Sau khi bị nhốt một ngày, cho đến tối người đến canh giữ anh là một người đàn ông không quen biết, cậu bé mới nhận ra, có lẽ Giang Húc Đông đã rời khỏi nơi này rồi, anh ta không hề muốn làm gì cậu bé, chỉ đơn thuần muốn bắt lại mà thôi.
Vậy mục đích của việc này rốt cuộc là gì?
Bắt cậu, sau đó nhét cho cậu một đống thù hận, rốt cuộc mục đích là gì chứ?
Điểm này NhanHướng Minh có nghĩ vỡ đầu cũng không thể hiểu được, có điều nếu như anh ta không muốn làm gì mình, cậu lại không thể chạy ra khỏi đây, cũng chỉ có thể tạm thời đợi ở đây thôi.
Bên phía NhanHướng Minh còn tương đối tốt, nhưng trong biệt thự, Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định đã bị Nhan Nhã Quỳnh lăn lộn đến sứt đầu mẻ trán.
Mọi chuyện hôm qua xảy ra quá đột ngột, cộng thêm việc cô đang mang thai nên tương đối buồn ngủ, nhất thời có thể bị Giang Anh Tuấn lừa.
Nhưng bây giờ đã một ngày một đêm rồi, vẫn không có chút thông tin nào của Hướng Minh, cô đang mang thai, cảm xúc không dễ ổn định, cả buồi chiều nước mắt chảy như vòi nước, đôi mắt sưng đỏ đến không thể mở ra được.
Nhưng cho dù có như thế, cô vẫn không thể nhịn được, cuối cùng cơm tối cũng không ăn, lại ngất đi phải đến bệnh viện.
Bên dưới đỏ bừng, suýt chút nữa không giữ được đứa trẻ, mắt Giang Anh Tuấn đỏ bừng, hận không thể chịu khổ thay cho Nhan Nhã Quỳnh.
NhanKiến Định cũng đứng trong phòng bệnh mím môi, nhíu mày, cho dù tính cách của anh ta có tốt thế nào, thì vừa rồi cũng nổi trận lôi đình với đám vệ sĩ, cả người giống như một qua bom bị châm ngòi vậy, có thể nổ bất kỳ lúc nào.
“Anh, bác sĩ nói Quỳnh không thể chịu thêm kích thích nữa, nếu không không thể giữ được đứa trẻ.”
Đứa trẻ mà anh mong mỏi bao nhiêu lâu này lại gặp phải nguy hiểm không thể giữ được, điều càng khiến anh buồn hơn chính là bác sĩ còn nói nếu như không giữ được đứa trẻ này, cô gái nhỏ của anh có thể cả đời này đều mất đi quyền lợi làm mẹ lần nữa, còn có khả năng sẽ bị giảm tuổi thọ.
Cái giá của chuyện này quá lớn, anh không chịu cũng không thể chịu được, cho dù thế nào, nhất định phải giữ được đứa trẻ này.
“Tạm thời ở trong bệnh viện đi, tôi đã bao người nhanh chóng đi tìm, bây giờ đã có manh mối rồi, nửa tiếng trước người của tôi đã tra ra được Giang Húc Đông tự mình rời khỏi nơi này, chắc là trở về gia tộc Hàng Dương. Hướng Minh nhất định bị anh ta giấu đi rồi. Ông ngoại vẫn chưa truyền đến tin tức gì, có điều chuyện này chắc là do anh ta làm. Tôi đi tìm trước, cậu bảo Quỳnh yên tâm, Hướng Minh không sao.”
Cho dù thế nào cũng phải để cho bà bầu ổn định lại cảm xúc trước, sớm muộn gì anh cũng sẽ trả thù Giang Húc Đông.
“Đi đường cẩn thận, có tin tức thì nói cho tôi biết, tôi sẽ chú ý đến Quỳnh.”
Giang Anh Tuấn ngồi bên đầu giường, đã một ngày một đêm rồi anh chưa ngủ, hai mắt Giang Anh Tuấn tràn đầy tia máu, đuôi mắt đỏ bừng, sắc mặt nghiêm trọng.
NhanKiến Định gật đầu, không nói gì, chỉ vỗ vai Giang Anh Tuấn rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi dặn dò người bảo vệ bệnh viện thì anh ta mới sải bước rời khỏi bệnh viện,
Trên đường đi, NhanKiến Định chỉ cảm thấy rất mệt, có một loại cảm giác sắp không chống đỡ nổi, gánh nặng trên lưng ngày càng nặng, một mình anh ta gánh đỡ, cuối cùng vẫn có chút không chịu được.
Quay đầu nhìn phòng bệnh, trong đầu NhanKiến Định đột nhiên muốn tìm một người đến giúp anh ta chia sẻ gánh nặng, cuối cùng lại cười lắc đầu, thật sự mệt đến mơ hồ rồi, vậy mà lại còn có cái suy nghĩ này.
Thở dài rời khỏi bệnh viện, NhanKiến Định rất nhanh đã lao vào công cuộc tìm người, không chỉ tốc độ nhanh hơn rất nhiều, đến cả chướng ngại vật cũng nhỏ đi rất nhiều.