm thú, cho dù có thế nào thì vẫn không thể sửa được tâm tính sắc lang này.
Nhan Nhã Quỳnh biết quá rõ điều này nên yếu ớt trừng hai mắt nhìn anh, để bảo toàn đứa bé đã gian nan sinh tồn được năm tháng tuổi, cô vẫn nên không cho anh vào phòng tắm mà để tự mình đi vào.
Giang Anh Tuấn cũng không hề khó chịu, đi tới phòng bên cạnh tắm rửa, đàn ông đi tắm động tác cũng nhanh, chỉ một lát là đã tắm xong.
Phòng ngủ bên cạnh cũng có quần áo của anh, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến đây tắm rửa, hầu hết đồ ngủ đều để ở đây cho tiện mặc.
Giang Anh Tuấn đã tắm xong nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn ở trong phòng tắm ngâm nga hát, anh mỉm cười không gọi cô, an tâm nằm trên giường lớn tràn đầy hơi thở của cô, chờ người đẹp đi ra khỏi phòng tắm.