Cô có chút xấu hổ cúi đầu, bí mật lấy tay áo muốn hủy thi diệt tích, dáng vẻ đấy khiến Giang Anh Tuấn yên tâm hơn rất nhiều.
Vạt áo trước ngực đã ướt đẫm nên anh dứt khoát cởi xuống, tiện tay lấy bộ đồ ngủ ở bên giường, không biết xấu hổ leo lên giường, cẩn thận ôm lấy cô dỗ dành: “Bác sĩ nói bây giờ còn chưa chắc chắn có phải là công chúa hay không, có điều anh muốn có một đứa con gái. Em nói xem nếu như là con gái, chúng ta có cần phải nghĩ trước cho con bé một cái tên hay một chút không?”
Anh đã nghĩ có một cô con gái mềm mại thơm thơm lâu lắm rồi. Mặc dù bây giờ không hề đúng lúc, nhưng để đánh lạc hướng sự chú ý của bà bầu có cảm xúc khá nhạy cảm, Giang Anh Tuấn hôn lên gương mặt nhỏ của cô.
“Trai gái đều rất tốt, chỉ là Hướng Minh quá ngoan, em muốn có một tên nhóc hoạt bát một chút.”
Nhan Nhã Quỳnh nheo mắt thích thú, còn không đợi Giang Anh Tuấn nói gì, không biết suy nghĩ của cô đã đi đến nơi nào rồi.
Quả nhiên người ra nói mang thai một lần ngốc ba năm không phải là không có đạo lý mà.
Nhìn thấy cô đã lắc lư mơ hồ, Giang Anh Tuấn lén lút thở phào, máy tính đặt trên sô pha đã kêu lên “bíp bíp bíp”
một lúc lâu rồi.
Sau khi Giang Anh Tuấn dỗ cô ngủ xong, mới nhẹ nhàng xuống giường, cầm máy tính ra ngoài.
Người gửi tin nhắn đến là NhanKiến Định, là một định vị, có vẻ như đã tìm được Hướng Minh rồi.
May mà anh tính toán trước, từ lần trước khi Hướng Minh và Nhan Nhã Quỳnh bị bắt cóc, anh đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng đã cài định vị vào bên trong vòng đeo chân của hai người. Một sợi dây nhỏ được xâu lại bằng một chiếc khóa an toàn thô sơ, nếu không tìm cẩn thận thì sẽ hoàn toàn không phát hiện ra được.
Mặc dù định vị có chút khó khăn hơn một chút, nhưng cũng còn tốt hơn là không có manh mối nào.
NhanKiến Định đã đến đó trước, Giang Anh Tuấn để lại đủ người canh giữ thì mang theo Thu Hằng một đường đến đấy.
Nơi đó là một toà nhà chưa được hoàn thành bỏ hoang cách biệt thự cổ không xa, lúc đầu hình như cho rằng số tiền còn lại không làm được, nên xây dựng đến đây thì chủ chạy mấy, sau đó cũng không có ai làm tiếp.
Người ở đây cũng không thiếu nhà nên cứ luôn để như vậy.
Bình thường cũng chỉ có người vô gia cư mới đến đây nghỉ ngơi, có thể nói đây là một nơi rất âm u.
Đặc biệt mới qua Giáng sinh không bao lâu, bên ngoài đầy gió tuyết, không có ai đi lại bên ngoài.
Cả khu này đều yên tĩnh, trường đại học bị một màu trắng bao phủ, tuyết rơi cả ngày, bây giờ hiếm lắm mới dừng lại.
Mặt trăng ló đầu ra khỏi mây mù, phản chiếu đung đưa trên nền tuyết trắng, mặc dù không sáng lắm, nhưng xung quanh cũng sáng lên rất nhiều.
Người dẫn đầu chậm rãi đi vào bên trong, vừa nhìn nơi định vị cụ thể, vừa quan sát xung quanh, cho đến khi đi được gần mười phút, mới nhìn thấy trên tòa nhà cách bọn họ không xa, có một ngọn lửa mờ.
Nó cao khoảng hai mươi mấy tầng, xung quanh chỉ có tiếng gió rít, sau khi ba lần xác định định vị, nhóm người mới chạy bước nhỏ vào bên trong, nhưng Giang Anh Tuấn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Dựa vào trình độ xảo quyệt của Giang Húc Đông, buổi tối mà còn đốt lửa là một quyết định không sáng suốt, càng huống hồ còn chọn một nơi không có đường chạy, thật sự có chút khiến cho người ta không thể tin được.
Đi được nửa đường, Giang Anh Tuấn kéo cổ tay NhanKiến Định, không nói gì lắc đầu với anh ta.